Định cư Cổ Lũng
Trương Duật và Võ Đông Nhiên đứng trước một căn nhà cũ bị bỏ hoang phế trong một thôn nhỏ hoang vu thuộc huyện Cổ Lũng châu Lạng Giang (*), nơi này vắng vẻ ít người, thuận lợi cho hai người tạm thời ẩn cư.
Ngôi nhà là cô đã chủ động hỏi thăm dân chúng xung quanh rồi được cho thuê lại, lần trước cô còn để dành lại một ít tiền đã tận lực rút cạn để thuê ngôi nhà cũ này.
(*) Châu Lạng Giang: Lạng Sơn ngày nay.
Đi đường rừng núi liên tục mấy ngày, Võ Đông Nhiên gần như kiệt sức, con đường xuống núi gần như dựng đứng, treo ngược giữa những tầng mây mù bay là tà, hầu như cô chỉ tự dựa vào sức người trèo xuống.
Trương Duật ở phía dưới luôn miệng nhắc nhở cô phải dùng tay chân bám chắc, cố định chân an vị rồi mới được phép buông lỏng bàn tay.
Hắn sẽ đi trước dò đường cho cô, nên Võ Đông Nhiên cũng an tâm phần nào không sợ giẫm phải cành cây mục hay gờ đá ẩm.
Sức lực của cô đã bị rút cạn khi vừa tiếp đất ở bình nguyên, lại tiếp tục men dòng suối vượt rừng rậm liên tiếp ba ngày mới ra khỏi rừng.
Ngay khi Trương Duật chỉ định sẽ ở trong ngôi nhà này, Võ Đông Nhiên không nói một lời ngay lập tức nằm xuống dưới nền đất lạnh lẽo.
Trương Duật bước đến xốc tay cô đứng lên, bàn tay hắn chạm vào cánh tay gầy mềm của cô, tuy cách qua lớp áo mỏng nhưng cũng không ngăn được xúc cảm tê rần chạy khắp thân thể.
Hắn là đang chạm vào cô không kiêng dè ý tứ.
Như thế này có gọi là vô lễ phạm phép tắc tối thiểu không.
Ngay khi Võ Đông Nhiên có ý định mở miệng phản kháng, cố ý giằng cánh tay mình lại thì Trương Duật điềm nhiên nhìn xuống nền đất rồi ngó lên cô nói
“Đốt lửa đã!”
“Ta mệt lắm, chỉ muốn ngủ! Ngươi không thấy mệt sao, chứ ta thì không nhấc nổi một bước nào nữa rồi.”
Trương Duật cũng không để ý cô nữa mà nhanh chóng đánh đá lửa nhóm bếp, ngọn lửa bùng lên nhanh chóng sưởi ấm cả không gian lạnh ngắt và tối tăm như mực.
Võ Đông Nhiên thở dài nhìn bếp lửa vàng từ rơm ra xung quanh nhanh chóng cháy bùng lên, cô nghĩ ngay cả việc nhóm bếp hắn cũng nhanh gọn hơn cô gấp mấy lần, đủ thấy khả năng sinh tồn của cô hoàn toàn không là cái đinh gì với Trương Duật cả.
Trương Duật như nhìn thấu dáng vẻ thở dài đờ đẫn của cô, hắn vẫn một mặt lạnh tanh nhìn vào bếp lửa cất lời
“Ai bảo ta là sống lâu hơn ngươi.
Mấy việc này không là gì cả!”
Võ Đông Nhiên lúc này mới để ý đến tuổi tác của Trương Duật, cô chỉ biết về hắn qua các giai thoại truyền miệng trong dân chúng, và qua một ít tư liệu trong phòng sách của cha.
Nhưng không có thông tin về tuổi tác thật của hắn, vì bí mật trong quân đội cũng không dễ dàng để lộ ra ngoài.
“ Trương Duật!” Cô lăn đến cạnh bếp lò, mở mắt đôi mắt tròn đen nhìn hắn, trong đôi con ngươi của cô lấp lánh ánh ngọn lửa vàng trước mặt như hai vì sao nhỏ.
Hắn thờ ơ đáp “Gì?”
“Ngươi ở trong quân ngũ bao lâu rồi?” Cô chờ đợi một đáp án mà từ bé cô đã hay thắc mắc, cha từng nói nhưng cô không tin tưởng lắm vì tất cả cũng chỉ là truyền miệng.
Hiện tại có người bằng xương bằng thịt trước mặt, cô không thể bỏ qua.
Hắn trầm ngâm hồi tưởng lại năm tháng tuổi trẻ của mình, cũng đã rất lâu, dường như hắn cũng không muốn nhớ hoặc là không nhớ nổi nữa.
Nếu hỏi hắn đã đánh bao nhiêu trận lớn thì may ra hắn có thể trả lời.
Từ rất xa xưa, phương Bắc đã không ít lần xâm lược Đại Việt, tù binh ở lại cũng không ít, nguồn gốc của hắn ở tận Tây Tạng xa xôi đã sớm chỉ là lời truyền miệng, từ đời ông Cố ông Sơ đã là con dân của Đại Việt, nhưng dáng vẻ cao lớn uy dũng của nòi giống ấy vẫn luôn là nổi bật hơn bất cứ người lính nào trong quân doanh.
Hắn đã sớm quen với việc tận dụng triệt để ưu thế hình thể mà chăm chỉ luyện tập, cần mẫn anh dũng xông pha chiến trường, tiếp nhận những nhiệm vụ khó khăn nhất từ Kinh thành đưa đến không một chút kiêng cưỡng.
Nếu có thể tự cảm thán bản thân trong lòng, hắn cũng có thể cho mình chính là anh dũng hy sinh vì quê hương đất nước.
“ Khoảng mười tám năm.” Có một chút cay cay trong lòng, mười tám năm...!đời người được mấy lần mười tám năm cơ chứ.
Hắn lặng lẽ ngồi xuống đối diện cô.
“Còn nhiều hơn tuổi của ta...”