“ Phu nhân!” Thầy lang tức anh ách nhưng nào có lanh miệng bằng mấy mụ vợ chua ngoa của mình, chỉ biết phẩy tay bất lực.
“ Phải rồi, có khi nào thấy nhà này không nuôi nổi nữa nên mới muốn đi không.
Hay là có nhà đại địa chủ nào đó bao nuôi làm lẽ?” Bà ba dè bỉu, căn bản bà là người sai khiến cô nhiều nhất, mất đi đứa nô này bà ta tiếc lắm.
Từ này sẽ không ai chế ra mấy cái thảo dược hay ho để bảo dưỡng dung nhan cho bà nữa rồi, cái gì mà nước tắm thơm thân thể, mặt nạ dưỡng da, dưỡng tóc, mấy bài thuốc hồi xuân mà chỉ có con nô này mới tìm tòi khám phá ra để phục vụ bà.
Có đứa nô vừa xinh vừa thông minh cũng khiến chủ nhân vừa thích vừa ghét bỏ, con người chính là ích kỷ như vậy.
Vừa muốn giữ nó lại bên cạnh, vừa sợ nó cướp chồng mình.
Cô cười nhẹ không muốn nói nhiều làm gì, vốn dĩ tư tưởng nho giáo phong kiến đã in sâu vào từng tất da, lớp thịt của những người phụ nữ nước Nam rồi.
Đó chính là đạo lý ngàn đời, cô không trách họ.
Cô chính là kẻ ngoại lệ nên cô sẽ bị bài trừ, đây chính là quy luật của trời đất.
Thân phận nữ nhi sẽ giết chết những con người có lý tưởng như cô, cho nên cô phải đi, đến một chân trời mới để sống với lý tưởng của mình, thực hiện một lời thề trong quá khứ cách đây hai năm.
Thầy lang “ Con vẫn muốn tìm ra phương thuốc đó sao?”
Cô cười “ Thưa thầy, con vẫn chưa từ bỏ.”
Nói xong, cô vái thầy một lần nữa.
“ Lạy thầy con đi!”
Dường như cô còn muốn khẳng định lại với mấy người vợ của thầy một sự thật mà hai năm nay mấy bà ấy vẫn không tin.
Cô nói lớn, âm thanh vừa trong vừa đẹp tựa tiếng chuông chùa mỗi buổi sớm mai
“Học trò kính cẩn cáo biệt!”
Năm nay, Triều đình chiêu binh mãi mã để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp diễn ra.
Thiếu nữ đi đến trước sân đình làng Trọng, nhìn vào ảnh huyên náo, trai tráng chen chúc xếp hàng ghi danh.
Cô siết chặt tay nải rồi lặng lẽ lui ra phía sau sân đình, tìm một nơi vắng vẻ.
Sợi dây buộc tóc rơi ra, một thác nước đen tuyền mềm mại rũ xuống!
....
Ba năm sau, chiến tranh Chống quân Mông Nguyên lần hai đang diễn ra.
Tại quân doanh Kỳ Cấp
“ Bình Sa! Ngươi làm cái mẹ gì mà lề mề như vậy!” Một kẻ trong lều Quân Y bước ra, hắn giật phăng tấm vải trắng che mặt xuống, thái độ hung dữ vô cùng.
Y tiến đến đạp một chân vào bả vai của kẻ đang loay hoay sắt thuốc gần bếp lò.
Hơn một trăm ấm thuốc đang sôi sùng sục trong khu vực bếp nấu.
Vì quá bất ngờ Bình Sa ngã nhào vào cái ấm thuốc ở trước mặt, khiến cả cái ấm đổ xuống vỡ tan tành.
Cả khuôn mặt của kẻ tên Bình Sa suýt một chút nữa là ập vào lò than nóng.
“ Cái gì thế!” Y sư Thanh Cao từ lều Quân Y bước ra càm ràm vì tiếng động lớn.
Mộc Chân vội trở mặt xum xoe quỳ xuống, lời nói trăm lần như một đổ tội cho Bình Sa, y chỉ về phía cậu rồi lớn tiếng nói
“ Bẩm thầy, cái tên nô này lại hỏng chuyện, làm vỡ ấm thuốc rồi ạ!”
Bình Sa mặt mày không biến sắc, cúi gầm mặt hai tay chạm trán sát đất, hành động cung kính tiếp nhận hình phạt từ vị Y sư đại nhân tên Thanh Cao này.
Thanh Cao thở dài, nhưng cũng từ tốn không có chút ý định muốn trách phạt Bình Sa
“ Bình Sa lần sau ngươi cẩn thận hơn nghe không? Thuốc này là từng đấu gạo, từng đồng tiền thuế của dân chúng góp vào.
Ngươi không thể phí phạm!”
“ Bình Sa biết tội!”
Y sư đại nhân có vẻ sốt ruột, cũng không mấy quan tâm chuyện nhỏ trước mặt, giọng nói của ông có vẻ căng thẳng.
“ Được rồi, đi làm việc của ngươi đi.
Ta vừa nhận được tin báo, trận Hàm Tử thắng rồi nhưng bên chúng ta tử trận và bị thương rất nhiều, lệnh cho tất cả Y sư và phụ tá chuẩn bị, sẽ có rất nhiều tướng sĩ cần được cứu chữa.”
Thanh Cao còn cảm thấy lần này tình hình không ổn lắm, vì chỉ có nguy cấp lắm thì quân đoàn mới về Kỳ Cấp, ở nơi này vốn không thuộc địa bàn đóng quân chính, vì nơi này không phải địa bàn trọng yếu.
Nghĩ xong, ông liếc nhìn Bình Sa rồi ra lệnh
“ Ngươi mau đi báo cho mấy lều quân y khác để họ chuẩn bị, y sư chiến trường cũng có người bị thương đấy.
Lần này ngươi theo ta tận lực cứu chữa!”
Bình Sa lập tức đứng lên đi làm việc, để lại Mộc Chân đang ngiến răng ngiến lợi vì không đạt được mục đích.
Y tức giận là có lý do, Bình Sa chỉ là một kẻ nô dịch xin vào quân đội làm nô, ấy thế mà Y sư Thanh Cao lại vô cùng trọng dụng cậu.
Mấy lần bỏ qua một phụ tá là hắn đứng ngay bên cạnh, mà trực tiếp bảo Bình Sa làm nhiệm vụ chăm sóc cho bệnh nhân.
Càng lúc Mộc Chân càng thấy Bình Sa ngứa mắt.
Dáng vẻ nhỏ nhắn nhanh nhảu, chạy đến chỗ này chạy đến chỗ kia, trưng cái mặt đen đúa bẩn thiểu ra trước mắt càng khiến y bực bội.
Bình Sa nhanh chóng đi làm nhiệm vụ của mình, bóng dáng cậu nhỏ bé nhưng lại rất được việc.
Hằng ngày ở quân doanh, cậu vẫn đảm nhiệm những công việc chạy vặt như vậy.
Phục vụ chính là ở lều Quân Y, lấy cơm cho Y sư đại nhân cùng phụ tá, rồi lại đi nhặt cơm thừa canh cặn cho tù nhân chiến tranh ăn.