Cô đang ở trên tường cao trên năm thước, đầu óc bỗng cảm thấy choáng váng mơ hồ, nỗi sợ cố hữu lại tái phát.
Cô như con nai con khi thoát khỏi vòng bảo hộ của mẹ, không thể diễn tiếp dáng vẻ thờ ơ với hắn nữa, cô chỉ nhìn chăm chăm vào người dưới tường thành để lấy một điểm tựa vững tâm.
Trương Duật ở dưới hắn ngẩn lên cười với cô, trong đêm trăng sáng có chút gió thổi nhè nhẹ, tà áo tung bay càng nổi bật lên dáng vẻ mềm mại, yểu điệu của nữ nhân.
Hắn nhỏ giọng khích lệ cô:
“Nào, nhảy xuống! Có ta đây!”
Hắn giơ hai cánh tay ra, sẵn sàng ôm lấy cô.
“Nhất định phải đỡ được ta đấy!” Đây là một lời cảnh cáo xen lẫn một sự nũng nịu, đáng yêu.
“Chàng làm ngã ta thì Đông Đông sẽ không tha cho chàng!”
Hắn buồn cười vì dáng vẻ nhúc nhát, mềm nhũn như quả hồng chín của cô, trong trái tim như có một lớp mật phủ lên, làm hắn vừa muốn yêu vừa muốn nuông chiều nhiều cô hơn nữa.
“Nhất định!”
Võ Đông Nhiên nhắm mắt nhảy xuống, mặc kệ có chính xác vòng tay của hắn hay không.
Chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi, cô có cảm giác như cả thân thể mất trọng lượng, trái tim trong lồng ngực bay ra ngoài.
Nhưng rất nhanh sau đó, bên tai cảm nhận lồng ngực phập phồng đập rộn rã của hắn, cô mới thờ phào một hơi.
Hắn bắt được cô rồi!
Trương Duật ngã ra bãi cỏ để cho cô nằm đè lên trên người mình.
Hai cánh tay to lớn ôm chặt eo cô.
Cô ngẩng mặt lên, da mặt nóng bừng ấp úng nói:
“ Sẽ tổn thương xương đó! Chàng có đau không?”
Hắn nhìn mặt trăng sáng trên cao, bầu trời cuối hè đầu thu trong vắt thanh tĩnh lạ thường.
Tay hắn siết chặt hơn, không muốn cho cô ngồi dậy.
“Để thêm một chút nữa! Không đau tý nào!”
Lần đầu tiên, sau năm năm gặp lại hắn được ôm Võ Đông Nhiên giữa đất trời bao la, không phải lén lút dè chừng bất cứ điều gì.
Hắn muốn nhật nguyệt trên cao chứng kiến cho tình cảm của hắn, cả thân thể hắn đã dành hai mươi năm cho non sông, đêm nay hắn muốn bản thân dành cho cô, nâng đỡ cô bảo vệ cô.
Mùi thơm tỏ ra từ tóc của cô, hắn không nhịn được cúi xuống hôn lên.
“Tóc nàng vẫn thơm như xưa.
Nàng vẫn giữ thói quen như xưa sao?”
Cô gật đầu, hơi ngẩng lên nhìn vào chiếc cằm đã được cạọ trơn nhẵn của hắn, bỗng quên mất câu hỏi của hắn, chỉ tập trung vào cái cằm trước mắt.
“Râu của chàng đi đâu rồi?”
Hắn phì cười, vuốt đầu cô: “Tất nhiên là cạo rồi! Sợ nàng chê ta già.”
Cô lại lắc đầu phản bác hắn.
“Râu này là râu quai nón...!ta nhìn quen rồi! Không già! Để dài ra một chút thì rất uy dũng, còn nếu cạo sạch...!thì lại là mỹ nam tuấn tú.”
“Ta thích vế trước hơn.
Ta là quan võ, nói khó nghe là kẻ thất phu, lời khen mỹ nam chỉ hợp với học trò đèn sách.”
Cô ngập ngừng đưa tay vuốt ve khuôn mặt góc cạnh đẹp như tượng của hắn.
“Chàng mang mặc nạ vì...!không thích người khác nhìn khuôn mặt này sao?”
“Một phần là vậy.
Nhưng nguyên nhân chủ yếu là để kẻ thù không biết quá nhiều về ta.
Quanh năm ta gần như không lộ mặt với người ngoài, trừ những người đặc biệt.
Năm xưa, một tướng lĩnh từng bị thổ phỉ ở biên quan truy ra nguồn gốc, chúng trả thù giết toàn bộ người thân ở quê nhà của y.
Ta sợ người nhà bị liên lụy.”
(Góc nhìn của Trương Duật)
Nhắc đến người nhà, hắn bất giác lại nhìn nàng.
Trước kia, những năm niên thiếu hắn cũng từng có một gia đình như vậy, sau này lớn lên hắn nhận ra hóa ra gia đình đó không phải như hắn nghĩ.
Mãi sau này hắn gặp nàng, hắn mới có một mái ấm thật sự, người nhà thật sự.
Hắn chủ động đỡ cô lên, sau đó đưa tay tháo áo choàng trên người cô xuống.