Ánh mắt Trương Duật thâm trầm sâu xa nhìn bóng dáng Lý Bích rời khỏi, lòng không khỏi chua chát.
Hắn chỉ biết mỉm một nụ cười đau khổ, nhìn rượu trắng sóng sánh trong vắt trong chén, bất chợt lòng chén hiện lên một khuôn mặt của một người.
Trong đêm hôm ấy, sau lau mặt cho Võ Đông Nhiên xong, một khuôn mặt vừa lạ vừa quen hiện ra trước mắt hắn.
Năm năm trước, nàng là thiếu nữ đang trong độ tuổi giao thoa giữa hình thái nụ và hoa, còn e ấp chưa bung cánh, thật thuần khiết tinh khôi.
Nhưng nay nàng đã thay đổi, nàng như một bông hoa nở rộ dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, đường nét tinh xảo như tranh vẽ, đôi má bầu bĩnh trắng noãn của ngày xưa đã không còn.
Khuôn mặt nàng thon gọn hơn, cằm nhọn cân đối, giữa cằm khi cười hay khóc hiện lên một chấm lõm nhỏ nhỏ, người ta có lúm đồng điếu hai bên má còn nàng lại có một nét chấm phá đặc biệt như vậy.
Đôi mắt theo thời gian trôi trở nên linh hoạt hơn, có cái nhìn sâu xa hơn, có lẽ nàng đã trưởng thành nên trong đôi mắt ấy hắn có thể ra có rất nhiều câu chuyện ẩn giấu.
Con ngươi màu hổ phách đẹp đến nỗi hắn mãi muốn trầm luân vào trong đó.
Làn da nàng vẫn trắng sứ như vậy, vì ảnh hưởng của lớp bột ngụy trang đen nâu kia, nên khi một đường khăn lau đến đâu là một vệt trắng hiện ra đến đó, nổi bần bật làm hắn lóa cả mắt.
Nghĩ đến đây hắn lại bật cười, nàng lại áp dụng chiêu trò ngày xưa qua mặt hắn, qua mặt nhiều người như vậy suốt ba năm.
Thật không thể tin được!
Trầm Hương ngồi bên cạnh ngẩn ngơ khi hắn có thái độ khác như vậy.
Trong lòng bỗng chốc có một sự đắng chát như nuốt phải mật, làm sao nàng ta có thể không nhận ra Trương Duật đang nghĩ đến ai cơ chứ!
Ánh mắt Trầm Hương tỏ ra luồng khí lạnh, nhưng không ai có thể nhận ra được.
Cơ hồ, lớp vỏ kia quá đỗi hoàn hảo, lâu dần khiến nàng cũng mơ hồ mình thật sự là người như vậy.
Nàng lẳng lặng đi ra ngoài, dù sao thì Trương Duật cũng không quan tâm đến sự tồn tại của nàng.
Trong lều đã thiếu đi sự có mặt của hai người, cũng không gây ra nhiều quá nhiều sự chú ý.
....
Dưới tán cây hòe phía sau doanh trại, Lý Bích đứng cạnh Võ Đông Nhiên, cả hai đều rơi vào trầm lặng, mãi một lúc Võ Đông Nhiên mới chủ động lên tiếng.
Cô ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt từ y.
“Ngài uống rượu?”
“Một chút!”
“Một lát để ta lấy cho ngài một ít thuốc giải rượu, trong thời gian này nên để cơ thể nghỉ ngơi.
Hình như ngài gầy hơn thì phải.”
Lý Bích nương theo ánh đuốc ở phía xa nhìn mặt cô, y cảm nhận có chút tư vị ngọt ngào trong tim.
Thiếu nữ này dịu dàng trong cốt cách dịu ra đến vẻ ngoài, không có một chút kiêng cưỡng làm bộ.
Mặc dù, y biết cô chỉ là đang xuất phát từ vị trí của người trong lều quân y khuyên bảo y.
“Nàng không ra đốt lửa với mọi người sao? Trương Duật, ngài ấy vẫn cho nô dịch được tham dự yến toàn quân.”
Cô cười cười “Đừng nói đó là vì ta, nên nô dịch mới được hưởng phần thưởng lớn như vậy chứ.
Ta không dám nhận diễm phúc đó đâu.”
Lý Bích có chút lúng túng, y gãi đầu.
“Hắn làm vậy đúng là vì nàng.”
Võ Đông Nhiên cúi đầu không nhìn Lý Bích, sau đó bình thản tháo khăn bịt mặt ra.
“Lý Bích, ngày đó còn chưa cám ơn ngài!”
“Không có gì, đó là trách nhiệm của ta.”
Cô có hơi chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó lại cười nhàn nhạt, cô nhìn thấu y đang nghĩ cái gì.
Hình như y đang đỏ mặt thì phải.
Ngày ấy, lúc Lý Bích bế cô lên cô đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Hành động này là gì chứ, một phó tướng bế một nam dịch? Y là đang nghĩ gì trong đầu?
Đến khi cô tỉnh lại mới biết Lý Bích tự tay chăm sóc cô suốt một canh giờ, chính xác là y đã tự canh cho cô không để ai lại gần.
Vết thương trên người cô cũng là y băng bó sơ cứu, lúc đó khi tỉnh lại cô vừa sợ hãi vừa xấu hổ.
Thân thể của cô từ trước đến ngoài mẹ,chị gái và Trương Duật có sự tiếp xúc gần gũi thì Lý Bích là người ngoài đầu tiên chạm vào.
Cô biết chắc chắn mình đã bị lộ rồi, nên mới đi bài ngửa luôn với y.
Lúc đó, y cũng đỏ mặt lúng túng như bây giờ, y không còn dáng vẻ một vị tướng nữa.
Còn chủ động xin thề không hề làm gì trái luân thường đạo lý, làm tổn hại thanh danh của cô.
Cô biết Lý Bích là vì hoàn cảnh bất đắc dĩ, y là người tốt là chính nhân quân tử, cô tin hắn.
Không ngờ Trương Duật và y đã biết chuyện từ lâu, chỉ có cô là ngu ngơ ngầm nghĩ bản thân đã an toàn qua mắt được tất cả.
Cô bất chợt có một ý nghĩ trong đầu rồi lại nhanh chóng phủ định.
“Đừng nói với ta, đó là Trương Duật ra lệnh cho ngài theo canh chừng ta.
Lý Bích tướng quân à, ngài có thể đừng lúc nào cũng nói tốt cho ngài ấy được không? Ta cũng không vì thế mà thay đổi quyết định của mình đâu.”
Lý Bích hơi mím môi, hơi thở của y bỗng chốc trở nên nặng nề.
“Võ Đông Nhiên, thật ra năm đó.
Trương Duật là nỗi khổ tâm.”