Một ngày âm u, những hạt mưa nặng hạt rào rào rơi xuống mặt đất.
Trên mặt đất từng dòng máu chảy theo dòng nước lan ra, nhiều xác chết dần ngã xuống theo từng âm thanh binh khí va chạm nhau leng keng trong không khí.
Những bong bóng nước tròn vo cứ thành rồi tan tan rồi thành, phản chiếu một viễn cảnh, đôi nam nữ bị truy bắt trong vòng quây của một đám đông hắc y bí ẩn.
Lý Bích loạng choạng chống kiếm xuống nền đất đã nhão nhoẹt vì vô số dấu chân người giẫm đạp.
Cánh tay hắn chảy ra rất nhiều máu tươi chạy dọc theo thân kiếm mà rơi xuống hòa tan vào vũng nước.
Hắn thở dốc kéo Võ Đông Nhiên ra phía sau, ánh mắt nhìn cô vừa da diết vừa đau lòng, vội trấn an:
“Đừng sợ, nàng đừng sợ! Có ta đây!”
Võ Đông Nhiên run rẩy trong màn mưa nép sát vào lưng hắn, tiếng mưa rào rào bên tai khiến cô bám lấy cánh tay đã đẫm máu của hắn thét lớn:
“Lý Bích, chàng chạy đi! Người bọn chúng muốn bắt là ta.”
Cả khuôn mặt cô lúc này vừa tái vừa bẩn thiểu, nào máu nào bùn văng khắp nơi.
Y trang bết dính nước mưa kéo theo cái lạnh âm ỉ xâm nhập vào xương.
Lý Bích chĩa kiếm về phía những kẻ lạ mặt kia, vừa nói vọng về phía sau với cô:
“Dù ta chết cũng không bỏ lại nàng!”
Nơi này là vắng vẻ, một vị trí giáp biên giới Ai Lao.
Hắn đã cố gắng đưa cô chạy xa nhất có thể, thế nhưng vẫn bị một đội quân tinh nhuệ của kẻ nào đó bí mật đuổi theo.
Bị truy kích từ lúc vừa ra khỏi kinh thành đến tận biên giới.
Có một bí mật hắn không thể ngờ, ngày hắn rời Thăng Long, hắn đã phát hiện ra có nhóm người bí mật đi theo bảo vệ hắn và Võ Đông Nhiên cả chặng đường.
Lúc nguy cấp bị truy sát, thì nhóm người đó lao ra ứng cứu.
Tiếc là quân số chênh lệch, phe địch quá đông sau chỉ nửa canh giờ, toàn bộ đã tử nạn.
Đến lúc này, hắn đã nhận ra một sự thật: Nhóm người đó là của Trương Duật phái đến.
Trương Duật không bỏ rơi Võ Đông Nhiên, dường như hắn cố gắng ép nàng vượt biên giới đi thật xa.
Còn đội quân hắc y tinh nhuệ này là của ai? Tại sao lại có sự chuẩn bị sẵn sàng và quy mô như vậy?
Bọn chúng muốn bắt Võ Đông Nhiên, và cũng dường như...!hắn cũng đã nhận ra mục đích thật sự của chúng.
Đối tượng tiến cống đã bị thay đổi, mục tiêu đã chuyển sang Võ Đông Nhiên.
Tại sao hắn không nhận ra điều này sớm hơn?
Người vợ thật sự của Trương Duật là cô!
Người hắn yêu nhất là cô!
Người có khả năng khiến Trương Duật mất lý trí là cô!
Chúng muốn cô!
Lý Bích vì luồng suy nghĩ khổng lồ này đè ép thần kinh căng thẳng đến mức mất bình tĩnh.
Một thanh đao chém xuống đầu Lý Bích, hắn đưa kiếm lên đỡ đồng thời cũng đẩy Võ Đông Nhiên về phía sau.
Lý Bích gầm lên át hẳn tiếng mưa rơi.
“Chạy đi!”
Nhưng điều kinh khủng đã xảy ra trước mắt hắn, Võ Đông Nhiên lại bình chân như vại, nàng đỏ mắt nhìn hắn lặng lẽ khóc, chân lại tự nguyện bước về phía trước vòng qua hắn.
“Lý Bích! Chàng đừng đánh nữa.
Chàng sẽ chết đó! Để ta đi theo bọn họ.”
Đến lúc này cô nghĩ, người muốn đưa cô đi là ai cũng được.
Miễn là Lý Bích đừng đánh nữa, cô sợ hắn vì cô mà chết.
Cô nhìn Lý Bích bị vây giữa rất nhiều người, vội vã la lên:
“Ta đi với các người, đừng làm tổn thương hắn.
Nếu không ta tự sát chết ngay lúc này.”
Một con dao kề vào cổ, sẵn sàng đoạt mạng người.
Nhóm người đó dường như ý thức được vấn đề, vội vàng thỏa hiệp hành động, từ công chuyển sang thủ tránh đòn của Lý Bích.
Khi xe ngựa đã chạy một quãng, cô vẫn nghe âm thanh tuyệt vọng ở phía sau.
Lý Bích bị bọn chúng đè xuống nền đất bùn, mặt bê bết máu tươi.
Một bên má của hắn bị kẻ kia giẫm lên ép sát mặt đất, nước bùn tràn vào mũi vào miệng, đôi mắt hắn đỏ lên bừng bừng sát khí muốn uống máu người.
Lý Bích gầm lên gọi tên cô:
“ Đông Đông!”
“Ta giết các ngươi!”
Âm thanh chém giết lại tiếp tục vang lên, Lý Bích đã dùng toàn bộ sức lực còn lại để phản công, thời khắc hắn thấy cỗ xe ngựa kia lao đi, hắn đã không còn khống chế được bản thân, một sức mạnh từ thần thức phát ra buộc hắn không được chết.
Lý Bích đem một thân đầy thương tích bước theo bánh xe ngựa dần bị nước mưa xóa trôi trong rừng.
Phía sau hắn là xác chết của cả một đội quân, hắn đã giết sạch không còn một bóng người, nhưng lại để cỗ xe ngựa đưa cô đi mất rồi.
Lý Bích quỳ gối xuống đất, nước mắt rơi lả chả:
“Trương Duật, ngay từ đầu ta nên nhận ra...!ý định thật sự của ngươi.
Ngươi tin tưởng ra đến thế, ngươi chỉ tin ta nên mới giao nàng ta cho ta.
Thế mà ta không bảo vệ được nàng.”.