Trương Duật lệnh cho Bạch Vân truyền tin đến doanh trại ở Chương Dương lệnh cho Lão Nhị (Lý Bích) quay về Kỳ Cấp.
Lão Nhị nhận được thư, lòng bỗng hoang mang, đầu óc mơ hồ không hiểu Trương Duật lại có chuyện gì, chỉ mong đừng lặp lại sự kiện năm năm trước.
Y thật sự không muốn quay về tình cảnh ấy nữa.
Nghĩ lại vẫn cảm thấy thật đáng sợ!
Ngay lập tức Lão Nhị Lý Bích cưỡi ngựa ngay trong đêm chạy đi, lòng chỉ mong là về họp bàn việc công chứ đừng là việc tư.
Y không kham nổi bất cứ đả kích nào nữa.
Cửa lều chính mở ra, mang theo gió bụi đường xa ùa vào.
Trương Duật đang đứng chăm chú nhìn vào bàn địa đồ trước mắt, dường như không thật sự tập trung.
Không thấy có ai, Lão Nhị mới thở ra một hơi không hành lễ câu nệ như mọi khi
“ Duật! ta về rồi, Có chuyện gì vậy!”
Trương Duật ngẩng lên thấy Lão Nhị mới ngưng lại tâm trạng suy tư vừa rồi.
“ Về là tốt.
Ta có chuyện muốn bàn!”
Lão Nhị cầm quả táo trên bàn cắn một miếng, ánh mắt mông lung mờ mịt nhìn hắn, không hiểu là do đi đường xa mệt mỏi hay là đối diện với cái không khí áp bức trước mặt, hắn thấy táo có vị là lạ, không ngọt.
“ Việc quân đã có kỵ binh báo, tại sao phải đích thân gọi ta về?”
Lúc này Trương Duật mới bần thần nhìn y, mặt mày giãn ra, mắt lộ ý cười, dường như đang rất khắc chế tâm trạng.
Trương Duật mím môi, hai tay chống lên bả vai lão Nhị, ánh mắt ngập xúc động phấn khích nói
“ Nàng ấy còn sống!”
“ Lão Nhị, vợ ta còn sống!”
“ Ta chờ ngươi suốt đêm về để đấm cho ta một cái, thật sự đến giờ này lồng ngực vẫn hít thở không thông, ta sợ ta lại bị ảo giác.”
Lão Nhị nhắm mắt thở dài, miếng táo trong miệng nhạt tếch khẽ rớt ra khỏi miệng
“ Duật à, đã năm năm rồi! Ngươi tỉnh táo lại được không? Đất nước còn đang lâm nguy, không có thời gian để ngươi phát điên nữa.
Không ai chờ ngươi nữa đâu! Người chết cũng đã chết rồi! Ngươi làm ơn đi!”
Trương Duật thở ra một hơi thật mạnh, ánh mắt sắc bén nhìn y
“ Không, là sự thật.
Ta đã gặp nàng rồi! Chính là Võ Đông Nhiên của ta.
Ta không có điên, Lão Nhị! ta hoàn toàn tỉnh táo.”
“ Vậy được, Võ Đông Nhiên đang ở đâu?” Lão Nhị chán nản, hỏi bâng quơ.
Ấy vậy mà mắt Trương Duật lại sáng lên, trong con ngươi ngập tràn ánh sao lấp lánh đầy kỳ vọng.
“ Ngươi không thể ngờ đâu! Nàng ở ngay trong quân doanh này...”
Trương Duật cười nhẹ, sao đó mắt lại phủ một lớp hơi sương mờ mịt, nhưng chỉ sau một cái chớp mắt đã hoàn toàn biến mất.
Tâm trạng lúc này của hắn thật chông chênh, như con diều lao đao trong gió, có lúc hạ thật thấp lúc lại bay vút lên trời.
Còn thể xác thì khoảng khắc trước đó như bị rơi xuống vực sâu bầm dập đau đớn, rồi lại được người ta kéo lên hồi sinh bằng thần dược.
Hắn nghiêm nghị nhìn Lão Nhị, hắn gọi y đến vì hắn muốn có người chứng thực cùng hắn, cùng chia sẻ thứ cảm xúc bần thần, xúc động lẫn lo lắng này.
Trương Duật kể lại toàn bộ sự việc cho lão Nhị nghe, sau đó là màn kinh ngạc thất thần đến từ một kẻ trầm ổn và sâu sắc như lão Nhị.
Y lặng người một hồi lâu, ánh mắt xa xăm nhớ về một bóng hình của năm đó ở dưới chân núi Cư Phong, trong phiên chợ của Miêu tộc.
Một thiếu nữ xinh đẹp, ánh mắt trong veo như nước nhìn y chỉ một khắc đã khiến y lưu luyến bao năm không thể quên.
Lúc đó, vì bận công vụ tìm kiếm Trương Duật, tình hình đất nước gặp nhiều biến động, lại cứ nghĩ y và cô bèo nước gặp nhau, nên đã lặng lẽ cất giấu sự rung động nhất thời vào một góc nhỏ trong tim.
Đến khi Trương Duật cho Bạch Vân đưa thư, gặp lại nhau ở căn nhà bên bờ sông Kỳ Cùng.
Y mới phát hiện ra người đang sống chung với Trương Duật chính là cô gái nhỏ khi ấy.
Lúc ấy, y vẫn thường lấy lý do gặp Trương Duật, lặng lẽ ở bên ngoài ngắm nhìn hình bóng giai nhân.
Y sững sờ bất động hồi lâu, cảm thấy số phận thật biết trêu ngươi con người.
Cho y gặp người khiến y yêu thích, rồi lại nhẫn tâm đưa đẩy người ấy trở thành chị dâu của y.
Hắn cảm thấy mình thật đê tiện, dám tơ tưởng đến nữ nhân của huynh đệ chí cốt, nhưng con tim cứ sai đường lạc lối âm thầm đặt tơ tình vương vấn lên cái tên “Đông Đông”.
Lão Nhị cúi gầm mặt, lúc trước còn có một thời điểm, y hi vọng Trương Duật có thể buông tay Võ Đông Nhiên, trở về bên cạnh Trầm Hương người hắn thầm thích thuở bé.
Nếu như vậy, sẽ tốt cho Trương Duật, tốt cho Trầm Hương, tốt cho Võ Đông Nhiên.
Thậm chí y còn thầm nhủ, nếu Trương Duật và Võ Đông Nhiên chia ly, y sẽ cảm thấy nhẹ nhõm giải thoát khỏi tâm lý của một kẻ phản bội.
Nhưng không thể ngờ, tình cảm của Trương Duật đối với Võ Đông Nhiên lại không hề tầm thường.
Những gì mà y chứng kiến năm xưa khiến y cảm thấy hổ thẹn vì ý nghĩ đó của mình.
Trương Duật vì Võ Đông Nhiên có thể làm tất cả mọi thứ, còn lão Nhị lại có thể vì người huynh đệ Trương Duật mà sẵn sàng hi sinh bản thân mình, thậm chí là tình yêu.
Nếu hỏi y có thích không, y sẽ trả lời là thích, rất thích.
Nhưng nếu hỏi có sẵn sàng cưới một tử tù, một nô lệ hay không thì y sẽ không do dự mà nói không.
Đấy chính là lý do mà y sẽ không bao giờ dám tranh giành mộng tưởng có được tình yêu của Võ Đông Nhiên, hay có ý nghĩ sẽ phản bội lại Trương Duật.