Tử Thần Dịu Dàng


Mấy ngày trước cô nhờ hắn lấy rơm rạ và đất bùn ở sau núi, trộn lại tạo thành một hỗn hợp đặc sệt.
Sau đó lại khuân nhiều đá tản hình trụ lại xếp tạo thành một khối vòng cung dựng đứng có chừa một lỗ hổng, rồi đắp đất đã trộn lại bao xung quanh giống như đắp thành trì, cuối cùng xếp thanh chắn lên phía bên trên bao phủ lại.
Chẳng mấy chốc đã tại nên lò đất rất to kín,phía bên trên có cắm một ống tre thông gió, cái lỗ hổng bên thành để chừa lại, cô nói để đút củi vào.
Toàn bộ quá trình là Trương Duật làm, cô chỉ đứng bên cạnh tỉ mỉ chỉnh sửa sao cho đúng.

Hắn biết là cô muốn đắp lò nhưng không biết mục đích đằng sau là gì.
Hắn cũng không nhiều chuyện tham dự, một mực chuyên tâm làm đúng theo cầu của cô, yên lặng quan sát rốt cục “phu nhân” của mình liệu đang làm cái gì.
Rốt cục mấy ngày sau, lại từ trong bếp lò đã nguội kéo ra một mảnh ngói lớn, phía bên trên có rất nhiều các ống tre đã cháy thành tro, động vào trở nên vỡ vụn tạo thành thứ bột màu tro xám, bên trong các ống tre là thạch diêm trắng đã chuyển màu.
Võ Đông Nhiên chấm thứ bột đó lên miệng rồi nếm thử, cái lưỡi hồng tinh tế đưa ra, cùng với bộ dáng hồi hộp, mồ hôi ướt đẫm trán chảy xuống chiếc cổ thon dài, hắn ngây người trong khoảng khắc, bất chợt dâng lên cảm xúc là lạ trong người, hắn cũng hồi hộp, lo lắng giống như cô, đến lúc này hắn đã hiểu hóa ra cũng có một sợi dây liên kết con người với nhau người ta gọi đó là sự đồng điệu.
Nhân sinh con người thật lạ kỳ, có thể theo thời gian mà thay đổi đến mức khó có thể tin được, cùng vui cùng buồn cùng lo lắng giống nhau.

Mặc dù trước đó, hắn và cô như hai mũi kiếm sẵn sàng lao vào nhau quyết tử một mất một còn.

Võ Đông Nhiên ánh mắt trong veo sáng ngời, lấp lánh một thứ ánh sáng nhu hòa đôn hậu, cô nhắm mắt lại có vẻ hơi nhấm nháp thứ bột kia rồi gật gật đầu, khẽ khàn thốt lên “ Thành sự rồi!”
Hắn nhíu mày khó hiểu nhìn cô, trong cái nhìn có một phần tò mò về thứ một chín phần quan tâm đến biểu hiện quá khích vừa rồi “ Đó là thứ gì?”
“ Muối tre”
“ Để làm gì?”
“ Chữa bệnh cho ngươi.”
Cô vẫn không nhìn hắn, sự chú ý hoàn toàn tập trung vào đống gọi là muối tre cô vừa tâm huyết làm ra.

Đâu biết rằng một ánh mắt khác lạ chan chứa một thứ cảm xúc thăng hoa như mưa mùa hạ, ánh mặt trời của mùa đông trong con ngươi sâu thăm thẳm không thấy đáy của hắn.
“ Tuy không thể giải được độc, nhưng có thể giảm bớt đau đớn cho cơ thể khi tái phát.

Ta sẽ cố gắng tìm ra cách trị cho ngươi trong thời gian sớm nhất.


Có gió thổi qua mặt cô, vờn quanh chóp mũi thanh tú và khóe miệng cong cong đáng yêu ấy.

Hắn bỗng có một ý nghĩ hoang đường...!muốn làm một cơn gió.
Trương Duật ngồi bên cạnh nhìn mấy lần, vẫn không hiểu nữ nhân này trong đầu còn chứa nhiều điều gì mới mẻ mà hắn còn không biết.
“ Nàng học cái này ở đâu?”
Cô lúc này mới ngẩng lên nhìn hắn, chỉ nhẹ nhàng lấy mu bàn tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán, ngón tay trắng mịn non mềm như những búp liễu non thon gọn.
Môi khẽ động, cô đáp “Trong sách ”.
Nghe cô nói xong hắn cười, nụ cười của một ác thần tướng khiến cô ngẩn ngơ trong chốc lát.


Cô lại nghĩ hắn không tin tưởng mình, bỗng chốc quên đi phòng ngự vô tâm vô phế mà tự bộc bạch, giọng điệu có năm phần bất mãn, lại có năm phần phần tự mãn.
“ Từ bé, ta sức khỏe yếu, tay chân lại vụng về, căn bản không thể làm việc nữ công gia chánh như người khác.

Ta chỉ thích đọc sách.

Ta chả giỏi cái gì, chỉ giỏi nhất là bắt chước.

Mà nên chuyện hay không thì cũng không chắc.

Nhưng lần này ta dám khẳng định mười phần thành sự.”
Sắc mặt cô trở nên tươi sáng hẳn như làn thanh thủy mùa xuân, ánh mắt như lóe lên một tia sáng rạng rỡ của mặt trời hòa với đường mi cong cong đẹp tựa cầu vồng sau cơn mưa.
“Trước kia ta từng theo cha lên cửa biển Vân Đồn, có từng thấy qua một loại bột màu xám trắng có vị mặn, theo giới thiệu của người bán thì nó có rất nhiều tác dụng như làm sạch răng miệng, chữa viêm, thanh lọc khí huyết, giải độc thân thể..., dược tính rất vi diệu.

Ta rất hiếu kỳ cố tình dò hỏi, nhưng thương nhân người Cao Ly đó lại không nói ra cụ thể nguyên liệu và phương thức chế tạo.

Sau này nghĩ lại, ta thật ngốc, đó là bí quyết gia truyền sẽ không ai dại khờ mà nói ra cả.


Nhưng hương vị và màu sắc đó ta sẽ không bao giờ quên.

Hiện tại, ta có thể tự khám phá ra rồi, không cần họ nữa.

Sau mấy lần thất bại cuối cùng cũng thành công.”
Trương Duật gật gù, hắn tin những gì cô nói.

Vân Đồn chính là chiến trường hắn từng đi qua nhiều lần, mọi manh nha đánh chiếm của phương Bắc đều tấn công chủ đạo vào cửa biển này.
Vân Đồn là một cửa biển quan trọng trong ngoại thương của Đại Việt, tình hình buôn bán ở thương cảng Vân Đồn tấp nập, mở rộng với nhiều nước như Đại Nguyên, Cao Ly, Ấn Độ...chủ yếu là vải vóc, hương liệu, dược liệu, diêm tiêu, hải sản, vàng bạc đá quý...
Triều Trần đặt quan cai quản Vân Đồn như một trọng trấn gồm có quan Trấn hiện tại do Nhân Huệ Vương Trần Khánh Dư thuộc cấp của Trương Duật nắm giữ, quan Lộ và quan Sát hải sứ, đặt ở đây một đội quân riêng gọi là quân Bình Hải, có nhiệm vụ tuần tra bảo bảo vệ vùng biển Đông Bắc, kiểm soát an ninh hoạt động ngoại thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận