Tiếng của Lý Hằng vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
“Thuộc hạ không nắm rõ được! Nhưng có lẽ tướng quân đã nhận được tin tình báo từ Đại Kỳ sau đó mới gấp rút vào kinh như vậy.”
“Vương gia! Chúng ta nên cử đội nào tiếp theo ạ! Trương Duật tướng quân còn chưa về, e là không thể quyết định.”
Chiêu Sanh Vương thở dài, ánh mắt hiện lên sự tiếc nuối lẫn đau lòng:
“Quân đặc công giỏi nhất chỉ có thể lọt vào vòng ngoài, vào đến bên trong thì không ra được.
Duy nhất một kẻ sống sót đem cả thân thể bê máu trở về, hắn nói khu vực bí mật đó cách một khắc sẽ có một đội canh phòng đi lướt qua.
Đến thời điểm này không một người nào có thể thu gom một bàn địa đồ rộng lớn, lẫn các văn bản giấy thoát ra ngoài được.”
Võ Đông Nhiên ở đó hầu trà hơn ba canh giờ thì cuộc họp mới tan, cô đã nghe tất cả mọi thông tin có mật từ các vị vương gia kia.
Quân Nguyên lại có kế hoạch đánh chiếm Đại Việt lần thứ ba, bất luận lần này lấy lý do gì thì cũng phải san bằng Đại Việt một lần nữa để thỏa cơn hận trong lòng của toàn quân, thất bại ê chề trong cả hai cuộc chiến.
Mật viện của nhà Nguyên đã chính thức đề nghị tái chiến, ngay sau khi Thoát Hoan chạy về nước.
Mật sứ đoàn Đại Kỳ là một tổ chức mật thám tình báo đã được cài cắm trong triều đình nhà Nguyên, hoạt động bí mật từ lúc Trần Thái Tông lên ngôi đến nay đã có bề dày mấy chục năm.
Thông tin tái chiến và kho vũ khí quân sự lớn được Đại Kỳ truyền về, nhưng hiện tại chưa có thể xác định được vị trí của các kho vũ khí nếu không lấy được văn thư và địa đồ.
Lần này, nếu muốn kéo dài thời gian xâm lược của Đại Nguyên, để Đại Việt có thời gian phục hồi sau chiến tranh, thì phải phá hủy toàn bộ các căn cứ quân sự và kho vũ khí khí tài rải rác khắp biên giới Việt – Nguyên.
Đợi giặc đánh thì chi bằng đi trước một bước chặn đầu, nhưng lực bất tòng tâm.
Đến thời điểm này rất nhiều sát thủ và đặc công giỏi nhất của quân đội Đông A, đều đã thất bại và vĩnh viễn không thể trở về.
Võ Đông Nhiên vô tình trở thành kẻ nghe được mật tin mà lòng sinh ra cảm giác lạnh sống lưng.
Chỉ có hai vị vương gia và một tướng quân trong lều quân vụ, vậy nên cô chính là kẻ duy nhất rơi vào tình huống “chó ngáp phải ruồi” theo nghĩa bóng của nó.
Con ruồi này cô không dám nuốt xuống, mà chỉ có thể run sợ ngậm trong miệng và tìm thời cơ để nhả ra vậy.
Thời khắc cô rời lều để thay ca trực thì bắt gặp ánh mắt khác lạ đề phòng đầy bí hiểm của Chiêu Sanh Vương, lòng bỗng sinh ra một cơn bão đổ bộ tàn phá tâm tình đang mong muốn sự bình an của cô.
Võ Đông Nhiên cố tỏ vẻ bình thản lùi ra, sau đó vội vội vàng vàng chạy về lều Quân y.
Đêm hôm đó, một sự việc mà kinh hoàng thứ hai trong cuộc đời Võ Đông Nhiên đã đến, sau sự kiện tru di tam tộc nhà họ Võ cách đây hơn tám năm.
Lúc cô đang nằm ngủ, bỗng đèn đuốc sáng choang bên ngoài lều quân y, đặc biệt mục tiêu hướng đến là kho thuốc quân y.
Võ Đông Nhiên bừng tỉnh trong hoảng loạn, cô vội lấy bột Cửu Tang thoa lên mặt chỉ trong tích tắc một hai cái chớp mắt là đã ngụy trang được khuôn mặt.
Ngoài cửa nghe được tiếng chó sủa lẫn âm thanh phá cửa xông vào, đêm tối những tháng mùa thu không khí mát mẻ lành lạnh, cùng sự căng thẳng cực độ khiến sống mũi của Võ Đông Nhiên có cảm giác tê dại đi.
Lúc cô vừa mở cửa đã bị một nhóm lính xông vào, hai tên lính đè chặt hai bên tay bẻ ngược ra sau khống chế ép cô quỳ xuống.
Võ Đông Nhiên nhìn thấy đội phó đội Cung là Trần Trì, đang hung hăng nhìn mình bằng cặp mắt rất đáng sợ, nhất thời cô hoảng loạn vội hắng giọng thanh minh:
“Bẩm quan, không biết nô đã gây ra tội gì mà bị trách phạt!”
Thiết Cương theo Lý Bích đi biên giới đánh thổ phỉ, nên toàn bộ trật tự trị an trong doanh giao lại toàn quyền cho Trần Trì đảm đương.
Trần Trì thét lớn:
“Tội nô to gan! Dám mạo danh ẩn thân vào quân doanh.
Ngươi có mưu đồ bất chính gì?”
Võ Đông Nhiên toát mồ hôi lạnh đầy đầu, cả người trong thời khắc ấy như rơi vào trong hầm băng, giọng nói nhất thời run lên mấy lượt vẫn không thốt nên lời.
Tiếng Trần Trì gầm lớn:
“Gọi y sư Thanh Cao ra xem tác phẩm của sự quản lý lỏng lẻo của ông ấy.”
Lần này, cô không những gây ra tội lớn mà còn liên lụy đến rất nhiều người, đặc biệt là Y sư đại nhân người đỡ đầu cho cô ở trong lều quân y.
Trần Trì nhìn cô bằng ánh mắt nảy lửa.
“Đem ra pháp trường!"