Giang Mộ Tình năm tuổi đã được nuôi dạy như một đứa con trai, trước năm tuổi cô chưa từng mặc váy, ông bà ngoại cô tin vào phong thủy, nói bát tự của cô phải làm con trai từ nhỏ mới có thể ít bệnh ít tai họa, thế nên trong khi các bé gái khác đang học nhạc học múa, còn Giang Mộ Tình thì học taekwondo.
Nhà cô có mở chuỗi nhà hàng toàn quốc, có cả một con phố ẩm thực ở Vân Thị, nhưng từ nhỏ đến lớn ba mẹ cô đều nuôi dưỡng dạy dỗ cô như con nhà nghèo, sợ cô học mấy cái xấu, nên chưa bao giờ qua loa với cô về vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại, nhưng tuyệt đối không cho nhiều tiền tiêu vặt, cho đến khi cô thi đậu đại học, trong thẻ mới có thêm một khoản tiền lớn.
Giang Mộ Tình mang danh là một tiểu thư con nhà giàu, nhưng trên thực tế lại rất nghèo, sau này sinh ra em trai Giang Sách của cô, nó sống còn thảm hơn cô, trong lòng Giang Mộ Tình mới lấy lại được cân bằng.
Ngoại trừ nuôi như con nhà nghèo, ba mẹ vẫn rất tôn trọng quyền lợi cá nhân của cô, hầu hết tiền tiêu vặt đều bị cô dùng để mua tiểu thuyết, trước khi gặp Ninh Tinh Trạch, Giang Mộ Tình cảm thấy, không có chuyện gì vui vẻ hơn một thiếu nữ tuổi dậy thì trốn trong chăn đọc tiểu thuyết.
Mắt thấy con gái sắp lên lớp 12, ba mẹ cô hạ quyết tâm, lập tức ném cô vào một trại huấn luyện dã ngoại cho học sinh bậc trung học cơ sở, còn hai vợ chồng thì tự đặt vé máy bay đi Maldives chơi, mà cậu em trai cô học tiểu học cũng không thể may mắn thoát nạn.
Chính ngay lúc đó, lần đầu tiên cô nhìn thấy Ninh Tinh Trạch.
Cỏ cây mọc khắp núi non và đồng bằng, xanh biếc um tùm, anh đứng ngay trước mặt cô, đập vào mắt là góc nghiêng của anh, môi đỏ răng trắng, sống mũi cao thẳng, đường cằm đẹp nhưng không sắc bén, cũng không ẻo lả, nhưng tạo cho người ta cảm giác được một khí chất lịch sự và tao nhã, dáng người lại cao ngất như cây thông, chân dài vai rộng, cao ráo vững vàng, tư thế đứng quân đội thẳng tắp, sạch sẽ không dính một hạt bụi.
Vành mũ ngụy trang kéo xuống rất thấp, Giang Mộ Tình không thể nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt của anh, nhưng cô bỗng nhiên không thể rời mắt.
Núi xanh ngút tầm mắt, có vẻ có gì hơn cái này.
Giang Mộ Tình cho rằng mình không phải là người may mắn cho lắm, nhưng ở đây với Ninh Tinh Trạch, cô không nói được sau cùng thì cô có may mắn hay không.
Huấn luyện viên chia hai mươi người tham gia thành bốn đội, yêu cầu họ leo đến địa điểm được chỉ định và dựng trại trước khi trời tối, Giang Mộ Tình không được may mắn, không được phân cùng một tổ với Ninh Tinh Trạch.
Nhưng may mắn là, trong khi cô và đồng đội của mình đi lạc, thế mà lại gặp anh.
Rõ ràng mỗi người đều mặc đồ ngụy trang và đội mũ, nhưng Giang Mộ Tình liếc mắt một cái vẫn nhận ra anh, sững sờ nhìn vết thương bị cành cây rạch ra trên mặt anh, cô nghĩ đến việc nói chuyện với anh rất nhiều lần, cô cũng không phải người ăn nói vụng về, nhưng thật sự khi đối mặt với anh, cô lại căng thẳng nói không nên lời.
“Uống chút nước đi.
” Câu đầu tiên Ninh Tinh Trạch nói với cô.
“Cảm ơn anh.
” Giang Mộ Tình mới nhớ tới mình có mang theo băng cá nhân, vội vàng đem ra, nói: “Anh… Cũng tách ra khỏi đồng đội sao?”
Anh gật gật đầu, hai người không nói gì, đi lên núi, anh đi không nhanh, mỗi một bước cô đều có thể theo kịp.
Sắc trời tối dần xuống, cô sợ bóng tối, vào đêm tối núi sâu cô luôn cảm giác mãnh thú đáng sợ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, cô giẫm lên một cành cây khô, phát ra âm thanh cạch, gió thổi cỏ lay khiến Giang Mộ Tình rùng mình, cô vô thức quay đầu lại nhìn, chợt nghe thấy Ninh Tinh Trạch nói: “Em nắm quần áo của tôi đi.
”
Không biết có phải gió thổi nên đã khiến giọng của anh rất dịu dàng hay không, một mảnh áo lót là vạt áo ngụy trang của anh, Giang Mộ Tình nắm chặt trong lòng bàn tay, giống như uống một viên thuốc an toàn, cảm giác an toàn rất lớn.
Cô ngước mắt lên, liếc nhìn anh từ khóe mắt.
Ừm… Bị thương vẫn đẹp trai ghê, ngay cả miếng băng cá nhân màu hồng của cô cũng rất đẹp nữa.