Võ Đông Nhiên chưa kịp la lên thì bắt gặp cái nhìn soi mói, khó hiểu của hắn
“Ngươi định làm gì?” Ánh mắt xa xăm chờ đợi một câu trả lời từ cô, nhưng lúc này Võ Đông Nhiên bị cái chạm từ phía sau của hắn nhất thời cả cơ miệng cũng co cứng lại không trả lời được.
Hắn quan sát cô một hồi từ lúc cô cầm túi bột ngô, hắn mất kiên nhẫn khi nhìn dáng vẻ lúng túng khờ khạo của cô, định mở miệng nói một câu nhưng sau đó lại thôi, lạnh nhạt buông ra một lời không hề dễ nghe
“ Đưa đây.
Ta chưa thấy một nữ nhân nào như ngươi, đần thối ra!”
Võ Đông Nhiên bỗng chốc tỉnh ra, mặt mày đen như đáy nồi, vừa nóng vừa tối tăm nghiến răng nghiến lợi lui ra phía sau quơ tay loạn xạ mấy quyền cước vào lưng hắn, tất nhiên chỉ là đánh gió chứ không mảy may dám chạm vào tên tướng quân hung ác này.
Lúc này cô còn không muốn chết.
Miệng cô lẩm bẩm chửi mắng mấy lời vô thanh vô thức, nhưng ý tứ chỉ muốn đem tên khốn khiếp trước mặt vùi xuống chân mà giẫm, hắn dám chửi cô.
Từ bé đến giờ, chưa ai dám khinh thường cô như hắn, tất cả mọi người đều dành cho cô sự ưu ái và tính nhiệm, vốn dĩ cô rất thông minh học một biết mười, đến cả ông ngoại cũng khen ngợi cô có tư chất hơn tất cả các học trò của ông.
Cô thật sự không cam tâm, mấy việc nữ công gia chánh này cô hoàn toàn không một chút ấn tượng, mẹ dạy nhiều năm nhưng cô lại không hứng thú muốn học.
Bị Trương Duật chê bai mấy lần khiến cô một chút mặt mũi cũng không còn.
Hắn lại bất ngờ lến tiếng “Muốn đánh thì cứ việc, ngươi mỗi ngày hại ta đổ máu thổ huyết không biết bao nhiêu lần, thì mấy cái này có là gì”
Cô đỏ mặt vì bị hắn nói trúng tim đen, dừng ngay lại động tác làm trò mèo của mình, thật xấu hổ, hắn cứ như là có mắt sau lưng vậy.
“Bột ngô có thể làm món gì?” Cô áp chế tâm trạng buồn bực dè dặt hỏi.
“Mèn mén.
Cái này phải hấp.
Không nấu cách như ngươi được”
“ Sao ngươi biết?” Cô lại tò mò.
Hắn vừa lấy chõ hấp trên gác bếp xuống rồi nhanh chóng bắt tay vào công việc, tay làm miệng nói
“Cứ sau mỗi mùa thu hoạch, ngô lại được phơi trên những hiên nhà hay gác bếp, chờ khi thật khô mới đem đi làm mèn mén.
Món này đã có từ xa xưa, mỗi khi chúng ta đi đánh thổ phỉ ở biên giới, đều phải ăn.
Trong quân doanh, lính có thể ăn tất cả mọi sản vật, món ăn truyền thống của từng vùng miền.
Dân và quân sống dựa vào nhau.
Chỉ có mấy người như ngươi mới không bao giờ ăn những thứ này thôi.”
Lời hắn nói ra có ý ám chỉ, quân đội Đông A của hắn quanh năm vất vả biên ải để bảo vệ mấy kẻ mặt trắng là cô đây.
Chả khác nào vỗ mặt không chút thương tiếc.
Võ Đông Nhiên, thầm mắng trong lòng, tên khốn Trương Duật không mở miệng thì thôi đi, chứ đã phát ngôn là mỗi lời đều như dao găm nhắm vào cô mà ném đến, không một lời cả nể e dè.
Không đợi Trương Duật có thể nói thêm một câu đả kích nào nữa, Võ Đông Nhiên bước đến vào nhà chính xem xét một lượt, nhà này có một gian bếp và duy nhất một gian nhà chính.
Từ nay, cô và Trương Duật dù không muốn cũng phải không thể tránh khỏi việc phải ăn chung ngủ chung một chỗ.
May mắn là còn sót lại một số vật dụng thô sơ còn có thể sử dụng được.
Kế bên vách tường chung với nhà bếp là một cái giường đất.
Tối qua, cô không hề nhận ra nó là một cái giường, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy.
Bước đến sờ vào giường cảm nhận được luồng khí nóng ấm lan ra bàn tay, có lẽ nó được hấp thụ nhiệt từ bếp lò của Trương Duật đang nấu cái món gì tên Mèn mén kia.
Rất tốt, đặc tính của giường đất, mùa hè nằm mát, mùa đông lại ấm.
Không tệ! Nhưng lại chỉ có một cái giường, vậy ai phải nhường ai?
Tất nhiên cô cũng sẽ không thể nhân nhượng Trương Duật, cô sẽ nằm.
Cô liếc nhìn cánh cửa chính bị hỏng, thì thấy đã được sửa chửa lại, chắc là Trương Duật đã làm trong lúc cô đi ra chợ.
Võ Đông Nhiên không thể ngồi rảnh chờ đợi được, cô nhớ đến lúc ở phủ của Trần Bình Vương được dạy quét dọn như thế nào, nên chủ động bắt tay vào dọn dẹp chỗ ở.
Nắng sáng xuyên qua ô cửa sổ, đổ những vệt vàng nhạt thành song dài sáng, tối trên khuôn mặt của cô, chốc chốc vì quá nhiều bụi bẩn dưới nền đất bay lên, Võ Đông Nhiên đưa tay lên miệng ho khan mấy tiếng.
Lòng cô thoáng một chút yên ổn trong suốt gần hai năm qua.