Mặt Bình Sa bị lớp vải thô che kín chỉ hiện ra hai con mắt, nhưng y thấy rõ sự phẫn nộ trong đáy mắt của cô.
Trịnh Chiêu chợt nhớ ra mình đã quên mất mục đích đến đây.
Y hấp tấp nói:
“Tiểu thư đi xem tướng quân giúp ta.
Tướng quân phát bệnh rồi, vết thương vẫn chưa lành, cơ thể còn chưa khỏe mà đêm nay ngài ấy uống rất nhiều rượu.
Còn có điều này ta muốn hỏi, trong thời gian này nếu dùng thuốc khác thì thì có ảnh hưởng gì không ạ!”
“Ai cho phép ngài ấy tự ý dùng dược, thuốc đó có phải Y sư Thanh Cao kê không?”
“Không ạ, là phu nhân tự đưa đến.”
Võ Đông Nhiên nghe đến hai chữ “phu nhân” bỗng chốc lòng dạ nóng ran.
Cảm giác này khó chịu đến mức cô thể không diễn tả bằng lời được.
Chỉ biết bản thân muốn đi đến đó ngay lập tức, đến làm gì cô cũng chưa nghĩ ra được lý do.
Cô vốn không phải y sư điều trị cho hắn, thân phận nô dịch tự ý đến chuẩn bệnh không hợp lẽ cho lắm.
Nếu theo lẽ thường, Trịnh Chiêu nên gọi cho Y sư đại nhân tại sao lại chủ động đến tìm cô.
Nhưng cô thấy lo cho hắn, cô muốn đích thân đi kiểm tra.
Dù sao khả năng của cô không hề thua kém y sư ở đây.
Cô không kịp chuẩn bị gì, chỉ vội quấn chắc lại tấm vải thô kia bao khắp đầu đến cổ chỉ chừa lại mỗi đôi mắt.
Chân trần chạy đi, đến chiếc túi cá nhân vẫn mang theo bên người cũng không nhớ đến.
...
Trong lều chỉ còn lại Trầm Hương và Trương Duật, chén thuốc hắn vừa uống không những làm cho hắn giảm bớt cảm chếch choáng, mà còn khiến hắn trở nên nóng hừng hực trong người, thúc đẩy hắn phải làm cái gì đó.
Mùi thơm của nữ nhân thoang thoảng lan trong khắp khoang mũi, sự dịu dàng mát lạnh của da thịt người bên cạnh đem đến cho hắn thứ khao khát nguyên thủy của con người.
Trương Duật cởi phăng áo trung y bên trong, để giải tỏ nguồn nhiệt nóng bỏng đang bùng cháy trong cơ thể.
Nhưng vẫn không thể ngăn cản được thứ cường đại ở thân dưới đang cần được phóng thích kia, chút lý trí cuối cùng hắn ngồi bật dậy, lấy áo che đi.
Giá đèn dầu chỉ còn lại một ngọn duy nhất, dường như đã được ai đó có chủ đích thổi tắt gần hết.
Trong lều chỉ còn thứ ánh sáng vàng vàng nhàn nhạt, chỉ đủ nhìn thấy mặt người.
Trầm Hương kề sát mặt hắn, hai con ngươi đối diện nhau bốc ra ngọn lửa dục tình nóng bỏng.
Dung nhan người trước mắt hắn xinh đẹp gợi cảm, đôi môi bôi son đỏ mọng gọi mời, mùi hương tỏ ra từ cơ thể nàng thơm nồng quyến rũ, khiến hắn trong một khoảnh khắc không thể kiềm chế được, đã đẩy Trầm Hương ngã xuống giường, cả người hắn úp lại, hai tay chống hai bên vai của nàng.
Mắt nhìn chằm chặp vào người bên dưới, hắn đỏ mắt chống cự lại bản ngã xấu xa đang từng bước từng bước xâm lấn lý trí.
“Trầm Hương, nàng còn nhớ chúng ta đã giao ước gì không?” Giọng hắn khàn khàn ngập tràn dục vọng vì bị kiềm chế mà trở nên thật ma mị quyến rũ.
“Nàng về lều gia quyến ngay.”Hắn thở dốc nặng nề, nghiến răng ra lệnh.
Trầm Hương vội ôm lấy eo hắn, cố gắng kéo hắn gần sát người mình, âm thanh dịu dàng tỉ tê rót vào tai hắn.
“Không, ta không nhớ gì cả.
Ta là phu nhân của chàng, chúng ta đã là phu thê hợp pháp.
Chàng không về phủ thì ta đến quân doanh, ta mặt dày đến cầu xin chàng một đứa con thì đã sao? Chàng là phu quân của ta, chàng muốn thì ta cho chàng.
Việc gì chàng phải làm khổ bản thân như vậy.”
Nói rồi nàng ta nhào lên ôm Trương Duật vào lòng, xiêm y váy áo đã tháo đai lưng, chỉ cần một cái chạm nhẹ đã bung ra gần như thấy rõ mọi thứ bên trong.
Trầm Hương “Phu quân! Chúng là đúng hợp đạo hợp tình, chàng đừng ngại.
Chúng ta đã se duyên kết tóc ba năm, ta còn chưa hoài thai, chàng biết thiên hạ bêu rếu nói xấu sau lưng ta như thế nào không?”
Trương Duật nhắm mắt lại ngăn chặn lại hình ảnh gợi cảm trước mắt: “Ta ở lại doanh trại suốt ba năm qua, đó chẳng phải là lý do sao?”
Trầm Hương rơm rớm nước mắt, giọng nói ấm ức nũng nịu trách móc: “Chàng nghĩ ai cũng ngốc như chàng sao? Chuyện này làm sao có thể giấu được cha, trước đây có thể miễn cưỡng lý do chàng bận rộn công vụ, chinh chiến liên miên.
Nhưng giờ chiến tranh đã kết thúc rồi, chàng chuyển về phủ sống đi, ta cô đơn lẻ bóng ba năm đến phát điên rồi!”
Vừa nói, nàng vừa chủ động xoa ngực hắn những ngón tay như những con rắn ngọa ngậy áp sát từng tất da thịt, từng lỗ chân lông ở nơi tay nàng lướt qua khiến bản năng của nam nhân trong hắn lại rục rịt muốn thoát khỏi khống chế.
Trương Duật cắn răng quai hàm bạnh ra khó nhọc gằng từng tiếng: “Không được! nếu nàng không đi, thì ta sẽ đi!”
Tiết trời cuối tháng 6 nóng ẩm vô cùng, còn không khí trong lều lại càng quỷ dị hơn.
Trương Duật một thân trần bóng nhẫy mồ hôi, tự khống chế lực lăn xuống giường.
Trầm Hương nghiến răng nghiến lợi tự nhủ trong lòng, đêm nay tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này, nàng vội nghiêng người ngã xuống theo.
Nàng biết bản tính của Trương Duật, hắn sẽ không để nàng bị đau, hắn sẽ cứu nàng, hắn có thể thờ ơ với nàng nhưng nhất định sẽ bảo hộ tốt cho nàng mọi lúc mọi nơi.
Đúng như Trầm Hương dự đoán, khi thân thể còn chưa chạm đất, Trương Duật vươn tay ra đỡ lấy nàng.
Trầm Hương không bỏ lỡ cơ hội ôm chầm lấy hắn.
Hai thân thể xoắn suýt quấn lấy nhau.
Trịnh Chiêu và Võ Đông Nhiên cũng vừa chạy đến ngoài cửa lều.
Ngay lúc đó, Trịnh Chiêu bịt miệng Xuân Xước lôi ra ngoài, cùng lúc y gọi lớn, báo trước một tiếng cho có lệ.
“Bẩm tướng quân, có y sư đến thăm bệnh.”
Lập tức, không cần biết người bên trong có đồng ý hay không, y đã đẩy lưng Võ Đông Nhiên ngã nhào vào bên trong tấm chắn cửa.
Một luồng gió đêm bất chợt thổi qua, theo khe hỡ của màn che luồn vào bên trong, cả người Trương Duật lẫn Trầm Hương đều lạnh toát vì sự hớ hênh bất ngờ này.
Theo bản năng, hắn nghiêng người lấy tấm áo khoác che lại người cho Trầm Hương, hắn còn chưa nhận ra kẻ tiến vào lều là ai.
Bất kể giữa hắn và Trầm Hương có mối quan hệ gì, thì không một ai có thể tùy ý mạo phạm nàng, kể cả là một ánh mắt.
Võ Đông Nhiên khẽ nuốt nước bọt một cái.
Nhìn một nam một nữ nửa thân trên trần truồng đang ôm lấy nhau, cô bỗng cảm thấy bản thân mình thật lố bịch.