Nhưng cô cũng nhận ra một vấn đề nghiêm trọng, hắn đã nhịn đói một thời gian khá lâu chỉ sợ không có khả năng sống sót nếu cứ tiếp tục tình trạng như vậy.
Cô thấy hắn có không còn ngồi dậy được được nữa, chỉ sợ cơ thể đã đến cực hạn.
Nhìn thân thể của hắn đã gầy trơ xương vì đói, cánh tay ngày hôm đó chạm vào cô là minh chứng rõ nhất, chỉ thấy xương và những đường gân xanh ẩn dưới lớp da màu đồng.
Có thể đêm hôm đó, hắn còn không cần dùng sức cũng có thể khiến cô đau đớn đến như vậy, vì căn bản xương chạm vào da thịt thì cũng đã tạo nên tác động lớn đến như thế nào.
Cô thở dài...!đi đến một quyết định.
Muốn hắn tiếp tục sống, sống để bị giam cầm tra tấn thì chỉ còn một cách cô phải cho hắn ăn.
Sáng hôm sau, cô tìm thấy một ít gạo cũ kỹ trong một cái gùi trong góc nhà, không nghĩ nhiều nó là của kẻ đã chết kia để lại, cô vội vội vàng vàng đi nấu cháo.
Kế bên cạnh nhà sàn còn có một con suối nhỏ chảy ngang qua rất gần với nơi ở, cô cũng tin chắc rằng, Trương Duật cũng tìm ra cách gì đó để lấy nước từ con suối nhỏ kế bên đó.
Chỉ không biết là cách nào, vì hắn không thế sống mà không có nước uống được.
Cô xách nước đổ vào thùng, vo gạo, nhóm bếp, rồi bắt đầu nấu một món ăn đầu tiên trong cuộc đời.
Đến nơi này đã ba ngày, cô chỉ cầm cự bằng những mẫu bánh nướng khô khốc cũ kỹ, chính bản thân cô cũng không thể chịu đựng nổi nữa rồi, cần phải nạp cái gì đó vào người.
Sau một hồi vật lộn với nồi cháo, cô cũng thở phào nhẹ nhõm vui mừng với thành quả của mình.
Tuy có hơi có vị khét nhưng hạt gạo cũng nở đều trắng noãn hòa với nước cháo sền sệt tỏ ra mùi thơm ngào ngạt.
Trước kia cô sống sung sướng đã quen, có nhà bếp người hầu kẻ hạ bưng thức ăn dâng tận miệng, cô làm gì biết đến những công việc như thế này.
Đến khi một mình lưu lạc đầu đường xó chợ cũng là xin đồ ăn của người dân, cô cũng không phải chế biến bao giờ.
Rồi, một ngày nọ cô vào làm nô trong phủ Trần Bình Vương là vị trí một nha hoàn, cũng không bao giờ bén mảng đến nhà bếp.
Hết giờ làm việc thì lũ lượt theo những người khác đến nhà ăn của nô dịch nhận cơm.
Múc một chén cháo còn nóng đến gần cái lồng, cô cũng còn khá sợ hãi sau cái đêm ấy.Trong khoảng cách an toàn, cô hắng giọng lên tiếng “ Ăn đi! Nếu không có gì vào bụng, ngươi sẽ chết trước khi uống hết độc của ta.”
Thế nhưng cái kẻ đáng chết ấy không biết tốt xấu nặng nhẹ cầm lấy chén cháo ném thẳng vào chân của cô.
Á.
Cô khẽ kêu lên.
Cháo trong chén còn rất nóng, ngay lập tức làm cô cảm thấy cơn đau bỏng rát truyền đến, chỗ chân bị cháo nóng đổ vào đã đỏ ửng sưng lên một mảng hiện lên rõ ràng trên mu bàn chân trắng noãn của cô.
“ Ngươi...” Cô quắc mắt nhìn hắn, một luồng hỏa khí bốc ngùn ngụt lên đầu, liền rít lên giận dữ.
Cô đã bỏ bao công sức, dù bụng đói cũng không chần chừ chia phần cho hắn trước, vậy mà hắn nỡ vứt đi tấm lòng tốt của cô.
Da mặt tái xanh, đôi môi run lên vì giận, nhưng Võ Đông Nhiên vẫn khập khiễng lê bàn chân bị bỏng bước về nồi cháo, vơ vét phần còn lại của mình cho vào một cái chén sạch sẽ.
Cô tiếp tục đi về phía hắn, thân ảnh váy áo màu thanh thiên nhẹ nhàng vô cùng dịu dàng, nhưng lời nói lại ẩn chứa một sức mạnh uy hiếp không thể khiến người trong lồng không để tâm.
“Đừng ngu ngốc kháng cự, nếu ngươi chỉ cần có ý định gì đó kháng ý chỉ của vương gia.
Ngay lập tức ta sẽ bẩm báo lại với ngài ấy, hậu quả như thế nào ngươi tự rõ.”
Lời của cô chính là một sự đe dọa có hiệu quả, vì cô biết sức nặng trong lòng của hắn chính là nữ nhân tên Trầm Hương kia.
Trần Bình Vương đang nắm trong tay điểm yếu của hắn mới khiến hắn cam tâm tình nguyện như vậy.
Cô nhẹ nhàng thả chén cháo còn đang bốc hơi trước mặt hắn một lần nữa.
“ Ăn đi, dù sao ngươi cũng còn một trăm lẻ năm ngày sống sót.
Nếu đã không thể thoát thì hà tất phải làm khổ bản thân.”
Nói rồi cô bỏ lại chỗ cái bếp lò trong sân, khẽ động tay vét lại ít cháo khét dưới đáy nồi cho lên miệng, mùi vị khó ăn quá.
Tuy cơm của nô lệ khó ăn nhưng ít nhất nó không có màu nâu sẫm và có mùi khó ngửi như thế này.
Nhưng cô đói quá, những mẫu bánh cuối cùng cô cũng ăn hết vào đêm hôm qua.
Chẳng còn cách nào khác, cô phải nhắm mắt nuốt trọn thứ khủng khiếp này vào bụng.
Tuy cô có vẻ đang tập trung vào công việc của mình, nhưng cũng không hề bỏ qua bất cứ hành động nào của Trương Duật.
Hắn từ lúc cô quay đi, có nhìn về phía cô mấy lần, có thể vì cô quá chuyên tâm vào chén cháo trước mặt nên hắn cũng từ từ cầm chén cháo đưa lên miệng.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được hơi nóng của thức ăn từ ngày bị giam cầm, mùi gạo thoang thoảng gợi cho hắn một cảm giác yên bình dễ chịu, bỏ xa tất cả mọi đau đớn, đói khát, mệt mỏi đang bao vây lấy cơ thể hắn