Tử Thời

Quả thật là nên khen thưởng - mỗi lần tiểu thư Gấu làm tốt chuyện gì đó cũng sẽ đòi khen thưởng.

Tử Thời đưa hai tay nâng mặt anh lên, cực kỳ chính diện, cực kỳ tích cực, cực kỳ nghiêm chỉnh tặng cho anh một nụ hôn.

Trên người cô rất thơm, có hương vị riêng của cô, lại có cả hương vị của phụ nữ, mềm mại ngọt ngào, Thịnh Thừa Quang nhắm hai mắt lại hưởng thụ, không đưa lưỡi ra quấn lấy cô mà chỉ hơi ngậm lấy môi dưới của cô.

Hai người sát gần nhau như vậy, hơi thở hòa quyện vào nhau, khiến cả người giống như say rượu ngon.

Thịnh Thừa Quang lưu luyến mở to hai mắt, lại phát hiện ra cô đang dịu dàng nhìn anh. Thấy anh đã phát hiện ra, Tử Thời lại thẹn thùng. Nhưng ở khoảng cách gần như vậy, cô có thẹn thùng cũng không thoát được anh, bị ánh mắt nóng rực của anh quấn lấy, ánh mắt cô sáng rực như vì sao giữa trời đêm.

Đêm càng khuya, sao càng sáng.

"Tử Thời, em có biết vì sao anh lại đặt tên cho con gái là "Tinh" không?" Thịnh Thừa Quang khàn giọng hỏi.

Tử Thời chớp mắt mấy cái, không đầu không đuôi đáp lại: "Tạ Gia Thụ nói rằng gọi là Gia Tinh thì nghe sẽ giống con cháu trong nhà anh ta..." Nói xong đến cả cô cũng thấy chẳng buồn cười chút nào, sợ anh để bụng lại vội vàng giải thích: "Nhưng mà Tề Quang nói, chữ "Gia" là tên của thế hệ sau chữ "Quang"."

Con gái của cô là đứa trẻ đầu tiên trong nhà họ Thịnh lấy chữ "Gia" làm tên lót, lúc trước, lần đầu tiên Tử Thời nghe được cái tên này đã hạnh phúc biết chừng nào.

Cái gì nối tiếp cái gì chứ... Thịnh Thừa Quang thở dài, tay phải gõ xuống ót cô một cái: "Vẫn cứ ngốc nghếch như vậy, hỏi một đằng đáp một nẻo."

Tử Thời không ngại, ôm cổ anh mà cười.

"Tinh, là ánh sáng giữa đêm tối." Anh yên lặng thật lâu, sau đó thì thầm bên tai cô.

Nửa đêm giờ tý* là lúc trời tối nhất, nếu như có sao thì sẽ vô cùng sáng chói.

* Tử Thời có nghĩa là giờ tý (từ 23h đến 1h)


Tử Thời chợt bừng tỉnh ra! Cô ngẩng phắt đầu lên, dùng ánh mắt sùng bái nhìn Thịnh Thừa Quang như thể muốn nói "Ôi trời ai anh thật là có văn hóa"! Cái dáng vẻ vừa mừng vừa sợ kia khiến người ta bất giác nổi lên đầy tham vọng.

Tổng giám đốc Thịnh đầy tham vọng không có ý tốt khuyên cô: "Sao hả? Có phải là Tử Thời nên khen thưởng gì đó không?"

Tử Thời liên tục gật đầu, quay đầu vui vẻ nhảy xuống khỏi giường, trong đầu Thịnh Thừa Quang đang có ý nghĩ kỳ quái, trong lòng đột nhiên không còn người kia nữa, anh sửng sốt, vội vàng hỏi cô: "Em đi đâu?"

"Gọi điện thoại cho Gấu Nhỏ! Phải để cho Tinh tiểu thư nhà họ Thịnh tự mình khen anh chứ!"

"..." Thịnh Thừa Quang: "... À..., cũng được."

***

Thịnh Minh Hoa nữ sĩ luôn là một lời nói sánh ngang một gói vàng, đã nói là làm, ban ngày trở về, buổi tối phái người đưa cơm đến bệnh viện cho Thịnh Thừa Quang, thuận tiện nói luôn là đón Tử Thời về nhà cũ.

Tử Thời thật sự không dám đi, cũng không muốn rời khỏi Thịnh Thừa Quang.

Thịnh Thừa Quang đương nhiên cũng không để cho cô đi, nói với người được phái đến: "Về nhà nói một tiếng, bảo rằng cô ấy ở chỗ tôi ba ngày, thuận tiện chăm sóc cho tôi luôn. Bảo người đưa đồ của cô ấy đến đây đi!"

Thịnh Minh Hoa thật ra cũng không muốn gặp Tử Thời mà, phải không? Là vì Thừa Quang nhà bà nên bà mới nhún nhường, lần này là vừa lúc!

Cho nên Thịnh Thừa Quang đã mở miệng như vậy, bà cũng không khách sáo thêm nữa, lập tức phái người đưa đồ dùng hằng ngày của Tử Thời tới, rất chu đáo, từ áo ngủ đến lễ phục dạ hội đều đủ cả, riêng đồ dùng rửa mặt đã có hơn mười bộ. Thịnh Thừa Quang nhìn xong thì thật sự chỉ muốn cười, lại nhìn dáng vẻ được cưng mà sợ của Tử Thời, thấy cô như vậy, anh lại càng sung sướng.

Bệnh viện này thuộc sở hữu của nhà họ Thịnh, cho nên phòng mà Thịnh Thừa Quang nằm là phòng tốt nhất, bên trong cái gì cũng có, người chăm sóc nằm ngay ở phòng nhỏ bên cạnh phòng bệnh, ngay cả cửa ngăn cách cũng không có, chỉ cần duỗi cổ ra là có thể nhìn thấy, vừa thuận tiện lại thoải mái.

Nhưng cho dù có thuận tiện và thoải mái đến mức nào thì Thịnh Thừa Quang cũng sẽ không để cho Tử Thời ngủ ở đó.


Đến lúc đi ngủ, không đợi cô kịp quyết định, anh vốn định nói là tay bị đau, nhưng mà lại không muốn nhìn thấy Thẩm Hiên, cho nên đổi lại nói là trong ngực khó chịu, nhíu mày tựa vào đầu giường một cách yếu ớt... Thật đúng là y hệt như lúc Gấu Nhỏ giở trò chơi xấu. Tử Thời xấu hổ chọc chọc người anh, cực kỳ kiên nhẫn và dịu dàng, nằm ngủ ngay bên cạnh anh, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay phải của anh. diễn!đàn#llee$quys*dôn

Tay trái đau như vậy, sờ lên cánh tay phải đúng là liều thuốc thần kỳ, đối với Thịnh Thừa Quang quả thật là bốc thuốc đúng bệnh, thuốc đến bệnh tan.

Anh cứ nửa ngồi nửa tựa vào đầu giường như vậy, chăn đắp đến hông, Tử Thời nằm sát ngay cạnh anh ở trong chăn, tay phải anh ôm cả người cô, thỉnh thoảng lại vuốt tóc cô.

Nửa đêm yên tĩnh, mỗi một giây phút đều đong đầy hạnh phúc.

Chờ anh yên lặng một lúc lâu, Tử Thời lựa lúc khuyên nhủ: "Nằm xuống ngủ đi được không? Nếu ngủ không được thì cũng nghỉ ngơi một lát, em sẽ ở đây với anh."

Thật ra Thịnh Thừa Quang rất mệt, cả ngày hôm nay đã xảy ra không ít chuyện, anh quả thật là mệt muốn chết, vì vậy rất nghe lời nằm vào trong chăn, đặt đầu xuống gối xong thì thoải mái thở dài, nhắm mắt dựa đầu bên cạnh cô, hai mái đầu kề sát, trong cổ họng anh phát ra tiếng "ừ" mơ mơ hồ hồ, nghe giọng đã biết cả người anh hoàn toàn thoải mái.

Thật ra đêm đầu tiên sau thời gian dài xa cách, Thịnh Thừa Quang vốn dĩ cũng rất muốn làm chút chuyện gì đó, nhưng vừa rồi mới cùng cô ước hẹn cả đời, nếu lại gấp gáp lại cái chuyện đó, cô có cảm thấy anh quá lỗ mãng không?

Hơn nữa đây là bệnh viện, người nhà họ Thịnh rất là coi trọng!

Cho nên hai người cứ thể tựa đầu vào nhau, chỉ đơn giản là nằm ngủ.

Thật ra Tử Thời cũng không nghĩ ngợi gì, nhưng Thịnh Thừa Quang là bệnh nhân, cô muốn trấn an anh, để cho anh có thể yên tâm nghỉ ngơi.

Cô vẫn nằm yên không nhúc nhích ngay bên cạnh anh, nghe tiếng hít thở đều đều bên tai, cô mở to mắt ra, dựa vào ánh sáng lờ mờ mà quan sát anh một lúc lâu, hài lòng đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh, sau đó thì vô cùng nhẹ nhàng đứng lên.

Lúc này còn đứng dậy là muốn làm cái gì?


-- Làm một người mẹ vẫn nuôi con bằng sữa, con gái không có ở đây, cô phải đi giải quyết đồ ăn vốn là của con gái.

Lúc cô sinh Gấu Nhỏ thì mới chỉ có hai mươi tuổi, vẫn còn trẻ, sức khỏe tốt, về mặt ăn uống lại có đầu bếp do Thịnh Thừa Quang phái từ thành phố G đến chăm lo tỉ mỉ nên sữa mẹ rất dồi dào, từ bé Gấu Nhỏ đã ngủ cùng cô, mỗi đêm không được uống sữa sẽ không chịu đi ngủ, Tử Thời cảm thấy uống sữa mẹ sẽ tốt cho trẻ nhỏ, cho nên cô sẽ để cho con bé bú sữa mình, đến tận bây giờ vẫn còn chưa dứt sữa.

Mặc dù bây giờ không còn bị đau vì trướng lên như lúc Gấu Nhỏ một tuổi, nhưng vì suy xét từ vấn đề vệ sinh nên Tử Thời cảm thấy vẫn nên yên lặng nặn ra thì tốt hơn.

Thịnh Minh Hoa đương nhiên không biết rằng Gấu Nhỏ đã lớn như vậy mà vẫn còn chưa cai sữa, cho nên trong đống đồ đưa tới tất nhiên sẽ không có mấy thứ để nặn sữa, Tử Thời chỉ có thể dựa vào thủ công, dùng tay để nặn ra từng chút một... Bởi vì đêm khuya vắng lặng, nơi này xa lạ, cũng bởi vì anh nằm ngủ ngay trên giường bên ngoài, cô có phần hoảng hốt và căng thẳng. djendannnn

Trước mặt bồn rửa tay là một cái gương, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy vạt áo sơ mi mở rộng ngay trên người mình, còn có động tác ở trên tay... Bản thân cô cũng thấy đỏ mặt, đúng lúc này cửa phòng tắm lại mở ra từ bên ngoài!

Thịnh Thừa Quang phải bó thạch cao một cánh tay nên bất tiện, trong bàn tay đang mở cửa cầm di động của cô, màn hình vẫn còn sáng, thậm chí Tử Thời còn có thể thấy được trên màn hình hiện ra tên người gọi tới là Tề Quang.

Thịnh Thừa Quang vốn còn buồn ngủ, nhưng vừa nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ này của cô, nhất thời ánh mắt bao quát trọn cả phòng tắm.

Tử Thời há hốc mồm đứng ngây ra, mất mấy giây sau mới cuống quýt che áo lại, Thịnh Thừa Quang đã bước vào, trở tay khóa lại cửa phòng tắm.

Tiếng khóa cửa vang lên "lách cách" trong đêm khuya yên tĩnh, giữa không gian đóng kín này, khiến tim Tử Thời đập như sấm, "anh, anh, anh" mấy tiếng, còn chưa nói được cái gì, anh lại coi như thể không có việc gì mà đưa di động cho cô: "Tề Quang gọi tới, bảo là Gấu Nhỏ không chịu đi ngủ, khóc đòi em cho bằng được, cậu ta không dỗ nổi." dienndannleequyydonn

Một tay Tử Thời giữ chặt vạt áo, một tay nhận lấy điện thoại: "... Alo? Gấu Nhỏ à?"

Giọng điệu của tiểu thư Gấu vừa ngọt ngào lại vừa mang theo âm thanh nức nở, vô cùng tội nghiệp vô cùng đáng thương: "Mẹ! Hu hu hu... Mẹ!"

Tề Quang ở bên cạnh nhẹ nhàng dỗ dành: "Cậu không lừa cháu phải không? Chỉ cần gọi điện thoại là có thể nghe được giọng của mẹ mà, Gấu Nhỏ đi ngủ với cậu, lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho mẹ..."

"Phải... A!" Tiếng đáp lại của Tử Thời bị cắt ngang, âm cuối kéo dài một cách kỳ lạ, đầu bên kia, Tề Quang cũng nói chuyện hết sức cẩn thận, nhỏ giọng hỏi: "Tử Thời, em sao thế?"

"Không, không có việc gì..." Tử Thời cố tỏ ra trấn tĩnh, mặt đã đỏ bừng lên, trong ánh mắt đầy hơi nước vô cùng mê hoặc, trừng mắt nhìn người đàn ông dán sát sau lưng qua tấm gương trước mặt.

Thịnh Thừa Quang bị cô trừng như vậy lại hết sức vui vẻ, vốn là muốn hôn môi lại chuyển thành ngậm chặt vành tai cô, cánh tay phải duỗi ra, kéo cánh tay đang giữ vạt áo của cô xuống, nhất thời trong gương là một cảnh tượng vô cùng kiều diễm...

Chân Tử Thời đã mềm nhũn không đứng nổi nữa, dỗ con gái quả thật là khô cả họng rồi. Anh lại còn đang hà hơi thổi khí nóng vào tai cô, khàn giọng thúc giục: "Nhanh lên!"


Ngay khi âm thanh cúp điện thoại vang lên, anh nắm lấy thắt lưng cô nhấc lên một cái, phía dưới khẩn cấp ưỡn thẳng chen vào.

Cả người Tử Thời mềm nhũn, nằm sấp về phía trước, điện thoại trượt vào trong bồn rửa tay, mà tay anh lại đưa về phía trước đỡ lấy người cô, không biết là vô tình hay là cố ý mà tay lại vừa khéo đặt lên hai chỗ kia, đồ ăn vốn là của Gấu Nhỏ tức khắc phun ra, hình nền điện thoại vốn là Gấu Nhỏ đang há miệng cười to, lúc này sữa bắn tung tóe lên khuôn mặt cô bé.

Tử Thời nhắm mắt lại rên rỉ thành tiếng, cô cũng không dám nhìn đến cái điện thoại nữa...

"Hô..." Thịnh Thừa Quang đang gia tăng tốc độ ra vào thì đột nhiên dừng lại, vô cùng hưng phấn thở hổn hển, nhắm mắt lại ghé lên lưng cô, khắp người trong ngoài đều hết sức sung sướng, ngay cả giọng nói cũng không giấu vẻ thỏa mãn, trầm giọng nói bên tai cô: "Tại sao con bé lớn như vậy rồi mà em vẫn cho nó ăn thứ này?"

Vừa rồi Tử Thời bị anh làm cho cả người căng chặt, đến giờ vẫn đang cắn môi, không nói được ra tiếng. Thịnh Thừa Quang duỗi cổ nhìn thoáng qua dáng vẻ này của cô, vô cùng đắc ý.

Đến khi Tử Thời dần phục hồi tinh thần trở lại thì phát hiện ra tay anh đang xoa nắn trên ngực cô, không ngờ anh làm động tác này hết sức chuyên nghiệp, y như trong sách dạy, chỉ là lực tay hơi lớn, phía trên đã nổi lên cả dấu tay.

Tử Thời chịu không nổi, thở hổn hển nói với anh: "Đứng lên đi!"

Thịnh Thừa Quang nâng nửa người trên, để cho cô đứng dậy, phía dưới vẫn chặt chẽ chiếm lấy cô, cô đẩy thắt lưng anh về phía sau, anh lại ra sức đẩy lên trên -- Tử Thời kêu lên một tiếng đau đớn, vậy mà lại bị anh mạnh mẽ làm cho cả người mềm nhũn...

Một hồi lâu sau cô mới chống tay lên bồn rửa tay để đứng lên. Trước mặt chính là tấm gương, không cần cúi đầu cũng có thể nhìn thấy rõ ràng động tác trên tay anh, còn có khuôn mặt đỏ bừng của cô, thậm chí còn có dáng vẻ bị anh chiếm đoạt...

Trước mặt chính là gương, Tử Thời chỉ có thể ra sức cắn môi để nhịn tiếng rên đã lên đến miệng.

Thịnh Thừa Quang vân vê hai chỗ kia, hưng phấn đến mức lại nhanh chóng trở nên cứng rắn, chậm rãi động eo, miệng cắn lên vành tai nóng hổi của cô, hỏi: "Mỗi ngày đều phải làm thế này sao?"

Tử Thời cố gắng để bản thân tỉnh táo lại, thử lắc lắc đầu: "Không! Không cần... Anh nhẹ một chút... Ừm... Chỉ vừa khéo nhân lúc này để cho con bé cai sữa luôn thôi..."

Thịnh Thừa Quang vô cùng yêu con gái, lập tức bày tỏ sự phản đối: "Không ổn lắm thì phải? Sao có thể nói cai là cai đứt được... Cứ để con bé ăn thêm một thời gian nữa là được!"

Tử Thời:...

Thịnh Thừa Quang: Gấu Nhỏ, con xem ba con yêu con đến mức nào này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận