Tử Thời

Âm thanh giống như
con mèo con liếm bột nhão, trong bầu không khí yên tĩnh này lộ vẻ cực kỳ mê người, Tử Thời nghe thấy giọng nói này đến từ trong cơ thể cô, cả
người mình cũng như nhũn ra, nhào vào trong ngực của anh nhỏ giọng xin
anh đừng trêu chọc nữa, cô sắp chết rồi... Anh cũng thật sự ngừng lại,
còn rút tay ra khỏi nơi đó của cô.

Nhưng ngay sau đó lại giơ ngón tay ướt át ấy lên trước mặt cô cho cô nhìn—— Tử Thời sững sờ, thẹn
thùng gần như muốn ngất đi ngay tại chỗ, hai tay che kín khuôn mặt đỏ
bừng.

Con thỏ nhỏ xấu hổ cả người run rẩy, rụt người vào trong
ngực anh, Thịnh Thừa Quang không chống đỡ được sự mềm mại chân thực
trong lòng, hôn nhẹ lên tóc mai ướt đẫm mồ hôi của cô, vui vẻ không thôi cười nhẹ: "Rất ngoan!"

Tử Thời che mặt nghe thấy vậy, thần hồn điên đảo nghĩ: Như vậy... Rất ngoan ư? Cô ngoan ngoãn như vậy, anh sẽ thích sao?

Truyện được đăng tại dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn.

Lúc này, Thịnh Thừa Quang hé môi ngậm lấy vành tai của cô, hơi thở nong
nóng phả vào trong tai của cô, tràn đầy ý tứ ám chỉ: "Trở về phòng nhé?
Được không?"

Tử Thời che mặt, lại từ từ gật đầu, bị anh kéo tay
ra hôn lên môi, Thịnh Thừa Quang vừa hôn cô vừa cởi quần áo của cô, hai
người quấn quýt không rời hôn đến cửa phòng thì Tử Thời đã bị anh lột
sạch chỉ còn lại một chiếc quần lót màu trắng vướng ở một bên trên đùi.

Thịnh Thừa Quang đá văng cửa phòng ngủ, bế cô vào trong đặt xuống giường, anh cúi người đè lên người cô, đưa tay tách đùi cô ra, lưu loát chen người
vào giữa hai chân cô.dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn

Thân thể cô gái nhỏ mềm
mại trắng như tuyết, người bên dưới anh đã xấu hổ thành một màu hồng
ngon miệng, hai bắp đùi nhỏ bé càng cố sức muốn khép lại, lại chỉ có thể kẹp chặt lấy eo của anh. Tay Thịnh Thừa Quang đang xoa phía dưới của cô giúp cô thích ứng, bị cô kẹp lấy, cố ý cười cô: "Đừng có gấp, anh tới
ngay."

Lúc này anh chỉ đưa hai ngón tay vào trong, nơi đó cũng đã chặt đến không thể động đậy, vốn là định còn muốn cọ sát thêm một lúc,
thế nhưng không biết nha đầu này nghĩ cái gì, nghe anh nói thế lại đột
nhiên chủ động hôn lên, đầu lưỡi mềm mại không lưu loát đưa vào trong
miệng anh, nhẹ nhàng liếm lấy răng anh, đầu óc Thịnh Thừa Quang nóng
lên, cũng không đoái hoài tới cô vẫn còn đang rất chặt chẽ, nâng lấy nơi ấy của mình cọ xát nơi ấy của cô mấy cái, hạ eo xuống tiến vào.


Giống như... giống như chạm vào nước đậu hủ non mềm vậy, nhưng không có vỡ,
mềm - mịn - trơn - non bọc chặt lấy, cảm giác đuôi đốt sống liên tiếp
kêu lên răng rắc, cả người cũng giống như bị điện giật, cảm giác sảng
khoái cũng giống như sắp xuất hồn vậy, hận không thể tàn bạo giết chết
cô ngay lập tức, lại rất muốn ăn sạch cô mới coi như là an tâm... Thịnh
Thừa Quang ngẩng đầu, cuối cùng tìm về một chút lý trí thì phát hiện
người dưới thân đã đau đến nỗi cả người rịn đầy mồ hôi.

Cô chịu đựng đến cả người phát run, nhưng lại không nói tiếng nào.

Truyện được đăng tại dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn.

Trong lòng Thịnh Thừa Quang vừa nặng nề lại vừa ngọt ngào, vội cúi người hôn
cô, nhẹ giọng thiết tha hỏi cô: "Bảo bối, đau lắm hả?"

Tử Thời được anh cưng chiều váng đầu, phía dưới rõ ràng đau như là bị người ta xé rách, lại dùng sức lắc đầu.

Nhưng Thịnh Thừa Quang bị chặt chẽ của cô không thể cử động, làm sao lại
không biết cô khó chịu chứ? Nhìn cô gái trẻ mười tám tuổi dưới người
mình ép dạ cầu toàn, trong lòng Thịnh Thừa Quang rốt cuộc không đành
lòng.

Anh hôn nhẹ cô, lật người cô lại, để cho cô nằm úp trên giường.

Anh lại lần nữa cúi người đi vào, vật kia của anh cách cái mông nhỏ đang
vểnh lên của cô đẩy mạnh vào giữa hai đùi cô, có trở ngại khoảng cách,
so với tư thế mặt đối mặt mới vừa rồi có lẽ kém hơn nhiều, cũng làm cho
cô dễ chịu hơn rất nhiều.

Như thế này Thịnh Thừa Quang vẫn còn sợ cô nhịn đau không chịu nói, duỗi ngón tay đưa vào trong miệng cô, cất
giọng dịu dàng dụ dỗ cô: "Lúc đau thì cắn anh."

Nhưng Tử Thời làm sao sẽ cắn anh? Trong miệng bị nhét một ngón tay, cô vụng về hút mút
lấy, trái lại kích thích Thịnh Thừa Quang trên người cô càng thêm kịch
liệt.

Trong tiếng thở gấp hỗn loạn mê người, Tử Thời chịu không
biết bao lâu, người trên người mình bỗng dùng hết sức va chạm vào cô,
như long trời lở đất vậy, Tử Thời bị anh va chạm eo cũng sắp gãy, không
nhịn được ngậm lấy ngón tay của anh gọi "ưmh ưmh ưmh" ...Loáng thoáng,

cô nghe được anh không ngừng gầm nhẹ bên tai cô, sau đó đột nhiên bị anh ôm chặt, cảm giác được ôm chặt khiến tâm trí Tử Thời gập ghềnh, chỉ cảm giác trong người mình vừa nóng lại vừa đầy... Một lát sau thì cái gì
cũng không biết.dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn

Thịnh Thừa Quang thông cảm cô mới biết mùi đời, không có hưởng thụ nhiều, dùng tốc độ mất hồn kết
thúc trận này, sau khi trải qua trận linh hồn thoát xác này, anh lấy lại tinh thần, sợ mình quá nặng đè ngạt cô, vội vàng ôm cô từ dưới người
ra, nhưng ôm đến trong tay lại cảm giác người cô mềm nhũn, có cái gì đó
bất thường—— anh nhìn chăm chú, vẻ mặt cô gái đỏ ửng, đã ngủ thiếp đi.

**

Tử Thời ngủ thẳng đến hơn mười một giờ đêm mới thức dậy.

Vừa rồi ngủ quá sâu, sau khi tỉnh lại trong khoảng thời gian ngắn không thể phân biệt được đây là đâu, trong phòng quá tối, cô mơ mơ màng màng muốn ngồi dậy bật đèn.

Vừa chuyển động eo và chân đều đau không thôi, cô rên một tiếng, lập tức có cánh tay vắt ngang, cường thế ôm eo của cô kéo trở lại.

Tử Thời kinh ngạc mở to hai mắt, trong bóng tối chỉ có ánh mắt của anh là sáng lên, cô nhìn đôi mắt ấy nhận ra anh, đầu
tiên là vui vẻ, sau đó lại xấu hổ vùi vào trong lòng anh.

"Dậy rồi sao? Có phải đói bụng rồi phải không?" Thịnh Thừa Quang ngủ cất giọng lười biếng, nghe ra rất mị hoặc.

Tử Thời cũng không có nghe rõ anh nói cái gì, ôm lấy eo của anh hạnh phúc "ừm" một tiếng.

"Để anh đi làm chút gì đó cho em ăn!" Anh nói xong liền ngồi dậy, Tử Thời
vội vàng ôm chặt anh, "Không muốn không muốn! Chờ một chút!"

Thịnh Thừa Quang gở cô từ bên hông ra rồi ôm lấy cô, gạt mái tóc rối trên mặt của cô ra, hôn lên trán cô một cái, kiên nhẫn hỏi: "Sao vậy?"

Tử Thời vẫn còn xấu hổ, không dám nhìn anh, ôm lấy cổ của anh ghé vào bên tai anh hỏi: "Bây giờ mấy giờ rồi?"

Thịnh Thừa Quang đưa tay cho cô xem đồng hồ: Mười hai giờ kém một phút.

Thật tốt quá! Tử Thời ôm lấy cánh tay anh không cho anh đi, đôi mắt chờ đợi
kim giây di chuyển qua một vòng, trong lòng lặng lẽ đếm ngược.

"3, 2, 1——" Cô cẩn thận đếm ngược, "Oh... Sinh, nhật, vui vẻ!"

Hóa ra là vì việc này... Thịnh Thừa Quang dở khóc dở cười, vừa cảm thấy cô

ấu trĩ, nhưng trong lòng lại cũng không cảm thấy chán ghét, hôn cô nói
tiếng "Cảm ơn", anh lắc lắc cánh tay bị cô ôm lấy, "Bây giờ có thể để
anh đi làm đồ ăn cho em rồi chứ, Tử Thời Đại Đại?"

Tử Thời buông tay ra, xấu hổ chui vào trong chăn, còn kéo chăn che phủ đầu.

Thịnh Thừa Quang tùy tiện mặc chiếc quần dài vào rồi liền đi ra ngoài.

Đi vào trong bếp, anh đánh trứng gà trước xong rồi tráng một lớp vỏ trứng
mỏng trong chảo, sau khi lấy ra khỏi chảo và cắt lớp trứng mỏng thành
những sợi nhỏ, anh nhanh chóng lấy một cái bát và vằn thắn đông lạnh,
trong tủ lạnh còn có rong biển và tôm, lại nhỏ hai giọt dầu mè vào trong súp, một bát rong biển, tôm, vỏ trứng mỏng và vằn thắn mùi thơm tỏa ra
bốn phía.

Tử Thời bị anh quấn chăn ôm trên đùi, ăn vài miếng vằn
thắn vừa nóng lại vừa thơm, cô ấm từ tim đến dạ dày, hưởng thụ mà nheo
mắt lại, thúc giục anh: "Anh cũng ăn đi!"

Thịnh Thừa Quang lại
thổi nguội chút, đút cho cô ăn, anh nhân cơ hội trộm hương, cất giọng
trầm thấp mê người bên tai cô: "Không cần, vừa rồi anh ăn rất no rồi."

Trong phòng ngủ lúc này đã được bật đèn, trên bả vai trần rắn chắn của anh,
một vài vết đỏ đáng ngờ vẫn còn ẩm ướt, Tử Thời nuốt "ừng ực" tất cả vằn thắn, vội vàng nói mình no rồi.

Vì để nói lảng sang chuyện khác, cô hỏi anh: "Đúng rồi! Nhất Nhất nói tối hôm nay Tạ Gia Thụ cố ý làm
party sinh nhật cho anh, anh không đi không sao chứ?"

"Đừng để ý
đến cậu ta." Thịnh Thừa Quang im lặng, giọng nói đột nhiên lạnh nhạt vài phần: "Còn em? Đã trễ thế này người nhà em không lo lắng cho em sao?
Cần anh đưa em về ngay bây giờ không?"

Tử Thời sửng sốt, "...Không cần...không.."

Thịnh Thừa Quang để cái bát vằn thắn trên tủ đầu giường, ôm cô đối mặt với
anh, lại hỏi: "Vậy có muốn gọi điện về nói một tiếng không?"

Tử
Thời cúi thấp đầu không nhìn anh, cũng không lên tiếng, Thịnh Thừa Quang cũng không hỏi nữa. Yên tĩnh giống như một tảng đá nặng đè trong lòng
người.

Một ngày này của Tử Thời quả thực là trôi qua quá chấn
động lòng người, bây giờ ngồi trong lòng ngực ấm áp của anh như vậy, cô
chợt cảm giác được một loại cảm xúc nào đó tựa như chán nản.

Ngây ngô dại dột nhiều năm như vậy, hôm nay có người này ngay trước mắt,

lòng cô bắt đầu cảm thấy như chưa đủ, bắt đầu chán ghét những thứ ngây
ngô dại dột đó.

Có thể... nói cho anh biết hay không đây?

Anh đối với cô tốt như vậy, sao cô phải tiếp tục giấu giếm anh chứ?

Không gạt được.

"Em sống một mình" cô đột nhiên nhẹ giọng nói: "Trong nhà của em cũng chỉ có một mình em."

"Ừ." Thịnh Thừa Quang không có biểu hiện ra chút dáng vẻ ngạc nhiên gì.

"Em chưa từng gặp qua mẹ em, chưa từng có... Bố của em cũng không thường
về... Có khi một năm chỉ tới một lần." Cô nói tới đây, âm thanh cũng đã
run run, giọng nói lại bình tĩnh, giống như là nói đến chuyện của người
khác vậy, "Em cũng không biết tên em là gì, 'Tử Thời' là bà ở cách vách
đặt cho em, bà nói lúc còn bé lần đầu tiên em được đưa đến nhà là hơn
mười một giờ khuya, cho nên đặt là... Tử Thời."

Cô nói xong tay
chân lạnh run, máu cả người giống như đã đông lại. Người ôm lấy cô lúc
này lại từ từ dùng sức ôm chặt cô hơn... Lòng bàn tay ấm áp của Thịnh
Thừa Quang, từ từ xoa trên lưng cô.

"Đáng thương..." Anh hôn vành tai cô, nhẹ giọng thở dài.

Nước mắt tràn mi mà ra, Tử Thời dựa vào trong ngực anh lặng lẽ chảy nước mắt, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.

Cô chưa bao giờ biết khóc thút thít lại là một chuyện ấm áp như vậy.

Cô bắt đầu nói thao thao bất tuyệt, từng chuyện, từng chuyện, nhưng thật
ra thì cũng không có bao nhiêu chuyện—— cô không có tên, không có ngày
tháng năm sinh chính xác, không có đi học... Cô chỉ có một căn nhà và
một số tiền lớn, chỉ có Phùng Nhất Nhất là người bạn duy nhất của cô,
còn có một bà cụ cách vách thỉnh thoảng cùng cô trò chuyện trong sân.

"Em không có hỏi qua bố của em sao?" Giọng của Thịnh Thừa Quang có chút trầm trầm.

"Đã hỏi..." Tử Thời nói xong, lại im lặng.

Đã hỏi nhưng vẫn không biết, lại không có được câu trả lời. Thịnh Thừa
Quang ôm lấy cô ngồi trong bóng tối, từ từ nhắm mắt lại, lạnh lẽo toả ra bốn phía.

"Tử Thời" anh nhắm mắt lại cất giọng trầm thấp nói bên tai cô, "Sau này, ngày sinh nhật của em giống như của anh, cũng là ngày hôm nay." Người trong lòng hơi động đậy, anh ôm chặt không cho cô động
đậy, cường thế lại dịu dàng nói với cô: "Sinh nhật vui vẻ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận