Mắt Võ Đông Nhiên khẽ chớp, mùi máu tanh của bạch hổ văng lên mặt cô bốc ra mùi tanh nồng kéo tâm trí cô quay trở lại thực tại.
Cô há hốc mồm từ từ quay lại nhìn vào vách lồng kế bên liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Trương Duật, tay của hắn đang cầm hai thanh cọc chòi tắm của cô, mọi thứ che chắn đều bị tháo dỡ.
Hắn vội quay mặt lại, hành động như một kẻ trộm vừa bị phát giác làm chuyện xấu xa.
“ Á! Đê tiện!” Cô la lên thất thanh rồi nhìn xuống thân thể mình.
Vội kéo lấy mảnh vải dưới chân rồi hoảng loạn bỏ chạy lên cầu thang, để lại sau lưng một bầu không khí tĩnh lặng như tờ.
....
Võ Đông Nhiên ngủ một mạch từ sáng đến khi mặt trời đã lên cao.
Cô vẫn không có ý định mở mắt ra, ngay cả khi đã tỉnh cô cũng không dám đối mặt với tình huống trước mắt.
Bụng cô đói cồn cào nhưng một bước cũng không dám đi xuống cầu thang.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Võ Đông Nhiên vò đầu bức tai cả khuôn mặt đỏ lựng vì xấu hổ, thậm chí cảm giác kinh sợ vì mãnh thú cũng không mãnh liệt bằng cảm giác khi nhìn thấy ánh mắt của Trương Duật nhìn mình.
Đêm qua cô hoàn toàn trần trụi trước mặt hắn.
Từ nay làm sao cô dám đối diện với hắn đây, tâm tư của thiếu nữ lần đầu tiên bị nam nhân nhìn cơ thể làm sao có thể bình tĩnh?
Cô thật sự là loại nữ nhân làm bại hại gia phong xứng đáng treo lồng heo bỏ trôi sông.
Cô luôn miệng lẩm bẩm “Bại hoại gia phong, treo lồng heo bỏ trôi sông...! Bại hoại gia phong...” Cả khuôn mặt từ đỏ chuyển sang tái xanh, cô ngồi thất thân bên cạnh bếp lò như thế một hồi lâu không động.
Bỗng bên dưới sàn nhà, có cái gì đó gõ vào tạo ra âm thanh trầm đục.
Trương Duật?
Hắn muốn làm cái gì?
“ Thế nào là bại hoại gia phong?” Trương Duật hỏi vọng lên
Cô vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, không biết nên đáp lại hắn như thế nào! Một mực ngồi im nhìn xuống sàn nhà, qua khe hỡ thấy Trương Duật đang ngồi tựa vào cột trụ nhìn lên cô, trên tay là thanh cọc của đêm qua.
“ Ta hỏi lại, thế nào là bại hoại gia phong?” hắn dùng ánh mắt bất cần mang theo ý cười lạnh lẽo.
Võ Đông Nhiên “....”
“ Ngươi yên tâm, ta từng này tuổi, cơ thể nữ nhân không phải chưa từng thấy qua, đối với ta mấy chuyện đó rất bình thường, không đáng để nhắc đến.
Ngươi đừng trưng ra vẻ mặt đó nhìn ta cứ như ta đây ức hiếp ngươi vậy!”
Ngưng lại một chút, hắn có chút suy nghĩ
“ Với lại, ta và ngươi...!là mối quan hệ gì? Ai dám thả sông ngươi.
Còn phải xem lại tư cách!”
Trương Duật nói đúng, cô và hắn vốn dĩ được ban hôn, trên sổ sách Gia tộc của dòng tộc họ Trương đã có tên của Võ Đông Nhiên, cô và hắn là phu thê hợp pháp, tại sao cô lại lo sợ vớ vẩn như vậy.
Về phép tắc không hề không hợp lễ, về tình cảm thì có chút kiêng cưỡng nhưng nếu hắn không để tâm thì chuyện này không là vấn đề.
Hắn chỉ mất một chút thời gian để bình tĩnh lại, nhưng cô gái nhỏ cả đêm hôm qua không hề chợp mắt, hắn biết cô đang xấu hổ dằn vặt tự trách mình.
Giữa họ không có bất cứ một lý do gì không hợp lẽ cả, cả hai là kẻ thù của nhau, không quen không thân lại bị ép buộc vào mối quan hệ này, bị kẻ thù nhìn thấy cái không nên thấy khó có ai có thể không bị đả kích được.
“ Ta chưa từng xem ngươi là phu quân, ta không muốn, chỉ cần ngươi chết đi ngay lập tức ta sẽ rời xa nơi này...” Cô giận dữ lên tiếng, giọng nói khàn khàn vì ấm ức.
Trương Duật có chút cay cay trong lòng khi nghe lời nói vừa rồi
“ Ta cũng vậy.
Cho nên chấm dứt ngay biểu hiện hôm qua của ngươi nhìn ta.
Xem như chưa từng có gì.”
Võ Đông Nhiên im lặng hồi lâu, sau đó cô lại ngập ngừng muốn nói lời cảm tạ việc hôm qua hắn đã cứu cô, nhưng biểu hiện không thân thiện lắm của đối phương khiến cô chùn lòng, lời vừa định nói liền nuốt lại.
Cô không muốn thừa nhận mình đã mang ơn kẻ này, mang ơn kẻ thù đối với cô chính là sự sỉ nhục.
Thay vì trực tiếp nói lời cám ơn hắn, cô sẽ cho hắn ăn ngon hơn một chút.
" Được, chuyện tối nay, xem như chưa từng xảy ra.
Ta không nợ ngươi, ngươi cũng chưa từng thấy...." Lời nói ra cô vô cùng bất mãn.
Rõ ràng là cô bị ức hiếp mà! Giờ lại phải cố gắng tỏ ra mình ổn để tiếp tục đối diện với hắn.
Hắn được lợi lại trưng ra biểu tình như vậy.
Cô thật sự không cam tâm.
" Thật ra ngươi...!chỉ là đứa bé mà thôi." Trương Duật khẽ nhếch môi cười như không.
Đến lúc này, hắn bỗng nhiên muốn làm cô tức giận một chút.
Cô làm khổ hắn như vậy, một chút này có đáng là gì.
Quả thật lời vừa phát ra đã khiến thiếu nữ bên trên vội sờ vào ngực của mình, đỏ mặt nhắm chặt mắt lại.
[Trương Duật, ta thu lại ý nghĩ sẽ cho ngươi ăn ngon một chút.
Bỏ đói ngươi ba ngày]