Võ Đông Nhiên rất muốn nôn, từng cơn hồng thủy đang cuộn trào trong bụng cô muốn ào lên cổ họng tống sạch tất cả mọi thứ ra ngoài.
Nhưng lúc này, cô không thể ngồi yên nhìn hắn chết được.
Ít nhất cô cũng sẽ cứu lại mạng hắn một lần này để trả ơn của lần lũ quét này, về sau không ai nợ ai ngoài món nợ máu kia.
Tay nải có dược liệu, có quần áo sạch đã được Trương Duật hong khô bên bếp lửa.
Lúc căn nhà sắp bị cuốn trôi, cô chỉ kịp đem theo những thứ cần thiết nhất trong thời gian ngắn nhất.
Nhóm lại bếp lửa sắp dụi tắt, rút con dao luôn bên thắt lưng mình ra, cô bắt đầu công việc của mình.
Hơ nóng dao trên ngọn lửa, rồi từng chút từng chút lấy sạch tất cả thịt thối rữa trên người Trương Duật.
Hắn bị thương rất nhiều nơi, trước đây cô chỉ nhìn thấy một số vị trí phía bên ngoài y phục, không ngờ bên trong lại nhiều vô số vết thương lâu ngày.
Có ba lỗ tròn trên lưng có vẻ là bị tên bắn, còn lại là trường đao mũi mác loại to bản tạo ra vết rách dài và sâu trên vùng vai và bụng.
Tất cả đều chảy dịch máu mủ hôi thối và nhiễm trùng rất nặng, có lẽ vết thương tiếp xúc với nước lũ dơ bẩn nên càng làm cho tình trạng thêm tồi tệ hơn.
Mỗi một vết dao của cô ấn xuống là một lần hắn co người lên, nhưng mặt lại không hề biến sắc, thậm chí một cái chau mày cũng không có.
Thân thể vẫn cảm nhận được nỗi đau đớn, nhưng có lẽ hắn đã sớm luyện cơ mặt ngàn năm an tĩnh nên vẫn trưng ra vẻ bất biến như vậy.
Hoàn thành xong bước đầu, tiếp đến là giã thuốc đắp lên.
Cô đây chính là đang đem hắn ra thử thuốc, cô không chắc công dụng thật sự của những loại lá đơn giản lại quen thuộc này có hiệu nghiệm hay không.
Theo công thức trên y thư có ghi đơn thuốc là bao gồm lá ổi, cây nhọ nồi, cây cỏ mực chia đều các loại...có tác dụng làm sạch,cầm máu, tiêu viêm vết thương hở rất tốt.
Số dược liệu khô trị ngoại thương này vẫn còn khá nhiều, cũng may không bị trôi theo dòng nước lũ.
Dù không biết tác dụng như thế nào, nhưng căn bản cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Võ Đông Nhiên không hiểu Trương Duật lúc thay y phục cho cô có luống cuống không, nhưng đến khi cô làm ngược lại với hắn thì lại đỏ mặt tía tai, không dám một lần nhìn thẳng vào vị trí trung tâm giữa hai đùi kia.
Từ nhỏ, cô đã được mẹ dạy dỗ rất cẩn thận, luôn tuân thủ lễ nghi “Tam tòng tứ đức” của người phụ nữ, đối với chuyện tiếp xúc với thân thể nam nhân là điều không bao giờ xảy ra.
Đối với cậu Cả Khúc anh trai của cô cũng không ngoại lệ, cho nên việc này đối với Võ Đông Nhiên vẫn là một chấp niệm, một định kiến nằm sâu trong lòng của nàng cũng như bao thiếu nữ Đại Việt.
Chính vì không có kinh nghiệm nên khi nhìn vào cơ thể Trương Duật, hay những lần tay chạm phải lồng ngực hay bờ lưng của hắn, cô không biết là mình có cảm xúc gì, điều duy nhất cô cầu mong là Trương Duật đừng có bất ngờ mở mắt ra nhìn cô trong lúc cô động tay động chân như vậy.
Vứt mớ quần áo như giẻ rách, dơ bẩn trên người Trương Duật đi, cô lắc đầu gạt đi cảm giác nơi đáy mắt có chút bi thương.
Hắn đã chịu đựng cuộc sống như vậy quả thật quá sức với con người.
Hắn vì người con gái kia mà làm như vậy có đáng không, có lẽ đó là thứ tình yêu nam nữ mà mẹ hay nhắc đến, cô chưa từng trải nghiệm nên không thể hiểu nổi điều Trương Duật đang làm.
Trong cô lại có ngầm len lỏi trong lòng một tia ghen tỵ lần thứ hai với vị vương hậu đó, đến khi nào mới có một người nguyện vì cô mà hy sinh bản thân như Trương Duật đây.