Khi cả đoàn người lặn xuống chìm sâu trong lòng nước đen nghịt, trước mắt cô chỉ có một khoảng không vô tận.
Trong đầu Võ Đông Nhiên hiện ra hình ảnh những con quái vật đang nhào đến cắn xé da thịt, móng vuốt sắt nhọn bóp nghẹt con tim đang điên cuồng giãy đụa của mình.
Cùng lúc đó, cô có cảm giác lồng ngực đau nhức như có một tảng đá đè lên, cô không tự chủ được mở miệng muốn la lên, thì vô số nước ào ào tự trôi vào khí quản, thực quản, khiến cô không thể tiếp tục chịu đựng được.
Đã quá 300 nhịp đếm, thế nhưng thông thủy đạo này cứ thế dài mãi dài mãi không có điểm dừng, giới hạn chịu đựng của cô đã đến điểm dừng.
Võ Đông Nhiên trong cơn hoảng loạn, theo bản năng ham sống của con người, cô đã vùng vẫy ngoi lên.
Nhưng rất nhanh đã bị một bàn tay nắm chặt lấy, dứt khoát giằng cô xuống kéo đi, tiếp tục bơi về phía trước.
Ý thức của cô mờ dần, mờ dần, rồi tắt lịm ngay lúc đó.
Trong luồng ý thức mơ hồ mông lung vô định, cô nghe thấy có một giọng nói của ai đó đang gọi mình.
Dịu dàng, trìu mến.
“Đông Đông! Dậy đi!”
“Nhọt ơi!”
“Chị Ba!”
“Cô Đông!”
“Nhiên ơi!”
Có rất nhiều giọng nói quen thuộc đã rất lâu cô chưa được nghe, bỗng nhiên lại văng vẳng bên tai.
Hình như là của cha mẹ, bà nội, ông ngoại, và mấy đứa em nhỏ đang ra sức gọi cô.
Cô nương theo tiếng gọi muốn mở miệng đáp lời, nhưng lại không thể.
Cô cố gắng giãy dụa, cố gắng động mi để ép mình mở mắt ra, cô muốn nhìn thấy bọn họ.
Võ Đông Nhiên không biết mình đã tỉnh lại như thế nào, nhưng thời khắc cô ói một ngụm nước thì đã nhận thức được bản thân mình đã dần sống lại.
Trước mắt cô là những gương mặt quen thuộc vừa lạ vừa quen, mãi một lúc sau cô mới dần hồi phục lại thần trí, những người này đã đồng hành với cô suốt mấy ngày nay.
Hóa ra, vừa rồi chỉ là ảo giác, là tự mình huyễn hoặc.
Tất cả họ đã chết cả rồi! Tại sao? Tại sao đã tám năm trôi qua, mà cô vẫn không có cách nào quên đi, để rồi mỗi khi từ trong giấc mộng đó tỉnh lại, xung quanh chỉ còn lại cảm giác trống rỗng mất mát tột cùng như vậy.
“Tỉnh rồi sao?”
“Có thấy khó chịu ở đâu không?” Nhật Từ hỏi dồn, sắc mặt có vẻ rất lo lắng, lẫn một chút ẩn nhẫn không được tự nhiên.
Dáng vẻ này là sao chứ? Võ Đông Nhiên nhất thời không quen, nét lạnh lùng cương nghị của hắn biến đi đâu mất rồi!
Cô ho ra mấy lượt, cố ý tống hết nước trong phổi ra, nhưng cũng ý thức được không nên kinh động quân địch, mà vội bụm miệng kiềm nén âm thanh phát ra.
Xung quanh cô lúc này là đêm đen tĩnh mịch, phía xa xa là những ánh đuôc bập bùng xa xa gần gần ảo diệu, cả đoàn người đang núp trong một bụi rậm gai lớn, chỉ cần cựa quậy một chút sẽ bị gai đâm châm chít da thịt.
Một chỗ trú an toàn!
Nhật Từ vỗ lưng cho cô, lực tay nhẹ nhàng hơn lúc hắn giằng co dưới nước kéo cô đi.
Hắn húng giọng nói nhỏ, chấm dứt bầu không khí kỳ lạ:
“Đi thôi, chúng ta đang ở trong đại bản doanh của thành Khâm Châu.”
Lúc Võ Đông Nhiên định đứng dậy, thì hắn thì thào bên tai cô nói thêm:
“Mặt ngươi...”
Võ Đông Nhiên vội sờ lên má, ý thức được lớp bột đen phủ trên mặt đã bị rửa trôi.
Cô có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn tỏ ra điềm tĩnh, lấy từ trong túi cá nhân ra một cái lọ, đổ ra một ít bột than màu nâu đen rồi quét lên mặt trước sự chứng kiến của Nhật Từ.
Hắn biết cô là nữ, nhưng từ lúc nhận nhiệm vụ theo lệnh của Chiêu Sanh Vương dẫn theo người tên Bình Sa này, đập vào mắt hắn chính là dáng vẻ của một nữ giả nam, mặc nam trang, tóc búi củ hành, mặt mày đen đúa bẩn thỉu, ít nói và cẩn trọng.
Không nghĩ, sau khi lôi cô dưới thông thủy đạo lên, lại có thể diện kiến một khuôn mặt khác biệt như vậy, tuy cô nhắm nghiền mắt nhưng có thể nhìn ra nữ nhân này rất thanh tú, đằm thắm có chút lạnh lùng, càng nhìn càng vấn vương lòng người.
Lúc nãy hắn còn làm cái hành động kia...
Để cứu người, hắn đã nhấn lồng ngực cô rất nhiều lần, lúc làm thì không có động tâm tư, bây giờ nghĩ lại có chút không được thoải mái cho lắm.
Qua đi một thoáng suy nghĩ vẫn vơ...!Nhật Từ khôi phục trạng thái lạnh lẽo, sẵn sàng dẫn đoàn tiến vào mật đạo.
Bước tiếp theo, là lọt vào mật thất cất giữ tài liệu mật.
Người có vai trò quan trọng nhất, trong lần hành động này chính là Võ Đông Nhiên.
Các mật thám có nhiệm vụ sẽ bảo vệ cô, đánh lạc hướng, hay ngăn cản quân truy kích nếu bị phát hiện.
Tất cả cùng nấp dưới một góc khuất quan sát động tĩnh, theo tình hình lúc trước thì một khắc sẽ có quân lính gác đảo lại vị trí cơ quan mật một lần.
(*) Một khắc là 15 phút.
Nhưng sau mấy lần đột nhập bất thành, Nhật Từ đã phát hiện quân thị vệ canh giữ đã tăng số quân lính canh gác và nửa khắc đảo một lượt, đồng nghĩa là thời gian họ tự do hành động càng lúc càng rút ngắn.
Có lẽ địch đã có động thái nghi ngờ điều bất thường gì đó.
Cho nên nhất định Võ Đông Nhiên trong vòng nửa khắc phải thành công thoát ra ngoài.
Đây đã là tuyến phòng thủ cuối cùng của cơ quan, ngoài kia là cửa cơ quan với tầng tầng lớp quân lính gác.
Lạp Mục Hợp Nhan sẽ không thể ngờ, mật thám Đại Kỳ lại có thể thần không biết quỷ không hay, đào một thông đạo đánh vào tận cơ quan đầu não như vậy.
Nhật Từ chớp thời cơ ra ám hiệu, tất cả chín người còn lại lợi dụng bóng tối ẩn mình ngụy trang vào các vị trí an toàn, sẵn sàng hành động.