Hắn đi nhanh đến cổng gác ra vào, ánh mắt sắc bén như chứa dao găm bị nung đỏ dừng lại chỗ mấy kẻ gác đêm kia, không nói một lời chỉ để lại cho Trịnh Chiêu một cái hất hàm.
Trịnh Chiêu thấy vậy liền hiểu ý phải làm gì, trước khi ra trận Trương Duật đã để lại sắc lệnh cho toàn quân, hóa ra bọn chúng đều đã quên cả rồi, hoặc chính xác là không để tâm.
Đã vậy thì cứ theo phép quân mà xử.
Cả đám bọn chúng mặt mày tái xanh, quỳ xuống khóc lóc van xin nhưng Trịnh Chiêu không dám làm trái lệnh của Trương Duật.
Rất nhanh lính đội Cung đã lôi nhóm người đó đến pháp trường.
Trương Duật mặt lạnh tanh, chôn chân trước bãi đất trống.
Hắn đứng đó nhìn xuyên qua làn khói hương xám xanh bay là tà mù mịt.
Có một nô dịch bỏ bé thất tha thất thểu, quỳ trước từng thi thể với ánh mắt đẫm lệ ngập tràn bi thương, sợ hãi giở từng manh chiếu đắp tử thi.
Cô lúc này còn tàn tạ thê lương hơn cả những manh chiếu đó nữa.
Lòng dạ hắn lúc này giống như bị người ta xốc lên xuống khó chịu vô cùng, trong cái không gian quỷ dị ma mị của khu vực chứa đầy xác chết đã bốc mùi, cô làm loạn cái gì vậy chứ?
Hắn buồn bực trong lòng, vừa có cảm giác chua xót trào lên tận chóp mũi, liền lạnh giọng hỏi:
“ Đêm khuya không đi ngủ, nàng khóc lóc cái gì?”
Cô ngẩng lên nhìn về phía hắn, trong bóng đêm mờ mờ, ánh đuốc không đủ soi sáng mặt người kia, nhưng giọng nói này thì làm sao cô không nhận ra cơ chứ? Hay là vì cô thần điên trí loạn nên sinh ra ảo giác.
Cô vẫn ngơ ngác đứng đó bất động.
Mặc dù, hắn bụng bảo dạ căn dặn bản thân đừng nổi nóng, đừng nói lời làm cô buồn.
Nhưng cuối cùng, hắn vì bực vẫn không nhịn được, lớn tiếng trách mắng.
“Miệng đâu, sao ta hỏi không trả lời?”
“Giữa bãi tha ma hoang vắng, nàng lang thang tìm thi thể sao?”
“Nếu tìm thấy thì có thay đổi được gì không? Người chết thì cũng thành thây ma thối rữa thôi, có cứu vãn được không?”
Hình như, hắn lại đem giọng điệu hung dữ trong quân ra áp dụng nữa rồi.
Võ Đông Nhiên nghe hắn to tiếng, cô mới hoàn hồn nhận ra là người thật việc thật đang đứng trước mắt mình.
Cô vẫn không nói gì, bỗng chốc không nhịn được tủi thân, khóe môi trễ xuống mếu máo, đáy mắt dâng lên tầng tầng nước mắt theo vành mắt sưng đỏ tuôn trào ra ngoài.
Sau đó, ngồi thụp xuống vùi mặt giữa hai tay lặng lẽ khóc, đôi vai nhỏ run lên nhè nhẹ.
Hắn nhìn dáng vẻ buồn tủi của cô, mà có cảm giác như bị trời xanh đánh một đạo thiên lôi vào tim.
Cơn giận trong một nửa khắc ngắn ngủi bay biến sạch sẽ, hắn mím chặt môi, đi nhanh đến ôm cô vào lòng, lời nói dịu đi mấy phần.
“Tìm ta sao? Ta về rồi! Đừng khóc nữa!”
Hắn nâng mặt cô lên, nhìn vào khuôn mặt thất thần lem nhuốc dính đầy nước mắt và bụi đất, còn vương một vệt máu ở khóe miệng.
Nhưng đôi mắt hạnh có hàng mi đen nhánh ướt đẫm, vẫn đẹp đẽ lạ thường nổi bật giữa dung nhan tiều tụy, tóc tai rối tung, vài sợi còn lòa xòa rơi xuống vầng trán thương tích.
Bỗng cô không kiềm lòng được, đưa tay sờ vào mặt hắn cảm nhận được thứ dưới tay bằng da bằng thịt, cô mới chắc chắn là mình không nhìn nhầm.
Sẵn có cảm xúc hân hoan lấn át lý trí cô nhào lên ôm hắn, ôm thật chặt.
Cả cơ thể ở tư thế ngồi nhào vào lòng hắn.
Trương Duật cũng có hơi bất ngờ, nhưng hắn không bỏ lỡ cơ hội, cũng vòng một vòng tay to rộng giam cô vào ngực.
Cô khóc tức tưởi, lệ châu càng lúc chảy càng nhiều, muốn tìm một chỗ lau để lau đi, nhưng tấm áo giáp thô ráp lạnh ngắt chạm vào mặt đã kéo cô trở về thực tại.
Cô chủ động đẩy hắn ra, vội đưa tay quệt nước mắt, môi hồng hé mở giọng nói khàn khàn nghẹn ngào như có gai nhọn châm chọc trong cổ họng.
“Ta nghĩ ngài ở trong này.
Người ta đã về cả rồi, mà ngài vẫn biệt tăm biệt tích...”
Hắn thở dài đau lòng vuốt ve tóc cô.
“Trước khi ta ra trận, ai nói dù ta có chết cũng không quan tâm nữa?”
Cô cắn một bên môi dưới, bờ môi bỗng chốc sưng mọng lên, chợt giật mình nhận ra mình đã sai rồi.
Tại sao lại thừa nhận mong nhớ hắn như thế này, tại sao lại khóc trước mặt hắn, tại sao lại ôm hắn!
“Ai cũng lo lắng cho ngài, không phải riêng ta...!Đại Việt này cần ngài, nếu ngài có chuyện gì chẳng phải nhà Nguyên bớt đi một cái gai trong mắt hay sao? Chúng sẽ không bỏ qua cơ hội xâm chiếm giang sơn này một lần nữa.”
Cô cố vớt vát lại bằng lý do rất hợp tình hợp lý, ở doanh trại và cả đất nước này, thật tâm ai cũng hy vọng hắn bình an trở về.
Nhưng sau khi nghe được câu nói của cô, hắn không thất vọng chỉ thấy buồn cười.
Vợ bé nhỏ của hắn sau năm năm lưu lạc cũng đã biết nói dối, khả năng ứng đáp trôi chảy, rất dễ dàng lọt tai người nghe.