Cô có thể cảm nhận bàn tay hắn đặt trên vai mình lạnh toát, lạnh đến mức toàn thân cô cũng run rẩy.
Nhưng sau đó cô chợt nhận ra, bản thân là đang cố kiềm nén tiếng nấc trong lòng, đến mức dùng tất cả mọi sức lực của bản thân nên có biểu hiện như vậy.
Hắn lại bất ngờ ôm cô vào lòng, siết thật mạnh như muốn hòa tan thân thể cô vào hắn, một tất da thịt đều bị chiếm hữu trọn vẹn.
Cái ôm ấm áp này từng là của cô, từng dành cho mình cô, nay đã trở nên thật xa lạ.
Thậm chí lúc này, cô có cảm giác mình còn ngửi được mùi của một nữ nhân khác, mùi vị thật cao quý.
Trước kia, trên cơ thể hắn là mùi của cô, từ mùi hương nước tắm, đến mùi trên quần áo đều một tay cô chuẩn bị, thứ hương thơm bình dị, dân dã của thiên nhiên hoa cỏ.
Lúc đó, Trương Duật và cô, như một cặp phu thê bình thường như bao phu thê trên thế gian.
Nhưng hiện tại đã không còn như vậy nữa, hắn thuộc một tầng lớp khác, cũng đã là phu quân của người khác.
Mùi vị trên cơ thể cô lúc này là mùi của sự thấp hèn, của một tội phạm bị truy nã.
Đối diện với hắn cô cảm thấy bản thân không còn chút tự tôn nào, mọi thứ trước mắt trở nên thật nặng nề và đen tối.
Cô mãi mãi không có tư cách đến gần, càng không có tư cách được hắn ôm, cũng như hắn không có tư cách để cô ôm.
Ba tiếng mõ từ phía cổng trại truyền đến.
Coang! Coang! Coang!
Âm thanh ấy làm đầu óc cả cô và hắn thoát ra khỏi suy nghĩ riêng của bản thân.
Tiếng mõ quân lệnh liên tục vang lên mấy lần nữa, như trăm ngàn nhát búa đánh vào đầu hắn, gào thét gọi tên hắn.
Trương Duật đưa tay nâng mặt cô lên, lau nước nước mắt cho cô.
Ánh mắt hắn nhìn cô càng lúc càng mê đắm xen lẫn sự khẩn thiết, chỉ muốn thâu tất cả bóng hình trước mắt vào đôi đồng tử đã bao phủ một tầng sương mù ấy.
“Ta phải đi rồi.
Có rất nhiều lời muốn nói với nàng, nhưng thời gian không còn nữa.
Ta biết nàng hận ta, nhưng nàng có thể đợi ta về được không, lúc đó nàng muốn gì ta đều chấp nhận.
Đông Đông, nói gì đó cho ta yên lòng được không?” Lời nói của hắn chậm rãi trầm thấp, không chút nôn nóng vì sự thúc giục kia.
“Được không?”
Tiếng mõ lại vang lên dồn dập.
Âm thanh ồn ào ấy dồn dập vang lên trong đêm tối, khiến người trong lều quân y đều đổ ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.
Hắn lúc này thật sự đã ném tiếng mõ kia thật xa, mặc kệ sự thúc giục của trách nhiệm, của thánh chỉ.
Nhưng đáp lại hắn là đôi mắt tĩnh lặng đến đáng sợ, không khí xung quanh trở nên đông đặc lại, vừa đen tối vừa lạnh lẽo.
Tất cả im ắng đến nỗi có cảm giác như người đối diện không hề tồn tại, hắn không giấu nổi sự thất vọng từ từ buông tay xuống.
Từng bước từng bước lui về phía sau, rồi quay mặt đi.
Nhưng đi được mấy bước, hắn bỗng bất ngờ quay lại thật nhanh, sải hai bước dài đã đứng trước mặt cô, ôm cả thân thể nhỏ bé vào lòng.
Mặc kệ cô có đẩy ra thế nào, thì lồng ngực rộng lớn vẫn bao trọn lấy cô, hai cánh tay sau lưng siết chặt.
Hắn không cam lòng bỏ đi như thế này.
“Nhớ nàng! Rất nhớ nàng!”
“Nàng cứ ghét ta đi, hận ta đi! Nhưng nhất định phải chờ ta!” Hắn nhắc lại điều này một lần nữa.
Cô có thể cảm nhận hắn đang rất bất an.
Nói xong hắn nhanh chóng buông cô ra, nhấc chân rời khỏi.
Võ Đông Nhiên bỗng vươn tay ra như muốn níu giữ lại một chút hơi ấm của hắn, sau đó lý trí lại chiến thắng tình cảm, cô nhanh chóng buông xuống.
Thật tâm, rất muốn nói gì đó để hắn an lòng ra trận, nhưng cô không có lý do gì để làm như vậy.
Nên nói lời nhớ thương, cầu chúc hắn sớm quay trở về sao? Cô không phải vợ hắn!
Nên nói lời tha thứ, bỏ qua mọi lỗi lầm của hắn sao? Hắn không nợ cô gì cả!
Đêm tối cản trở tầm nhìn của cô, nhưng hình như cô thấy hắn có dừng lại ngoảnh mặt quay về phía sau một lần, sau đó quyết tâm bước đi rất nhanh.
Một bóng đen từ phía trước lặng lẽ bước ra từ khúc cua, Trương Duật không nói không rằng đi ngang qua người vừa đến, chỉ lạnh nhạt để lại một câu: “Giữa mồm giữ miệng của ngươi!”
Trịnh Chiêu nghe xong lời của hắn thì mới hoàn hồn trở lại.
Y vì sợ lo lắng cho sức khỏe của chủ tướng, nên âm thầm trốn Lý Bích tướng quân quay ngựa đi theo, vào lều quân y thì không thấy bóng dáng Trương Duật đâu.
Y thấy chủ tướng đi về hướng này nên tự ra phía sau tìm, không ngờ lại nghe được một bí mật động trời.
Nhưng Trương Duật lại chẳng mảy may chú ý đến y, cũng không quan tâm đến tiếng mõ đã vang lên đến lần thứ năm kia, dường như tâm trạng của chủ tướng lúc này rất hỗn loạn, còn y lại càng hỗn loạn hơn.
Lúc Trương Duật đã đi một quãng xa, thì Trịnh Chiêu vẫn còn đứng đó ngớ người ra.
Vừa lúc y bắt gặp Võ Đông Nhiên đi tới.