Cô không muốn nhớ đến nữa, dù sao cô cũng không tin cha của mình là một tham quan như vậy.
Mãi mãi cô sẽ không tin.
Làn da cô tái xanh trên trán rịn ra một tầng mồ hôi lấm tấm, một vài sợi tóc con trước phía trước rơi xuống vầng trán trở nên ướt át, hợp lại vài đường uốn lượn kéo xuống gò má đang tái xanh.
Võ Đông Nhiên đưa đôi tay trắng nhẹ nhàng lên lau đi, đôi mắt hiện lên một sự bất lực không thể nói, cô không biết gì về thế sự về chính trị đương thời, đến khi cả nhà bị chém cô vẫn còn rất mơ hồ về sự việc năm đó, cô không biết đây là một âm mưu, hay là một sự nhầm lẫn nào đó.
Cũng không biết bám víu vào một ai để bày tỏ nỗi oan ức của gia đình mình.
Cô đơn độc.
Một lòng bàn tay chìa ra trước mặt cô, bên trong có mấy trái dú dẻ mập ú vàng ươm, là tay của hắn.
“Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi không nên chê bai lãng phí thức ăn.
Cũng không ức hiếp ngươi, đừng làm cái dáng vẻ oan ức đấy.
Ta không có nhu cầu xem.” Hắn vẫn một thái độ lạnh lùng ẩn nhẫn như vậy.
Đôi môi hồng của cô khẽ nhếch nhẹ, thái độ không cương cũng không nhu, cực kỳ bình thản, từ từ ngẩn đầu lên.
Trương Duật đang nhìn cô, một con ngươi sâu thẳm không thấy đáy, từ trong lòng cô đang vô cùng muốn biết hắn đã ăn gì mà lớn lên, tại sao nội tâm lại sắt đá như vậy, mỗi lời nói ra với cô đều rất tàn nhẫn và lạnh lùng, không chừa cho cô một chút thể diện nào mà mạnh mẽ đánh tới.
Hắn vừa đánh vừa xoa, vừa cho cô ăn lại vừa nhắc lại chuyện quân lương giống như cố ý xát muối vào trái tim cô, cố đào lại nỗi hận nỗi đau vẫn âm ỉ chảy máu hàng ngày chưa lành da non của cô.
“Ta ăn gì uống gì, muốn lãng phí cái gì là chuyện của ta.
Ngươi không có tư cách lên mặt dạy bảo.
Ta và ngươi không thân thiết đến mức như vậy đâu.
Bột ngô là ta mua, ta có quyền.
Còn quả dại ngươi hái về, ta sẽ trả lại gấp đôi.
Ta không cần ngươi nói nhiều, cũng không cần ngươi bóng gió nhắc lại chuyện cũ.
Sẽ có ngày ta tìm ra sự thật, sẽ nhổ vào mộ của ngươi mà nói rằng, ngươi cả đời tự cho mình anh minh lỗi lạc nhưng ngươi đã sai, ngươi giết nhầm người vô tội rồi.
Đời đời ta sẽnguyền rủa ngươi.” Cô hất đổ tất cả mớ quả dại xuống đất.
Âm thanh đổ vỡ, những điểm vàng bé bé lăn lốc dưới đất đập vào tim của cô vô cùng chói mắt, chói đến mức khiến mắt cô nhức nhói, muốn rơi lệ.
Trương Duật thoáng ngẩn người, nhưng rất nhanh khôi phục lại bộ mặt bình tĩnh như hồ sâu không gợn sóng, như mặt băng ngàn năm không có ánh mặt trời.
Hắn cúi xuống nhặt hết những thứ dưới đất lên, nhẹ nhàng đặt lại trong mâm, rồi tự dọn dẹp bát đũa.
Lặng thinh.
Võ Đông Nhiên nắm chặt tay, cô bước từ từ đến chỗ tay nải, lấy ra gói thuốc độc liều lượng mười ngày.
Mười ngày đi đường và ổn định chỗ ở, bây giờ lại phải tiếp tục hành hạ hắn rồi.
...
Chính ngọ, Trương Duật ngửi thấy mùi độc dược quen thuộc, cô cũng không nhắc nhở nhưng hắn cũng rất có ý thức không một lời nào quay lại nhìn chén thuốc còn bốc khói nghi ngút, tỏ ra thứ mùi hôi đáng sợ.
Hắn nhắm nghiền đôi mắt, đôi môi mím chặt có chút co rút, từ từ cầm chén độc trước mặt lên uống một hơi.
Những ngón tay thô dài của hắn khẽ chạm vào vạch thuốc để lại một màu đen đen tím thẫm lan theo vành móng tay tạo cảm giác như kịch độc đã lan ra khắp cơ thể, hắn vừa đặt chén thuốc xuống bàn thì đã phun ra một lượng lớn máu đen, toàn thân kịch liệt đau đớn.
Đây là lần dùng thuốc mạnh nhất, nhiều nhất mà cô từng cho hắn uống và cũng chỉ còn lại năm liều cuối cùng.
Hắn sẽ phải đối diện cái chết, hắn chỉ còn năm ngày nữa thôi.
Đêm đó, cô nằm trên giường đất, đôi mắt vẫn đờ đẫn nhìn lên trần nhà đầy những thanh tre nứa gác ngang dọc rối mắt.
Bất giác, đưa tay bịt kín tai lại, cảm giác này khó chịu quá, cô không thể chịu đựng nổi.
Trương Duật không giống ngày thường, hắn đã vật vã, lăn lộn suốt một ngày dài, đến đêm vẫn không ngưng lại dấu hiệu rã độc.
Hắn rất đáng sợ, môi thâm đen da mặt màu đồng đã chuyển sang trắng bệch, miệng chốc chốc lại trào máu tươi, bụng như có muôn ngàn con vật đang cắn xé, hắn chỉ biết ôm bụng co cả người lại chịu đựng.
Cô và hắn ở hai trạng thái tĩnh lặng đáng sợ, không ai phát ra bất cứ âm thanh nào từ miệng, cứ lặng lẽ ở trước mặt đối phương chịu cực hình.
Cô nằm, hắn bò.
Cô thở dài, hắn thở dốc.
Cô đưa tay bịt tai, hắn ôm bụng.
Ánh mắt của cả hai đều đau đớn tuyệt vọng!