Tử Thần Dịu Dàng


Giữa lúc hai người đang giằng co, thì cánh cửa phía sau đột ngột mở ra.

Chị Tang đứng trước cửa lớn mồ hôi nhễ nhại, cả khuôn mặt đỏ bừng chỉ mặc mỗi chiếc áo yếm màu đỏ đứng nhìn vào hai người họ.

Ngoài trời lạnh giá khiến vạn vật như đông cứng nhưng dường như nàng ta không hề cảm nhận thấy điều đó.
Ánh mắt của nàng dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của Trương Duật, nụ cười trên môi khẽ nở vô cùng quyến rũ, dịu ngọt.

Có lẽ, nàng không ngờ Trương Duật lại xuất hiện trước cửa nhà mình vào đêm hôm như thế này, lúc nãy chỉ có mỗi tiếng của Võ Đông Nhiên lớn giọng phát ra, chẳng trách nàng ta lại chẳng chút đề phòng ý tứ gì ăn mặc phong phanh liền chạy ra ngoài như vậy.

Cô chợt thấy ái ngại trong lòng.
Nàng ta không nóng không vội từ từ tiến đến chỗ hai người, vừa sát với tầm mắt Trương Duật, rồi lại quay sang Võ Đông Nhiên cười ôn hòa.
“ Đông Đông, chị nghe tiếng em, nên vội chạy ra.

Có chuyện gì sao?”
Võ Đông Nhiên chăm chú quan sát nàng một lượt, vội ân cần hỏi thăm tâm tình hoàn toàn không phát hiện ra bất cứ điều gì.
“ Chị vẫn khỏe chứ, có bị thương ở đâu không.”
“ Chị vẫn khỏe! Yên tâm không có gì đâu, chỉ là vui đùa một chút.

Con nhóc ngoan, nói chị nghe sao lại đến đêm hôm khuya khoắc như vậy.” Nói rồi chị ta liếc nhìn Trương Duật một cái, nhưng lại thấy tầm nhìn của hắn vừa vặn rơi trên người của Võ Đông Nhiên.
“ Hôm nay, phu...” Cô ngập ngừng vội sửa lại lời sắp nói ra.

“Chàng ấy đi săn được trâu rừng.

Nên em chia cho nhà chị một ít.

Còn tươi lắm.

Lúc nãy, chàng nóng vội quay về nên lỡ tay quăng dưới tuyết rồi.

Chị nhặt hộ nhé!” Cô vẫn cố diễn tròn vai cặp vợ chồng trước mặt nàng ấy.
Chị Tang khẽ mỉm cười vội nói lời cảm kích rồi lại hứng thú nhìn sang Trương Duật vẻ mặt có một chút gì đó, Võ Đông Nhiên có thể cảm nhận được tư vị mờ ám sâu xa, có một chút ngưỡng mộ trong mắt của nàng ta, nhất thời không biết nói gì.
Cô nhìn lại Trương Duật, hắn cũng hiện lên vẻ mặt thâm trầm lặng lẽ, có chút mờ mịt muốn lẩn tránh cái nhìn của chị Tang.
Võ Đông Nhiên phát hiện ra, ẩn sau lớp áo yếm mỏng manh là một bộ ngực nảy nở của người thiếu phụ tuổi đôi mươi, rất có cảm xúc hưng phấn.
Ôi trời ơi, cô là thiếu nữ còn bị cuốn theo thân thể đẫy đà ấy, huống chi nam nhân đầy mùi vị đàn ông bên cạnh.

(* Cái này ở hiện đại chúng ta hiểu là hoocmon sinh dục nam)
Trong lúc Võ Đông Nhiên còn chìm đắm trong suy nghĩ về dáng vẻ ám muội của hai người trước mặt, thì bất ngờ bị cánh tay của Trương Duật kéo đi, gần như muốn nhấc bổng người cô lên, lôi xềnh xệch cô quay về.

Không hề nói một câu tạm biệt với chị Tang bên cạnh một tiếng nào.
“ Thả ta ra, cái tên đồ tể đáng ghét này...!Ngươi từ lúc bước vào sân nhà của chị Tang đã có thái độ rất lạ nha.” Thanh âm trong trẻo của cô rất lớn vang lên lấn át hẳn tiếng thổi vi vu của gió đêm.

Khi đã đi một đoạn khá xa, Trương Duật mới buông cánh tay cô ra.
“ Ngươi vừa phá hỏng đêm xuân của người ta.

Không mất mặt sao!” Trương Duật lúc này mới quay lại nhìn cô, thái độ như là đang khiển trách dạy dỗ một đứa trẻ.
“Cái gì mà đêm xuân, đêm đông, ta nói ngươi mới là kẻ mất mặt, đừng nói với ta là ngươi có ý với đàn bà đã có chồng nha.

Lúc nãy là ta thấy ngươi nhìn vào chỗ đó...” Võ Đông Nhiên vẫn khăng khăng với suy đoán của mình, thậm chí có một chút suy diễn trong lời nói.
“ Ăn nói hàm hồ, ngươi ăn bậy nhưng nhưng không được nói bậy.” Trương Duật trở nên giận dữ, ánh mắt như lang sói đang chằm chằm vào cô mà xông tới.
“ Được, được! Ngươi là thẹn quá hóa giận rồi đúng không?...ta cũng không muốn vạch trần ngươi.

Dù sao vẫn còn một vị nương nương đang ở cấm cung nữa mà.

Đàn ông trên đời chả có ai tốt bằng Cậu Cả Khúc nhà ta vừa chung thủy, lễ độ, khí phách biết bao nhiêu.”
Cô buồn bực trong lòng, cũng không có ý nhượng bộ, nhìn kẻ ham mê nữ sắc đối diện, lại nhớ đến hình tượng nam nhân mẫu mực là anh trai mình, trong lòng ngập tràn vị chua xót, khó chịu.
Trương Duật nheo nheo mi mắt lộ ra ý cười trong chốc lát, rồi lại nghiêm mặt hỏi
“ Ngươi dựa vào cái gì cho là ta có ý với nàng ấy?”
Võ Đông Nhiên: “Dựa vào giác quan của phái nữ, ta vừa nhìn là biết ngươi đang mất kiểm soát.”
Trương Duật không thể hiện thêm thái độ gì, rảo bước đi nhanh về phía trước, theo làn gió để lại một câu nói khó hiểu “Đợi đến khi thấy ta mất kiểm soát thật sự, rồi ngẫm lại xem tối nay có phải là cái đó không!”
Tất nhiên, cô không thể nghe rõ hắn nói gì, tiếng gió lúc này trở nên lớn hơn, thổi càng lúc càng mạnh, phải nhanh chóng quay về trước khi bị chết rét ở bên ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui