Tử Thần Dịu Dàng


Hắn về muộn.
Chiều tà vương trên mái tranh kéo dài đến tận ngọn núi ở đằng tây dần dần biến mất.
Màn đêm ở Hạ Sương dần ngự trị, bao lo lắng sầu muộn trong lòng cô theo bóng đêm u tối trào ra bên ngoài.
Võ Đông Nhiên đi qua đi lại trong sân nhà, ánh mắt chốc chốc nhìn về lối đi quanh co dẫn vào nhà.
Cuối cùng cũng thấy bóng dáng cao lớn hòa chung với bóng đêm, bước về phía cô mang theo nguồn nhiệt lượng nóng hổi bao quanh thân thể.
Lòng cô như có muôn vạn hoa nở, cô khẽ reo lên.
Trương Duật! Cuối cùng cũng đã về!
Võ Đông Nhiên chạy ào đến nhảy cẫng lên ôm lấy hắn.

Một luồng gió mát nương thao tà váy nhẹ nhàng của nữ nhân dao động trong không khí đổ về hướng người hắn.
Hắn đi về tay không, cô cũng không quan tâm, vốn dĩ không bao giờ đặt nhiều áp lực lên hắn, miễn đem thân thể an bình về nhà là cô đã mãn nguyện rồi.
Trương Duật dang tay, nhẹ như không bế bổng cả người cô lên cho cô ôm sát vào người.

Võ Đông Nhiên tự nhiên đưa tay quàng cổ hắn, ánh mắt khắc khoải sự nhớ mong cả ngày dài.
Hàng mi cong khẽ chớp, như cố níu kéo chút ánh sáng chiều tà chui ra khỏi màn đêm đang bao phủ để nhìn cho kỹ nam nhân trước mắt.

“Hôm nay chàng về trễ!” giọng cô dịu dàng mang theo một chút trách móc.
Hắn gật đầu, chất giọng hơi khàn đáp lời:
“Ừ!” Không một vế nào giải thích phía sau.
Cô không hài lòng với câu trả lời đó, chầm chậm cúi xuống hôn trên chóp mũi hắn một cái.

Hơi thở nữ nhân nhẹ nhàng phảng phát vấn vương quanh khoang mũi, Trương Duật âm thầm hưởng thụ mùi hương quen thuộc này.
“Từ nay nàng không được ra ngoài khi trời tối, nếu phu quân chưa về phải đóng cửa ở trong nhà.”
“Hừ! Ở nơi này làm gì có cường hào ác bá chứ, ta không sợ!”
Trương Duật thở ra, không vui chau mày nhắc nhở.
“Bất cứ ai cũng có thể làm hại nàng, không chỉ là cường hào.

Nếu có một kẻ tấn công thì nàng phải làm sao?”
Cô chun mũi “Thì đánh thôi!”
“Nàng đánh không lại.” Hắn thản nhiên nhận định.
Cô vẫn ngang bướng nhìn vào đôi mắt đen lạnh lùng của hắn, nhớ lại những lần cô giận dỗi đè đầu cưỡi cổ hắn càn quấy, liền nói lời nửa đùa nửa thật:
“Đến Trương Duật đại tướng quân ta còn đánh được.”
Trương Duật nhếch môi cười nhạt, lời nói dịu đi mấy phần:
“Đó là ta cho phép nàng!”
Nói xong không chờ cô phản bác, hắn không nhanh không chậm, vẫn bế cô trong tư thế thượng vị như vậy.

Cánh tay rắn chắc nâng đỡ cho cô ngồi thêm vững vàng, đi xuyên qua khoảng sân có giàn bầu hô lô tươi tốt từ từ bước vào trong nhà.
Bờ môi nam tính quyến rũ khẽ cong cong, nụ cười không vướng bận khói bụi trần gian, trở nên đơn thuần dễ chịu khiến Võ Đông Nhiên không tự chủ được lại cụng đầu vào vầng trán của hắn day day mấy cái.
Trương Duật ngưng lại, trầm giọng nói:
“Ta mới về, hôi lắm!”
Cô cong môi cười, hai siết tay càng siết chặt cổ hắn kéo về gần mình, lắc đầu:
“Ta thích!”
Hắn cười thành tiếng, cũng không buồn tranh luận với cô.
“Ta biết ta có mùi.


Không ai thích mùi mồ hôi cả.”
“Nhưng ta vẫn thích, miễn là mùi của chàng, ta đều thích.”
Tay hắn rời mông, liền đặt cô xuống.
“Vào nhà rồi! Cháu gái đừng quấn chú nhỏ nữa.

Chú đi tắm đã!”
Cô lườm hắn, từ lúc nào lại bắt đầu giở giọng điệu này ra rồi.

Chẳng phải lúc trước không thích cô gọi là chú hay sao? Bỡn cợt ai vậy chứ?
Trương Duật xoa đầu cô, sau đó hắn cởi áo, đi ra sau nhà bắt đầu tắm rửa.
Lúc đi ngang qua căn bếp còn vương mùi khói , Trương Duật nhìn về phía nồi đất bốc ra mùi gạo lúa mới thơm ngào ngạt, lòng hắn có chút dao động.
Hắn khẽ cười, một đường cong kín đáo trên miệng hiện ra.
Nàng biết nấu cơm rồi!
Lần này không có mùi khét!
Trong lòng có người nào đó không cam lòng bắt đầu la ó phía sau lưng hắn.
“ Ta không còn nhỏ nữa, từ nay chàng đừng xoa đầu ta.

Với lại...!ta cũng không thích làm cháu chàng đâu.”
Hắn “Trước đây, ai gọi ta là chú trước.”

Không có tiếng trả lời, hắn nghĩ chắc là cô lại giận dỗi rồi.
Từ phía sau, Võ Đông Nhiên nhìn thấy tấm lưng trần rộng rãi của hắn bóng nhẫy mồ hôi, từng giọt lăn dài từ cơ vai chảy xuống hõm lưng rồi biến mất dưới đai quần.

Còn có cả một dấu vết móng vuốt bị cào rướm máu, kích cỡ vết thương lớn cỡ này ắc hẳn con thú của ngày hôm nay rất cường đại.
Võ Đông Nhiên lo lắng chạy ào đến giữ tay hắn lại, cô hỏi dồn:
“Chàng bị thương này! Chẳng phải chàng bảo sẽ không săn thú dữ hay sao?”
Hắn quay lại nhíu mày khẽ cười nhẹ, hành động vô thức xoay nghiêng đầu quay lại nhìn phía sau lưng nhưng không thể thấy gì.
Trương Duật an ủi cô:
“Không sao đâu, chỉ có là vết thương nhỏ, áo bị rách bên ngoài một chút, ngày mai nàng vá lại cho ta.”
Thật sự cú vả của bạch hổ khá hung hiểm, nếu hứng trọn đòn thì không chỉ đơn giản là vết thương nhẹ ngoài da như thế này, nhưng may là hắn nhanh nhẹn tránh được.
“Đừng lo, ta không có đau.” Hắn dùng giọng điệu nhẹ tênh để trấn an ánh mắt long lanh ánh nước của cô.

Đối với mấy vết thương này có lẽ trước đây Võ Đông Nhiên sẽ lo sốt vó lên, thậm chí khóc lóc ầm ĩ một trận, khi đã trải qua quá nhiều cô đâm ra quen.

Chỉ có thể dùng ánh mắt để biểu lộ tâm tình dậy sóng của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận