Cả ngày hôm qua, cô đã nhường phần đồ ăn cuối cùng cho hắn, mang theo bụng trống rỗng đi khắp các nẻo, dạo quanh miếu Xà nơi tụ tập buôn bán để tìm lão Kiêu, rồi quay về nhà sau đó lại đi ra sau núi, đi loanh quanh cả một ngày vẫn không tìm ra thức ăn để mang về.
Cô vừa đói vừa lạnh, lại bị choáng vì mất máu cứ thế ngất đi trước mặt ba kẻ lạ mặt hôm ấy.
Trước khi mất đi hoàn toàn ý thức hình như cô có nghe giọng của Trương Duật, lúc đó cô còn nghĩ là mình gặp ảo giác, nhưng giờ đây hình như là hắn đã đưa cô về.
Nhìn thấy cô đã ăn gần hết, lúc này hắn mới bình thản trả lời thắc mắc khi nãy của cô.
“ Trâu chết rét ở ven bìa rừng!”
Võ Đông Nhiên cảm thấy chột dạ, gia súc của dân chúng đều được đưa về chuồng lấy đâu ra trâu chết nằm phơi thây cho hắn lấy.
Nếu là trâu chết rét cũng không đến lượt hắn lấy, đấy là tội ăn cắp.
“ Không được, ngươi đi trả lại cho người ta ngay.” Cô nôn nóng, tâm trạng bỗng chốc tuột dốc không ngừng lại được.
“ Dù sao cũng lấy rồi!” Hắn vẫn kiên trì, ánh mắt vẫn ung dung bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này cô rất nóng giận, chỉ muốn ném xâu thịt đang ăn dở vào mặt của hắn
“ Ngươi giả điên hay là ngu ngốc thật? Chúng ta là những kẻ bị truy nã.
Ai cũng muốn giết, ngươi còn cố gây ra sự chú ý hay sao? Ở nơi này tuy hoang vắng, nhưng cũng thuộc địa phận quản lý của quan lại địa phương.
Ngươi muốn người mất trâu khiếu kiện lên phủ huyện thẩm tra không?”
Trương Duật mất kiên nhẫn, nhìn vào khuôn mặt tái xanh vì giận của cô, lúc này hắn mới khổ sở nói thật
“ Ta đi săn.”
Một lời vừa nói xong, Võ Đông Nhiên không nhịn được chửi đổng lên, mặc kệ ai có thể nghe thấy, mặc kệ bị sẽ bị cho là không có đức hạnh, ăn nói hàm hồ.
“ Chó ghẻ, ngươi là đồ chó ghẻ!”
Hắn dường như biết mình đã làm sai nên chỉ biết ngậm miệng mặc cho cô ầm ĩ.
“ Ngươi đã hứa cái gì? Đã ra ngoài, còn dùng sức.
Nếu cứ tiếp tục như thế này đến khi nào mới khỏe lên, đến khi nào mới đi tìm anh trai ta được.”
Đôi đồng tử sâu thẳm của hắn co lại, đôi môi hé mở nói một câu ngắn gọn, thật ra hắn cũng không muốn giải thích hay đôi co với nữ nhân làm gì, nhưng nhìn dáng vẻ phùng mang trợn mắt của cô hắn không đành lòng.
“ Ta đã khỏe lên rồi!”
Võ Đông Nhiên càng lúc càng giận dữ
“ Ngươi nói dối, thật ra loại độc đó, không phải ngưng uống là xong chuyện.
Mấy ngày nay, mỗi khi đến chính ngọ ta đều thấy ngươi thổ huyết đau đớn.
Căn bản ngươi chưa hề hồi phục, ngươi giấu ta.
Nhưng tại sao ngươi không nghe lời ta, vẫn cho mình là tài giỏi chưa gì đã lăn xả ra ngoài tập luyện, hôm nay còn đi săn trâu rừng.
Ngươi có muốn chết thì chết luôn đi!”
Võ Đông Nhiên rất chú ý đến biểu hiện của hắn, loại thuốc của Trần Bình Vương là độc dược phương Bắc có nguồn gốc từ Tây Vực xa xôi, thật ra chẳng phải ngưng uống là có thể kết thúc mọi chuyện.
Chính xác là hắn có thể chịu đựng, nhưng gắng gượng đến khi nào thì cô không thể khẳng định được.
Trước kia cô còn mơ hồ về độ mạnh của độc dược này, nhưng đến giờ có thể hoàn toàn khai thông rồi.
Nhược Trùng Độc có ảnh hưởng lâu dài!
“Ta biết.
Ngươi không cần hét lên như vậy.
Lo lắng sao?”
“ Chỉ là giao ước thôi, tính mạng của ngươi hiện giờ đối với ta rất quan trọng.
Ngươi hiểu hơn ai hết mà!” Cô cắn môi cố gắng điều chỉnh giọng nói thật an nhiên, để kẻ đối diện không nhận ra bất cứ một điểm kỳ lạ nào trong lời nói của mình.
Trương Duật gật gù ra vẻ đã hiểu, nhưng trong một cái chớp mắt, Võ Đông Nhiên chợt thấy trong con ngươi của hắn lóe lên một gợn sóng đơn độc buồn bã rồi nhanh chóng biến mất.
Còn một việc cô muốn biết, từ lúc tỉnh dậy đến giờ cô vẫn thắc mắc trong lòng.
“ Làm sao ta về được? Những kẻ đó đâu?”
“ Ta đuổi đi rồi!”
“ Làm sao ngươi gặp được ta...?” Cô ngập ngừng hỏi hắn.
Trương Duật nhìn cô một hồi, rồi đều đều kể một câu chuyện rất bình thường đến nỗi không không có gì bình thường hơn.
Đơn giản là hắn đói bụng nên đi săn, tình cờ thấy cô bị bọn xấu giở trò nên nhận người quen, rồi đưa cô về, hoàn toàn không có gì xảy ra.
Võ Đông Nhiên nhìn biểu hiện an tĩnh như nước của hắn thì cũng thở ra nhẹ nhõm, cô chỉ muốn yên bình nên càng ít chuyện rắc rối càng tốt.
Còn giữ lại cái mạng đến thời điểm này đã là quá may mắn, cô không dám đánh cược bản thân thêm một lần nào nữa.
Nhưng cô cũng có một chút thất vọng, vậy những lời cô nghe được trong cơn mơ thật sự là ảo giác rồi.
Trước mặt ba kẻ đó, hắn đã nói...
Cô lắc đầu xua tan ý nghĩa hoang đường vưà thoáng qua trong đầu, dù sao cũng chỉ là một lời nói mơ hồ trong mộng mà thôi.
“ Trương Duật, ngươi hứa phải đưa ta đi gặp anh trai.
Ngươi không được thất hứa.”
“ Nhất định”
Đến lúc này, người thân duy nhất còn lại trên đời của cô chỉ có Võ Thừa Khúc, cho nên cô rất cần Trương Duật trong hoàn cảnh này, cô không muốn hắn xảy ra bất cứ một sự đe dọa nào, thậm chí cô sẽ không tiếc bản thân để bảo vệ tính tính mạng của hắn.
Đã có một sự thay đổi cực kỳ quan trọng trong mối quan hệ của hai người, hiện tại đã không giống như trước kia, ngược lại cô muốn hắn phải sống thật khỏe mạnh, thật an toàn.