“ Ta đếch sợ! Tướng quân mới chính làm người có thể bắt ta ngậm miệng.
Bọn hoàng thất tráo trở.
Chúng ta đổ máu nơi chiến trường đổi lại là cái gì? Tướng quân bị vu oan vô lý như vậy, chẳng lẽ ngươi nghĩ là ngẫu nhiên.
Đó là âm mưu hết đấy, ngươi biết không?”
Người thứ 3 im lặng từ lúc bước vào đến giờ mới bắt đầu lên tiếng
“ Câm miệng hết cho ta.” Ánh mắt hắn sắc nhọn, hẹp dài có vẻ là thủ lĩnh của hai người còn lại, rất có phong thái của một chủ soái.
Hắn ung dung bỏ miếng bánh vào miệng rồi lại trầm lặng nhìn về phía cô.
Dường như hắn phát giác có một người vẫn ngồi yên không nhúc nhích một chút nào từ lúc bọn hắn bước vào đến giờ.
Chính điều này đã kích thích sự chú ý của hắn trên người cô.
Một thiếu nữ dung mạo như hoa, xinh xắn nhỏ bé, có làn da trắng như một đóa hoa ban hoang dại vừa thanh lịch tĩnh mịch như hoa quỳnh của đêm vắng.
Với bản lĩnh của một kẻ đã chinh chiến trận mạc nhiều năm, phó soái của Đông A hạng vạn quân binh, từng nét mặt, từng tâm ý nào đối diện với hắn cũng không thể thoát khỏi con mắt tinh anh của hắn được, hắn nheo nheo mắt, đưa ly trà lên miệng thầm đánh giá người thiếu nữ trước mắt.
Nàng xinh đẹp, tóc dài thắt bím quấn xung quanh đầu, một kiểu tóc của các thiếu nữ trong nhân gian hay búi, dáng vẻ đạo mạo thoát tục không hề giống kẻ phàm phu tục tử hay man di vùng núi sâu.
Trang phục của người Miêu không thể che đi dáng vẻ của một tiểu thư tri thức ẩn sâu trong người nàng.
Cánh tay nàng như ngó sen mềm mại gõ nhẹ lên mặt bàn cũng khiến hắn không thể rời mắt.
Ở quân doanh nhiều năm, hắn chưa từng gặp một người con gái nào có khí chất thoát tục như vậy, tâm tư hắn có chút xao động nhẹ, tuy nhiên xen vào đó là một sự đề phòng tuyệt đối, không bỏ soát bất cứ một tình nghi nào.
Nàng ta là ai? Tại sao lại xuất hiện nơi này? Có phải mật thám của hoàng đế theo dõi bọn hắn hay không? Vô số câu hỏi đặt ra khiến hắn có chút căng thẳng.
Cô cảm thấy có vẻ mình đã bị lộ nên âm thầm cúi gầm mặt, vội vàng đứng lên tính tiền rồi nhanh chóng lủi đi.
Chân cô có chút luống cuống vội vàng, rõ ràng đã trưng sự bất thường ra cho hắn thấy.
Ba người bọn họ đang nói về Trương Duật, và cả người có địa vị cao quý kia nữa, vương hậu Trầm Hương.
Người đó là nữ nhân mà Trương Duật một lòng bảo vệ hay sao? Hóa ra, kẻ đó cũng có tình cảm, cũng có người thương trong lòng, mà người hắn yêu lại là Hoàng hậu của Đại Việt.
Bí mật này lại bị cô nghe được, thật nguy hiểm.
Cô phải trốn khỏi đây ngay lập tức.
Sau đó, có một bóng đen nhanh như gió lướt đến sau lưng cô, một kiếm vươn đến chặn nhẹ ngay cổ của Võ Đông Nhiên.
“ Ngươi là ai?” hắn lướt nhanh đến trước mặt cô, trở dao tiến gần vị trí yết hầu hơn.
Cô há hốc mồm, mở đôi mắt tròn to trong veo nhìn hắn bất giác run lên, từng lỗ chân lông trên mặt co lại, khiến cô như đóng băng tại chỗ.
“ Đại nhân...!xin tha cho.
Tôi chỉ là người lưu lạc không nhà không cửa, vô danh thấp hèn không đáng để ngài lưu tâm.” Giọng của cô nhỏ nhẹ, trong trẻo vang lên đứt quãng.
Hắn đối diện cô ở khoảng cách gần như vậy, hương thơm thoang thoảng của người thiếu nữ tỏa ra khiến hắn có chút cứng nhắc toàn nhân, liền thở ra một hơi, hắn khàn khàn quát lên, như thể che lấp đi chút cảm giác mơ hồ khi nãy của mình
“ Nói láo.” Ngữ điệu hung tàn mang đầy tính uy hiếp, trong phút chốc làm cô liên tưởng đến kẻ đang bị giam giữ trong lồng
Sau lưng, hai người khi nãy cũng chạy ra đến nơi , cất giọng hỏi: “ Lão Nhị, chuyện gì thế?”
“ Có kẻ nghe lén.” Hắn nhìn hai người kia rồi lại nhìn cô, ánh mắt có chút chế giễu.
Cô cuống quýt lên, vội xua tay: “Ta không có, đừng có ăn nói hàm hồ.
Ta vào quán trước các người, hà cớ gì nói ta nghe lén, có trách thì trách các ngươi ăn tục nói nhiều, là ta hay là ai cũng đều có thể nghe cả.
Nhưng...!ta...ta không biết các người là đang nói cái gì, ta một chút cũng không nghe thấy.”
Cô bình tĩnh trở lại rồi nhẹ nhàng nhìn vào người “Lão Nhị” đang chĩa dao vào mình
“ Đại nhân à, có thể bỏ đao xuống trước được không?