Tử Thời

Tạ Gia Thụ mặc dù ngu ngốc, ngây thơ, Trung văn nát vụn, tóc dài kiến thức ngắn... Nhưng bản
lãnh cùng kinh nghiệm làm Party (tiệc) của Tạ đại thiếu đến ngay cả
Thịnh Thừa Quang cũng cảm thấy mặc cảm, huống chi bây giờ cậu ta lại là
trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc tập đoàn Thịnh thị, vừa ra chiêu bài
trợ giúp Thịnh Tề Quang, hiển nhiên là mở ra một con đường thuận lợi,
muốn tiền có tiền, muốn người tài có người tài.

Tạ đại thiếu oanh oanh liệt liệt liên tục chuẩn bị trong một tuần, rất nhanh cả thành phố G cũng nghe được tin tức về buổi thịnh yến này, nhất thời vé mời trở
thành một loại vật tượng trưng cho thân phận, ngay cả Tạ Gia Vân cũng bị bạn làm ăn buôn bán ở bên ngoài hỏi thăm..

Vì vậy cô cố ý dành
thời gian gọi em trai tài giỏi về nhà, khích lệ một phen: "Bỏ tiền làm
ra chuyện như vậy, cũng không phải ai cũng có thể đạt tới hiệu quả như
vậy, Gia Thụ, lần này em làm rất khá, mình ra mặt, Thịnh gia còn phải
cảm kích em, Good job!"

Tạ Gia Thụ: ~(≧▽≦) ~~(≧▽≦) ~~(≧▽≦) ~

Tạ Gia Vân nói chuyện mấy bạn làm ăn của cô xin vé mời, Tạ Gia Thụ đương
nhiên vỗ ngực bôm bốp nói: "Không thành vấn đề! Chị, chị thích mấy tờ em liền đưa cho mấy tờ!"

"Chị cũng không nhớ được rốt cuộc là người nào với người nào, tí nữa để họ đi tìm trợ lý vậy." Tạ Gia Vân cười tủm tỉm, vỗ vỗ em trai, lại tiếp tục khen ngợi, làm Tạ Gia Thụ vui sướng
đến mức không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.

Tạ Ma vương rất nhanh sẽ thăng tiến, phụ tá nhà cậu ta cũng là lệ rơi đầy mặt đêm khóc thút thít.

Phùng Nhất Nhất kêu khóc với Tử Thời, giọng châm chọc: "Thật muốn điên rồi
a~Buổi tối không cho ngủ a~Mình không nên thức thâu đêm cùng anh ta a~
Mình đã nói với anh ta thức đêm làm hại đến thân thể, anh ta liền ép
mình ăn khuya! Ban đêm có thể ăn sao? Có thể sao?!"

"Không thể sao?" Tử Thời mờ mịt hỏi ngược lại.

Phùng Nhất Nhất rưng rưng oán hận nhìn người đang rối rắm một cái, nói: "Mình nói với cậu thêm một lần nữa! Ăn khuya rất không tốt!"

Tử Thời
hiểu Phùng Nhất Nhất vẫn luôn cố chấp sống đến một trăm tuổi, thở dài vì cô ấy, sau đó nghĩ kế nói: "Vậy cậu đi nói với ông chủ của cậu, đừng
đem cậu cho anh ta mượn."

"Dĩ nhiên là đã nói rồi!" Còn là than

thở, khóc lóc, khổ sở van nài, nhưng là: "Ông chủ nói vậy ông ta chỉ có
thể đem tớ đưa cho Tạ Ma Vương."

Tử Thời nhịn không được, "Phốc"
cười ra tiếng, bị người đang sắp phát nổ kia trợn mắt nhìn, cô vội bày
ra vẻ mặt nghiêm chỉnh, nói: "Nếu không cậu tránh ở chỗ tớ vài ngày đi!"

Cô thật tâm mời, hiện tại có người ở chỗ này nói chuyện với cô, tỉ mỉ chăm sóc cho cô, càng ngày càng giống như một ngôi nhà. Cho nên bây giờ Tử
Thời rất thích mời người khác đến nhà chơi, Diệp Kỳ Viễn đã bị cô kéo
tới đây hai lần ăn cơm, Phùng Nhất Nhất đi tìm cô chơi cũng bị cô gọi
tới nhà, dù sao đưa đón đều có chú Lý.

Phùng Nhất Nhất cũng cảm
giác được bạn tốt trở nên ấm áp vui tươi hơn nhiều, nhìn lại một chút
gian phòng được bố trí thoải mái xa hoa, bứa tranh vẽ được một nửa ở góc tường, cô không kìm hãm được mà cảm khái: "Thực ra Thịnh tổng cũng được coi là chó ngáp phải ruồi* a~!"

*Đánh bừa mà trúng.

Tử Thời: "Câu thành ngữ này cũng có thể dùng như vậy được sao?"

Phùng Nhất Nhất nhún vai, động tác theo thói quen giống Tạ Gia Thụ như đúc.

"Đúng rồi," Cô ấy nhún vai lấy từ trong túi sách ra một tấm vé, "Hôm nay tớ tìm cậu là để đưa cho cậu cái này."

Tử Thời nhận lấy, vừa mở ra nhìn đã có chút do dự: "Tớ có thể đi được sao? Ngày đó có rất nhiều người quan trọng đến đó, bị người ta nhìn thấy...
Có thể hay không không tốt lắm?"

"Bọn họ không biết cậu." Phùng
Nhất Nhất chẳng qua là chân chạy việc, suy nghĩ nói: "Hôm đó nhiều người như vậy, người nào sẽ thấy cậu?"

Tử Thời cũng chưa từng gặp phải trường hợp đó, suy nghĩ một chút thì lời của Phùng Nhất Nhất cũng có
đạo lý, nói: "Vậy tớ đi, đi gặp Tề Quang, tặng anh ấy lễ vật xong tớ về ngay."

***

Bên kia Châu Âu đã chuẩn bị xong giải phẫu, Tề Quang rất nhanh cũng bay qua đó, cho nên bữa tiệc ngày đó cũng được tổ
chức một cách nhanh chóng.

Một đêm kia, đơn giản là một đêm lưu danh tại thành phố G.


Thịnh, Tạ hai nhà có mặt mũi cơ hồ đều đến đủ cả, trong các đại gia tộc nếu
như Từ gia, Thẩm gia, Mạnh gia, Tống gia đều là những nhân vật có tầm
quan trọng tới, thì Trịnh gia lại cực kỳ ít ra mặt trong các trường hợp
như thế này. Lần này Trịnh Phiên Nhiên, thậm chí còn có cả con trai độc
nhất, hiện tại đảm nhiệm chức tổng giám đốc Chu thị cũng đến.

Dĩ nhiên những người này vì Thịnh Thừa Quang mà tới, đến vì Tạ Gia Thụ lại là một nhóm người khác, ví dụ là tiểu thiên hậu Châu Á Trương Lâm, như
sao nam hạng A Trần Nguyên... Nhóm fan đông đảo giơ đèn theo nhịp cùng
biểu ngữ ở bên ngoài hội trường hô hào ầm ĩ, bảo vệ không thể không tạm
thời tăng lên gấp hai.

Tạ Gia Thụ treo các tác phẩm của tác giả
nổi tiếng dọc theo thảm đỏ, khách muốn đi qua thảm đỏ đều phải đi tới
trước bàn ký tên tham gia, hai bên thảm đỏ đứng đầy 'trường thương đoản pháo' của các nhà truyền thông... Một bữa tiệc mà long trọng náo nhiệt như đêm liên hoan trao giải.

Tạ Gia Thụ là người đầu tiên vào
bàn, bạn gái cậu ta là người chị yêu dấu, mặc một bộ váy màu tím xinh
đẹp, mỹ nữ Tạ Gia Vân, mà Tạ Gia Thụ mặc một bộ Tây trang cùng màu, lông mặt ở dưới ánh đèn hoa lệ cũng bị nhiễm màu tím, chải tóc về sau thật
chỉnh tề, lộ ra cái trán đầy đặn cùng ngũ quan tuấn mỹ không thể bắt
bẻ. Hai chị em cùng nhau xuất hiện làm nổ ra làn sóng đầu tiên trong tối nay.

Thịnh Thừa Quang cùng nhân vật chính tối nay là Tề Quang
cùng nhau xuất hiện, so với hai chị em lộng lẫy kia, anh em bọn họ đều
mặc một thân quân áo chỉnh tề, Tề Quang hơi lộ vẻ trẻ tuổi hoạt bát với
màu lam nhạt, còn Thịnh Thừa Quang là áo sơ mi trắng, tây trang đen.

Xe chở hai người dừng ở cuối thảm đỏ, mọi người liếc mắt nhìn tổng giám
đốc Thịnh thị mới nhậm chức, ánh đèn loang loáng trong nháy mắt một mảnh sáng rực, có nữ nhiếp ảnh gia tỉ mỉ đem ống kính nhắm ngay cổ tay Thịnh tổng giám đốc: Áo khoác đen ở bên ống tay áo lộ ra cổ tay áo sơ mi
trắng, đối lập cực kỳ rõ nét, trên khuy tay áo càng lộ vẻ chói mắt khác
biệt, dường như là bạch kim bao quanh bảo thạch màu đen, như một loại
ánh sáng dịu dàng bao vây lấy đêm tối.

Thịnh Thừa Quang vỗ vỗ vai Tề Quang, hai anh em sóng vai đi vào bàn.

Hai người bọn họ là trục đối xứng đè ép người, sau khi họ vào thì ngay lập
tức giới truyền thông gần như giải tán. Lại đợi một lát, bên trong bữa
tiệc đã bắt đầu, nhân viên làm việc cũng bắt đầu thu dọn thảm đỏ, trong
một chiếc xe vẫn đang dừng bên cạnh hội trường, một người con gái mặc

quần trắng bước xuống, lặng lẽ đi vào hội trường.

Tử Thời đến quá
muộn, khuôn mặt miễn cưỡng, nhân viên làm việc kiểm tra vé mời không
nhận ra, còn tưởng rằng mình đã bỏ sót một nhân vật quan trọng nào đó,
tim gan sợ đến run rẩy, cực kỳ cung kính dẫn cô vào bàn.

Bên
trong hội trường mọi người túm năm tụm ba vào nói chuyện, Tử Thời vừa đi vào, đang ở trong đám người chợt nhìn thấy Thịnh Thừa Quang, đứng cùng
với anh là hai người đàn ông mới vừa rồi ở bên ngoài trên thảm đỏ cũng
đưa tới ồn ào không nhỏ. Tử Thời ở trong xe nghe người chủ trì giới
thiệu, cái người mặt mày lạnh lùng là Trịnh Phiên Nhiên, cười lên như
gió xuân mười dặm chắc hẳn là Ngôn Tuấn rồi! Thịnh Thừa Quang cùng hai
người dường như quen biết đã lâu, lúc nói chuyện vẻ mặt cũng hết sức thả lỏng, Tử Thời đứng ở bên sân khấu nhìn anh hơi nhướng lông mày, cười
nói câu gì đó, cô cũng cong khóe miệng theo.

Nhưng cô vừa cười một tiếng, ánh mắt của anh đột nhiên phóng tới.

Cách nửa sân khấu ăn uống linh đình, bóng người lắc lư, Tử Thời cuối cùng dám cùng anh liếc nhau một cái.

Đã lâu không gặp, Thịnh Thừa Quang.

Cô cảm giác được mắt mình muốn trào lệ, vội vàng hít một hơi thật sâu, dời tầm mắt đi chỗ khác, chờ cô một lần nữa quay lại nhìn thì Thịnh Thừa
Quang đã không còn ở chỗ đó nữa.

Trên sân khấu lúc này vang lên
tiếng thìa gõ vào ly sâm panh lanh lảnh, mọi người nhìn lại, chỉ thấy Tạ Gia Thụ đứng ở bên đài, vẻ mặt tươi cười hoạt bát nói với mọi người:
"Các vị, xin mời phía dưới chúng ta, tổng giám đốc tập đoàn Thịnh thị,
Thịnh Thừa Quang tiên sinh, lên phát biểu mở màn bữa tiệc ngày hôm nay!"

Ánh đèn bốn phía từ từ tối xuống, tất cả mọi người trong đêm tối ảm đạm
không tiếng động, chỉ có một chùm sáng đuổi theo chiếu sáng trên đài kia một vòng tròn sáng như ban ngày, và chỉ có một người đứng trong
vòng sáng ấy.

Thịnh Thừa Quang!

Anh giơ tay lên chống đỡ ở trên bàn, hơi cúi người đến gần Micro, trước cười một tiếng, sau đó mở
miệng nói: "Cảm tạ mọi người đã đến vì Tề Quang..."

Hội trường
đều an tĩnh nhìn anh, như thể cả thế giới này chỉ còn dư lại Thịnh Thừa
Quang lấp lánh, Tử Thời giống như những người khác chìm trong bóng tối
nhìn về phía anh, nước mắt trong hốc mắt đến giờ phút này không hể nào
kiềm chế được nữa.

Vì sao lại khóc đây? Rõ ràng hi vọng anh đứng ở một nơi rực rỡ ánh hào quang, anh bây giờ không phải làm rất tốt rồi

sao? Trước mắt cô cũng làm rất tốt kia mà: Hãnh diện vì anh, tự hào vì
anh, hết sức thỏa mãn.

Nói hay lắm, chỉ cần có thể đứng xa xa nhìn anh cũng tốt rồi, cớ sao bây giờ còn muốn khóc?

Chẳng lẽ ngươi không biết đủ? Tử Thời tự nhủ: Không thể như vậy.

Vậy đối với khuy áo anh vẫn mang như cũ thì sao đây? Cho tới bây giờ, người cần quên và cần nhớ kỹ lại cũng không phải là anh a~ (câu này editor
cũng không hiểu rõ lắm, đại khái ý là bảo anh không cần phải để tâm cái khuy áo [email protected]@")

Trong mắt Tử Thời chỉ còn lại người đứng trong vầng sáng kia, người đứng bên cạnh là ai cô cũng không biết, cho đến
khi có một cái khăn giấy được đưa ra trước mặt, cô nhận lấy nhẹ giọng
nói cám ơn, quay đầu lại mới phát hiện là Tạ Gia Vân!

Phản ứng đầu tiên của Tử Thời là lui ra sau hai bước!

Tạ Gia Vân đưa tay ra hình như muốn đỡ cô, còn nói một tiếng "Cẩn thận!",
mặc dù giọng nói êm dịu, nhưng vẫn làm không ít người nhìn lại, người
đang đọc diễn văn trên sân khấu cơ hồ cũng dừng lại một chút. Tạ Gia Vân từ từ thu hồi tay, hào phóng gật đầu với mọi người tỏ ý không sao, sau
đó cô tiến lên từng bước định kéo Tử Thời.

Tử Thời nhớ đến chuyện lần trước Tạ Gia Vân dẫn người vào trong nhà cũng rất sợ, lúc này bị cô ấy kéo tay, cả người cũng cứng ngắc.

Mà Tạ Gia Vân cười tươi như hoa, nhìn như thân mật dựa vào rất gần cô, ở bên tai Tử Thời nhẹ giọng
nói: "Cô dừng sợ như vậy. Thật ra tôi vẫn luôn tìm một cơ hội nói xin
lỗi với cô: Thời điểm lần trước chúng ta gặp mặt, tâm tình tôi không
tốt, không lịch sự với cô, mong cô tha thứ cho."

Tử Thời nào dám, vội vàng nhỏ giọng nói không sao.

Tạ Gia Vân cười đẹp hơn, chợt vươn tay vén tóc Tử Thời.

Lúc này xung quanh chợt vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, là lúc Thịnh
Thừa Quang đọc xong diễn văn. Anh từ trên đài đi xuống, ánh sáng vẫn còn đuổi theo phía sau anh, mọi người vỗ tay, ánh mắt tự nhiên dõi theo.
Thịnh Thừa Quang tách ra khỏi đám người, đi về phía Tử Thời và Tạ Gia
Vân.

Tạ Gia Vân nhìn vào ánh mắt tối tăm của người đang đi tới,
cô lại cười đến hai mắt cong cong, cực kỳ bình tĩnh, mà Tử Thời cúi đầu, hoảng hốt đến ngón tay cũng run rẩy.

Trong ánh mắt của toàn hội
trường, Thịnh Thừa Quang đi đến chỗ hai cô gái trước mặt, kéo tay Tử
Thời từ bên người Tạ Gia Vân trở về.

"Rì rầm" một tiếng nghị luận nổi lên từ bốn phía, anh nhìn cũng không nhìn Tạ Gia Vân trực tiếp mặt
lạnh lôi kéo Tử Thời rời khỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận