Cô lơ bước chân tiến về phía căn nhà ở gần nhất, là nhà chị Tang.
Hy vọng có thể mượn một ít thứ gì đó, chính cô cũng không hy vọng gì nhiều vì lúc này ai cũng khó khăn cả.
Lúc nghe chị Tang than thở với khuôn mặt thóp má tái xanh thì vì đói cô cũng không thể mở miệng nói thêm được gì.
Cô rời đi trong giá rét.
Tiếng vọng của người chồng còn ở phía sau lưng
“ Mùa đông giá rét, kiếm cái ăn đã khó.
Nhà này còn gì đâu nữa mà vay với chả mượn.
Kẻ xa lạ từ vùng khác chuyển đến, lấy gì tin tưởng mà phu nhân dài tay!”
Tiếng chị Tang nhỏ nhẹ, cam chịu “Thì ta cũng có cho đâu, chàng tức giận cái gì?”
Trong không khí từng luồng gió lạnh mang theo sương tuyết táp vào người, Võ Đông Nhiên run cầm cập.
Cô đánh liều đi về hướng bìa rừng hy vọng có thể thấy cái gì ăn được, giày vải chẳng mấy chốc đã cứng ngắt vì băng tuyết bám chặt dưới đế giày.
Quần áo cô mỏng manh, trong túi là mấy đồng bán dược liệu cũng đã tiêu gần hết, chả còn lại bao nhiêu.
Tất cả đều nghèo nàn chật vật đến đáng thương.
Võ Đông Nhiên buồn bực, chán nản, lại sợ hãi, trời đã dần đổ về đêm, có lẽ không đến nỗi mới rời nhà đã đi lâu như vậy, nhưng bầu trời xám xịt âm u khiến cô có cảm giác sắp hết một ngày rồi.
Trong không khí lất phất là hơi thở của cô đông đặc xám xịt trước mắt.
Võ Đông Nhiên cảm thấy lồng ngực trở nên nặng nề, hít thở cũng trở nên khó khăn, cả người tê cứng đôi chân chỉ muốn quỵ xuống, nhưng nhất thời ý chí kéo cô lại, lúc này chỉ sợ ngã xuống rồi thì nhất định không đứng lên được.
Bỗng bên tai vang lên âm điệu quen thuộc, nhất định là rất quen, từ trước đến giờ trí nhớ của cô vô vùng tốt, dù có cách xa bao lâu cũng không thể quên.
Nhưng vì quá mệt mỏi cô không kịp định hình lại chủ nhân của giọng nói đó là ai.
“ Cô gái nhỏ! Còn nhớ mấy người bọn ta không?”
Khuôn mặt xấu xí trước mắt hiện ra, kéo ký ức cô quay trở lại nhanh chóng.
Bọn chúng lại xuất hiện rồi! Những kẻ ở dưới chân núi Cư Phong, lần trước từng có ý định xấu với cô.
Không hiểu sao bọn chúng lại xuất hiện ở địa phương này, đúng là họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai.
Võ Đông Nhiên hoảng loạn nắm chặt ngón tay, cả bàn tay lạnh ngắt, đôi mắt tròn mở lớn hết cỡ vì kinh ngạc, chẳng mấy chốc lồng ngực đã phủ đầy khí lạnh vì mồm miệng cô há hốc nãy giờ.
“ Con khốn, ngươi chém ta một nhát suýt liệt cả tay.
Không ngờ trong giá rét lại gặp lại lần nữa.
Thần linh có mắt cho chúng ta gặp lại nhau.” Nói rồi gã cười hềnh hệch, lộ ra hàm răng vàng ố vì khói thuốc lâu ngày.
Miệng của hắn áp sát, phả ra hơi thở hôi hám buồn nôn lên mặt của cô, nghiến răng nghiến lợi cứ như sắp đem cô nuốt vào bụng đến nơi.
Võ Đông Nhiên khó nhọc cất lời
“ Nhà ta ở gần đây, Phu quân ta vẫn ở gần đây.
Các người mau đi đi trước khi chàng ấy đến.”
Một kẻ lạ mặt khác mà cô chưa từng gặp xen vào
“ Ồ, có chồng rồi sao? Có chồng thì đã sao? Có chồng rồi sao còn để “tiểu thư” danh giá lang thang nơi hoang vắng thế này.”
Cô vẫn cố gắng bình tĩnh để điều chỉnh lại giọng nói sắp lạc hẳn đi của mình, vẫn hy vọng được may mắn như lần trước.
Nhưng lần này cô cảm giác mình sắp đi đời rồi, cô không ngựa, không còn chút sức lực nào cả.
Nếu có bị c.ưỡng h.iếp, chặt đầu nơi này cũng không ai đến mà cứu kịp.
“ Chàng ấy sắp đến rồi...” Nói đến đây mắt cô đỏ hoe, bao ấm ức tủi thân cứ thế muốn theo dòng nước ào ào chảy ra ngoài.
Lúc trước cô cũng đơn độc một mình, lúc này cũng vậy.
Nhưng rồi cô lại nghĩ đến hắn, nếu cô không trở về hắn có làm sao không, sức khỏe hắn yếu như vậy sẽ sống sót qua mùa đông năm nay không? Có đủ sức xuống núi không? Hắn sẽ giúp cô tìm anh trai chứ?
Cô bị ai đó đẩy ngã xuống nền tuyết ẩm ướt, tay chạm phải một mảng băng đá nhọn dưới nền đất, liền bị đâm vào.
Đau đớn chạy thẳng lên đầu khiến cô theo bản năng nhăn mặt rít lên một tiếng, vội co tay lại.
Máu đỏ rơi xuống nền tuyết trắng xóa, tạo nên một sự phản chiếu đập vào mắt cô, làm cô lại nhớ về những ngày ở trên núi, Trương Duật cũng từng nôn rất nhiều máu như vậy.
Lần này nếu còn sống trở về nhất định sẽ nấu hà thủ ô đỏ cho hắn uống, mặc dù giá tiền của hà thủ ô đỏ đắt hơn hà thủ ô trắng.
Cô cũng sẽ không keo kiệt mà bồi bổ cho hắn.
“ Mẹ kiếp, bắt nó lại, đem về bản.
Chỗ này không phải địa bàn của chúng ta.”
“ May mắn thật, đi lạc một chút vậy mà vớ được con nai nhung đep thế này.”
“ Nai nhỏ, bọn ta sẽ làm ngươi sung sướng hơn “phu quân” của em.” Nói rồi hắn lại cười, giọng điệu mỉa mai, khả ố
“ Sao ta cứ có cảm giác con nai nhỏ này nó như con nhà quan thế nào ấy nhỉ?...!( Chật lưỡi) mặc kệ thế nào cũng kéo nó về.”
Bọn chúng ba người thi nhau bàn luận về thiếu nữ mềm mại nằm rạp dưới nền đất đã sắp lịm đi
“ Này, cái “phu quân” gì đó sao đi lâu vậy, bọn ta định cho một trận rồi rời đi, nhưng hết ngày rồi.
Phải đi rồi, về bản chúng ta thôi!” Tên mặt xấu xí nháy mắt ra lệnh với hai kẻ còn lại.
“ Hôm nay, không phải chợ phiên vậy mà cũng kiếm được vợ.
Hà hà!” Tên cầm đầu hớn hở.
“ Ai là vợ của các ngươi?” Âm thanh trầm đục, mang theo uy lực chết người dội thẳng đến tai của bọn chúng.
Khiến cả bọn nhất thời kinh hãi ngước nhìn về phía đối diện.