Người An Nam thể hình vốn nhỏ bé, dù là nam giới trưởng thành so ra cũng không có ưu thế hơn về hình thể quân Mông Cổ ở thảo nguyên, quanh năm bắn cung cưỡi ngựa uống sữa bò mà lớn lên.
Nhưng với Trương Duật lại chính một điểm nổi bật khác thường, hắn cao lớn uy mãnh, thể hình vượt trội hơn rất nhiều đồng lưu hay bất cứ binh sĩ Đại Việt nào trong doanh.
Thuở bé, hắn đã phải lao động, lại vào quân đội khi còn là một cậu nhóc nên cơ bắp vẫn được luyện tập hàng năm nên chỉ có hơn chứ không suy giảm.
Thân cao hơn tám thước (hơn 1m9), ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt vô cảm không thể nhìn thấu hắn đang nghĩ gì.
Trương Duật sừng sững đối diện với tướng Mông không hề có một áp lực bị yếu thế, ngược lại còn khiến Sài Thung hơi chột dạ trong lòng.
Một trận ác chiến diễn ra ngay tại cửa ải.
Hai quân lao vào chém giết nhau đầu rơi máu chảy thấm đẫm mặt đất của Nam Quan.
Hai dũng tướng đại diện cho hai thế cục,một bên muốn chiến tranh một bên muốn yên bình, một bên là Thiên triều lớn mạnh một bên là nước chư hầu nhỏ bé.
Nhưng khí thế của kẻ đại diện cho An Nam thật kinh hồn và quyết liệt, hắn là đại diện cho tinh thần nghĩa khí của một dân tộc, đại diện cho những con người bị chèn ép.
Nhưng một khi những kẻ nào dám động đến lòng tự tôn dân tộc, một tất đất đai của Đại Việt thì hắn sẽ là người đầu tiên lao vào tử chiến.
Kết quả, Trần Di Ái sợ hãi trốn thoát về Đại Nguyên, lại bị mật thám tình báo của Đại Việt bắt về ngay trong đêm đó, Sài Thung bị bại dưới tay Trương Duật vô vùng ê chề, nhục nhã.
Tiếc là, vẫn phải giữ lại một cái mạng của hắn vì hắn là đại diện của nhà Nguyên sang ngoại giao, không thể tùy ý lấy mạng.
Thời khắc cuối cùng Sài Thung lao qua ải chạy về nước, hắn quay lại chửi rửa một câu “Con mẹ An Nam nhà ngươi, chờ đó!”
Trương Duật nhanh như chớp bắt lấy cơ hội, một mũi tên bắn thẳng xiên mù một mắt của y ngay trên đất của Đại Việt.
“ Lần này là một con mắt, lần sau chính là cái mạng chó của ngươi!”
Chính điều này, danh tiếng của Trương Duật ở triều đình Đại Nguyên vô cùng nhức mắt, là một cái gai trong lòng của tất cả các tướng Mông Cổ, vừa kiêng dè vừa uất hận, chỉ muốn mau chóng tiến quân đánh chiếm moi tim móc mật kẻ ngạo mạn Trương Duật cho hả giận.
Tháng 12 năm 1282, hội Nghị Bình Than chính thức diễn ra, đi đến quyết định: Toàn Đại Việt tập trung toàn lực chuẩn bị cho cuộc chiến sắp diễn ra.
“Hịch Tướng Sĩ” của Hưng Đại Đạo Vương Trần Quốc Tuấn cũng được ra đời trong thời gian này.
!
Cũng trong khoảng thời gian này, Đại Việt mưa thuận gió hòa, dân chúng được mùa bội thu lúa thóc đầy sân, hoa màu đầy vườn.
Lại còn được ơn trên của Tân Hoàng đế vừa lên ngôi, trong ba năm dân chúng được miễn thu thuế, nhà nhà an cư lạc nghiệp, cuộc sống bình an hạnh phúc.
Những năm tiếp theo, thì ưu tiên cho những hộ gia đình cho con em tham gia quân ngũ cống hiến cho quốc gia.
Nhưng không khí vui vẻ ấy chẳng mấy chốc đã nhanh chóng đánh bay đi, sau trận đánh của Trương Duật và Sài Thung ở Nam Quan, Hốt Tất Liệt nổi giận đùng đùng, nên tìm một cái kế để tiến hành xâm lược.
Trong dân chúng lan truyền tin tức nhà Nguyên manh nha mượn đường Đại Việt để đánh chiếm Chiêm Thành, nhưng vua Trần không đồng ý.
Bởi vì, cho mượn đường chẳng khác nào “dẫn sói vào nhà”, “cá dâng tận miệng con mèo đói”.
Kế sách “mượn đường diệt Quắc” này của nhà Nguyên thật lộ liễu và nực cười.
Có lẽ sẽ có một trận mưa máu gió tanh sắp sửa diễn ra!
Người người nhà nhà đang yên đang lành lại bị nỗi sợ của chiến tranh bủa vây.
Nỗi khiếp sợ mang tên “Vó ngựa Mông Cổ đi đến đâu cỏ không mọc được đến đó” vẫn còn lưu truyền trong dân gian suốt hai mươi năm, bất cứ một người dân nước Nam nào cũng đều biết.
Ngoại giao của Đại Việt vẫn luôn trong vị thế của một nước chư hầu, luôn phải mềm dẻo, khéo léo, đặc biệt từ khi Đại Tống chính thức bị diệt thì càng phải cẩn trọng hơn.
Sứ ngoại giao thì chủ trương mềm dẻo, nhưng Quân đội quốc phòng luôn trong trạng thái chiến đấu, giặc “đến là đón”, chưa bao giờ ngán ngẩm bất cứ kẻ nào.
Nghe danh có một vị tướng nước Nam canh giữ biên giới đụng đâu đánh đó, đầu óc mưu lược nhưng tính tình cục súc lạnh lùng như băng, chưa từng ngán tên Mông Cổ nào khi chạm trán ở biên giới.
Một đám nhóc cùng với mấy người lớn, túm tụm lại xung quanh hàng nước của bà lão Ba Sâu, để nghe một lão già kể chuyện thế sự quốc gia.
Người đó vuốt chòm râu bạc rồi lại kể tiếp
“ Thế các người có biết vị tướng đó tên gì không?”
Không khí lại nhốn nhào, ồn ã.
“ Không biết!”
“ Kể đi, lão này cứ làm người khác khó chịu.
”
“ Tôi biết, vị này rất nổi tiếng, nếu các cháu không biết thì không xứng làm con dân Đại Việt rồi! Trương Duật tướng quân đúng không?”
Nghe đến cái tên Trương Duật, một đôi mắt bỗng lặng lẽ chớp một cái.
Rồi lại cắm cúi phân loại mấy thứ đồ dưới nia (* Nia: Dụng cụ được đan lát bằng tre mây, dùng để đụng hoa màu, ngũ cốc, để phơi phóng! ).
Người đó hoàn toàn im lặng, không một chút gây sự chú ý nào với mấy người đang tám chuyện kia.