Có thông tin này việc Giang Mộ Tình muốn hỏi thăm về anh sẽ đơn giản hơn nhiều, trùng hợp Liễu Toàn Tử là học sinh trường Sùng Đức, mà anh kế của Liễu Toàn Tử lại là bạn cùng bàn của Ninh Tinh Trạch, khi đó cô và Liễu Toàn Tử chỉ là bạn học Taekwondo, quan hệ cũng không quen thân nhau cho lắm, nhưng vì muốn hiểu rõ Ninh Tinh Trạch hơn nên cô mới quen thân với Liễu Toàn Tử.
Giang Mộ Tình tìm hiểu cội nguồn lấy được bức ảnh của anh, bắt đầu từ khi nào, cô đã hình thành một thói quen, vẽ một ngôi sao năm cánh không dễ thấy trên mỗi quyển sách.
Niềm yêu thích sẽ đi kèm với bộ lọc của họ, càng hiểu rõ sự ưu tú của anh, cô lại càng cảm thấy anh thật chói mắt, càng lún sâu vào tình yêu, nhưng lại càng không dám dễ dàng mở miệng, từ đó lâm vào vòng tuần hoàn chết chóc.
Giang Mộ Tình của lúc ấy, dù có cho cô một trăm cơ hội, một ngàn lần can đảm, cô có thể bàn luận đủ chuyện về Ninh Tinh Trạch trước mặt bạn bè, cũng không thể vọt tới trước mặt Ninh Tinh Trạch nói thẳng là mình thích anh.
Cho dù cô có thông tin liên lạc của Ninh Tinh Trạch đi nữa thì cô vẫn không dám liên lạc với anh, hay thậm chí là thêm wechat của anh thật, một người không liên quan gì, đột nhiên xin kết bạn chỉ khiến người ta nghi ngờ, cô không có gan đối mặt với sự nghi ngờ của anh.
Cùng lắm thì tan học đứng chờ ở bên đường liếc nhìn anh từ xa, liếc nhìn từ khóe mắt chiêm ngưỡng anh thêm mấy trăm mấy nghìn lần, cách khoảng cách giữa trời và đất, lại không thể tiến lên nửa bước.
Vào kỳ nghỉ hè trước năm nhất trung học, cô cả nghèo cùng với đứa em trai nghèo của cô được bố mẹ chỉ định đến quán lẩu dưới tên công ty của gia đình để kiếm tiền tiêu vặt.
Cô chỉ làm chút chuyện nhàn rỗi trong cửa hàng, không ai canh chừng đến cô, dẫu sao thì cũng không ai thực sự để con gái ông chủ đi làm việc, cô cho rằng kỳ nghỉ hè này sẽ trôi qua như vậy.
Thế nhưng, Ninh Tinh Trạch và các bạn cùng lớp với anh tình cờ đến quán ăn tối.
Não Giang Mộ Tình nhảy số, bảo phòng bếp bỏ hết dạ dày bò của họ, còn mình thì chạy đến phòng riêng của họ nói: “Xin lỗi, chúng tôi không còn dạ dày bò nữa, hệ thống hoàn tiền hỏng rồi chưa sửa, kết bạn với tôi để tôi trả lại tiền cho mọi người.
”
Quả nhiên, Ninh Tinh Trạch lấy điện thoại di động ra nói: “Em quét anh này.
”
Cứ như vậy, cả hai đã kết bạn thành công.
Giang Mộ Tình chuyển khoản cho anh, im lặng nhìn anh vài lần, cô đang suy nghĩ có nên nhắc nhở anh chuyện trên núi Mặc Hồ hay không thì anh đã nói: “Anh tên là Ninh Tinh Trạch, chúng ta đã gặp nhau ở núi Mặc Hồ.
”
Anh vẫn còn nhớ cô.
Hai mắt Giang Mộ Tình sáng ngời, liên tục gật đầu nói: “Đúng vậy, em tên là Giang Mộ Tình, đã lâu không gặp anh.
”
Ninh Tinh Trạch mỉm cười, sau nhiều ngày, cô lại nhìn thấy má lúm đồng tiền của anh, khóe mắt cũng cong lên, Giang Mộ Tình không biết vẻ đẹp này nên hình dung như thế nào, nhất thời nghèo nàn vốn từ vựng, không biết nói cái gì cho phải.
Sau đó, cô thường xuyên nhìn thấy anh ở đó, cùng với một vài người bạn của anh, có lẽ vì có nhiều bữa tiệc tốt nghiệp cấp hai, một tuần anh có thể đến một hai lần.
Chỉ cần Ninh Tinh Trạch tới, Giang Mộ Tình sẽ vừa làm biếng nhác việc vừa nhìn anh, cô nhớ kỹ món anh thích ăn, ngay cả động tác ăn cơm của anh cũng rất nhã nhặn, cầm đôi đũa trúc thong thả thoải mái không nhanh không chậm, cảnh đẹp ý vui đến mức khiến Giang Mộ Tình nổi lên lòng háo sắc, trong đầu không nhịn được ảo tưởng khi làm tình anh ssẽ trông như thế nào.
Đương nhiên, khi ở trước mặt người khác, cô vẫn sẽ tém tém lại một chút, cô chỉ biết ở trong căn phòng nhỏ của mình, coi những nam chính đó là anh, kẹp chân tự an ủi mình.
Có một lần anh đến một mình, chỉ gọi một phần cơm chiên thanh đạm, Giang Mộ Tình nhìn sắc mặt anh không được tốt lắm, cô không có thân phận qua đó hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, cho nên đã tự tiện rót cho anh một ly nước ấm, đặt con gấu nâu lớn đối diện bàn ăn của anh cùng anh ăn cơm.
Đó là con gấu bông mà cô hay ngủ mỗi đêm.
Sau khi anh đi, cô đi lấy con gấu lớn, phát hiện trong túi trước ngực con gấu có một viên kẹo dẻo màu hồng, còn kèm theo một tờ giấy, trên đó viết hai chữ tạm biệt.
Kẹo dẻo vị dâu tây mềm mềm, rất ngọt.