Võ Đông Nhiên sợ hãi rụt cổ lại, hai chân khép lại, làm cho khu vực tam giác kia hiện rõ, càng tăng thêm sự quyến rũ câu hồn nam nhân.
“Có ai không?” Âm thanh gầm rít từ cổ họng vang lên, tạo nên sự bức bách khủng khiếp.
Võ Đông Nhiên nhân lúc hắn mất cảnh giác nới lỏng tay, cô thoát khỏi tay trái của hắn, cánh tay mảnh khảnh vung lên giáng một cái thật mạnh vào mặt hắn.
Cái tát này chính xác là cô đã dùng toàn lực để đánh hắn, chưa bao giờ cô ra tay với ai tàn nhẫn như vậy.
Trương Duật có hơi bất ngờ, hắn khựng lại một khoảng khắc rồi đưa tay xoa xoa má.
Không đau lắm! Chỉ hơi tê tê một chút! Nhưng hắn ức khi nhìn thấy đôi mắt ngang bướng của cô, tại sao cô vẫn không trả lời hắn.
Võ Đông Nhiên cắn cắn môi đến muốn bật máu, cô tức đến mức không thể nói nên lời, mặt mày đỏ gay vì cơn giận bùng phát.
Dẫn đến một thứ khiêu khích trắng trợn chống chọi với sự ngang ngược của hắn.
Hắn có thể ôm ấp người phụ nữ khác trước mắt cô, thế mà dám truy vấn tra hỏi cô về sự trong sạch với cô sao?
Nam nhân thì năm thê bảy thiếp, muôn đóa phù dung chào mời.
Còn nữ nhân thì một đời một kiếp chỉ được chung thủy với một người duy nhất sao?
Thấy cô im lặng trừng mắt nhìn mình, cơ thể hắn đã nóng lại càng nóng hơn, tầng tầng mồ hôi rịn ra.
Hắn cần được phóng thích! Cần giải tỏ sự bức bối trong lòng lúc này.
Vật nam nhân có tính công kích mạnh kia đã sẵn sàng chui vào dòng suối nhỏ nóng ấm bên dưới.
Hắn dùng đùi tách hai chân nhỏ của cô ra, hai cánh tay lực lưỡng với cơ bắp căng cứng của một vị tướng quanh năm luyện võ, dễ dàng như ăn kẹo tóm lấy hai tay cô giữ chặt hai bên.
Một chiêu đơn giản khống chế người bên dưới.
Hai cơ thể với hai xúc cảm, một nóng như nham thạch, một mát lành như dòng suối trong, hai nguồn nhiệt điên cuồng dung hòa nhau quấn lấy nhau chà sát.
Trong thời khắc quyết định, hắn mạnh mẽ đẩy vào.
Võ Đông Nhiên thét lên đau đớn, sự việc vừa rồi hoàn toàn triệt để chút hưng phấn trước đó.
Nơi huyệt đạo của thiếu nữ từ lần đầu tiên trao cho hắn, đã năm năm rồi dường như đã bị chính chủ nhân nó lãng quên, cô chưa từng nghĩ một ngày nào đó sẽ làm chuyện tư mật này với bất cứ ai.
Nước mắt cô tuôn rơi, theo khóe mắt chảy ra hai bên thấm ướt tóc mai.
“Chàng làm ta đau!” Cô cắn môi đến bật máu, ấn đường hiện lên chữ “xuyên” nhăn nhó khó coi.
Thoáng chốc cả mặt cô từ đỏ chuyển sang trắng bệch vì cơn đau từ hạ thân truyền đến, còn đau hơn cả lần đầu tiên đó.
Trương Duật mặt mày lạnh tanh, bình thường hắn có thế giấu tất cả mọi thứ cảm xúc trong lòng, yêu thích ghét hận đều là thứ cảm xúc xa xỉ trên khuôn mặt hắn.
Nhưng đêm nay dưới tác động của hơi men, hắn đột nhiên phát tiết bao nhiêu cảm xúc đã kiềm nén suốt thời gian qua.
“Đêm nay, Lý Bích đã đi gặp nàng! Nàng thích hắn phải không?”
Võ Đông Nhiên thổn thức, bàn tay vừa đánh hắn xong bỗng siết chặt lại, cô ngẹn ngào: “Chàng theo dõi ta! Ai cho chàng làm chuyện đó, chàng nghĩ ta là loại người gì? Rình rập, canh chừng ta?”
Nhìn đôi mắt đỏ ướt sũng của cô thống khổ phẫn uất, Trương Duật đau lòng cúi xuống hôn nhẹ vào môi cô như chuồng lướt nước.
Hắn thở mạnh ra, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, bên tai truyền đến một câu nói khiến cô ngơ ngẩn, sau đó là cảm giác chấn động khó tin.
“Ta ghen!” Hắn dùng ánh mắt rực lửa nhìn cô, thanh âm khàn khàn mang theo hương vị nam tính ngút trời.
“Ta ghen!”
Mỗi một chữ “ghen” phát ra, hắn nghiến răng tăng thêm một lần sức mạnh, thúc vào.
“Ta đang ghen, nàng biết không?”
“Từ lúc còn ở Cổ Lũng, ta chưa từng nghĩ sẽ để nàng ra khỏi vòng tay của mình một thời khắc nào.
Một ngày nàng đi lên núi hái thuốc ta cảm giác thời gian dài như một năm.
Thậm chí ta còn tìm mọi cách để đi theo nàng, nhưng nàng lại kiên quyết muốn ta ở nhà.
Cái ngày mà nàng suýt bị ba kẻ người Miêu kia bắt cóc, ta đã đỏ mắt đi tìm nàng trong giá rét.
Kể từ lúc đó, ta đã nhận ra mình không thể thiếu nàng được, càng không muốn có bất cứ kẻ nào được chạm vào nàng.”
Võ Đông Nhiên theo nhịp phát tiết của hắn cũng nhấp nhô lên xuống trên giường, cô cắn răng kiềm chế âm thanh khó nghe trong cổ họng sắp phát ra.
Hắn điên rồi! Cô đã làm gì mà hắn ghen, hắn có tư cách gì ghen với Lý Bích, cô và Lý Bích trong sạch, một chút tạp vụn bụi bẩn cũng không có.
Giờ thì cô tin là hắn đang say không còn biết nhận thức ai là ai nữa rồi, Lý Bích là chiến hữu vào sinh ra tử của hắn ấy thế mà hắn còn ghen tuông vớ vẩn như vậy.