Từ Thôn Nữ Thành Phượng Hoàng


Lúc này, bên phía Trịnh Cảnh Hiên, bên trong xe ngựa một không khí im lặng ngột ngạt đến căng thẳng.

Xe ngựa chỉ có một băng ghế chia ra làm hai chỗ ngồi, ở giữa là một chiếc bàn nhỏ dùng để để điểm tâm và trà.

Trịnh Cảnh Hiên và Vân Nghê giả nói trắng ra là Tình Nhi, một người ngồi một bên, y ngồi một bên nhàn nhã đọc sách uống trà, còn Tình Nhi ngồi bên còn lại, bàn tay nắm chặt, kiềm chế lại ý muốn rút dao xông lên đâm chết con trai của cẩu hoàng đế Trịnh Khiêm đó.

Nhưng không được mục tiêu của cô không phải là hắn, mục tiêu của cô là tên cẩu hoàng đế kia, giết một hoàng tử vì phế vật mà được phong một chức hữu danh vô thực.

Dù có bị ám sát thì cũng không quá ảnh hưởng lớn đến triều đình, nhưng tên cẩu hoàng đế, và thái tử tiểu cẩu thì khác một trong hai chết đều rúng động Yên quốc, đều có lợi cho bên Tình Nhi, cả hai chết thì càng tốt nữa.
“A Tửu, muội sao vậy? Có vẻ tâm trạng không được tốt?”
Tình Nhi rất muốn mở miệng ra mắng chửi Trịnh Cảnh Hiên như lúc còn ở núi Cẩm, nhưng hoàn cảnh hiện tại của cô ta không cho phép, khẽ lắc đầu một cách nhẹ nhàng dịu dàng nhất có thể Tình Nhi ngoài mặt tỏ ra hiền dịu nhưng trong lòng thì gào thét cùng cực.

Thôi thì cứ coi như cô vẫn là còn công chúa, người bên cạnh chỉ là một người vô hình, mà công chúa thì cần phải đoan trang hiền thục.
Trịnh Cảnh Hiên khẽ cười, chịu đựng giỏi đấy.

Nếu đã thích diễn kịch vậy hắn sẽ diễn kịch cùng cô ta, lâu lắm rồi cũng chưa khởi động gân cốt, lần trước ở Cẩm sơn đánh chưa đã lần này chỉ cần cô ta manh động một chút thôi, Trịnh Cảnh Hiên cũng có thể cho cô ả thành ngàn mảnh.

Thôi vậy đã diễn thì diễn cho chót, cô ta đã dày công bày ra màn kịch này, hắn, Trịnh Cảnh Hiên cũng không thể phá chuyện của người ta được.

Diễn đi, cứ diễn đi, để y xem cô ả có thể chịu đựng, diễn được đến lúc nào.
Khuôn miệng vốn đang cười của Trịnh Cảnh Hiên bỗng chốc trùng xuống, ánh mắt có thể nhìn rõ sự hiu quạnh mất mát, Vân Nghê...A Tửu của hắn rốt cuộc đã đi đâu? Có an toàn không? Tại sao vẫn chưa đến kinh thành tìm hắn? Nàng ấy biết hắn là Tiêu Dao vương, ở Tiêu Dao vương phủ, tại sao lại kông nhờ người đưa thư cho hắn? Tại sao lại im lặng đến vậy? Đến một chút thông tin phong thanh cũng không có, từng đoàn từng đoàn người đi tìm đều báo về rằng không thấy một chút vết tích nào ở vách núi gần Cẩm thành.

Rốt cuộc, nàng ấy, A Tửu của y đã đi đâu? Tại sao bất tri bất giác hắn lại để tâm đến cô ấy đến vậy chứ?....Chẳng lẽ giống thái hậu Tô Tử Lan nói thật sao, hắn đã vô tình mang tấm lòng của mình tặng cho cô thôn nữ đơn thuần đó rồi?
Khẽ lắc đầu, Trịnh Cảnh Hiên cố gắng xua đi hình ảnh cô thiếu nữ vẫn đang luẩn quẩn trong tâm trí của mình, y tin, nhất định cô ấy, A Tửu của y vẫn an toàn, chỉ là gặp chút việc nên chưa đến đây được thôi.

Bàn tay vén tấm rèm ra nhìn, đường phố vẫn đông đúc như vậy, nhưng tại sao lại không thể tìm được bóng người mà hắn muốn gặp? Cũng đã sắp đến cổng hoàng cung rồi, phải điều chỉnh lại tâm trạng, Trịnh Cảnh Hiên ngồi ngay ngắn lại, quyển trục cũng đã đóng, uống nốt ly trà đã nguội.
“A Tửu, phía trước là cổng hoàng cung rồi, lát nữa sẽ có cung nhân dẫn ta và muội đến gặp hoàng thái hậu nương nương.”
Gật nhẹ đầu tỏ vẻ đã hiểu, Tình Nhi lại tiếp tục suy nghĩ xem có nên ra tay giết luôn lão bà này không? Ở An Lạc sơn trang người đó đã bảo không được giết hoàng thái hậu vì nơi đó sát biên giới hai nước, nhưng nếu ở trong hoàng cung thì sao? Sẽ được chứ?
“Vương gia, tiểu thư, đã đến rồi.”
“Đa tạ, A Tửu, đi thôi.

"
Trịnh Cảnh Hiên bước xuống khỏi xe ngựa trước đoạn quay lại đưa tay ra muốn đỡ người đang trong hình dạng Vân Nghê xuống.

Cũng chẳng định đỡ gì đâu, nhưng trong cung tai mắt nhiều vô kể, cẩn thận vẫn tốt hơn.

Chưa nói đến Trịnh Cảnh Hiên vẫn còn đang có nhã hứng xem Tình Nhi diễn kịch nữa, mà muốn xem thì phải trợ giúp chút ít rồi không được phá hoại.
Nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Trịnh Cảnh Hiên, Tình Nhi nở nụ cười mà cô cho là hiền lành dịu dàng nhất có thể.

Nhưng cô ta đâu có biết trong mắt Trịnh Cảnh Hiên thì cô ta không khác gì một con khỉ cả.
"Đừng lo lắng quá, muội cứ thả lỏng ra, người trong hoàng cung này cũng đâu có ăn thịt muội đâu."
Mau mau thả lỏng tay ra, trời ơi có cần thiết phải nắm chặt như vậy không? Trịnh Cảnh Hiên cũng biết đau tay đấy.
Hai người đang chỉnh trang lại y phục đến vào cung gặp thái hậu nương nương thì tình cờ gặp được xe ngựa của một quý phu nhân cũng đang tiến đến.

Nhìn biểu tượng hoa tử đằng được vẽ trên đèn lồng, người ngốc cũng có thể nhận ra đây là xe ngựa của Định Văn hầu phủ.

Không biết là ai đang ngồi trên xe ngựa nữa.
Tay áo khẽ giật giật, Trịnh Cảnh Hiên quay sang bên cạnh nhìn, là Tình Nhi.

Cô ta đã không thể chờ được nữa, hôm nay tự nhiên lão thái bà đó gọi cô vào cung cũng chẳng nói là vào để làm gì, mọi thứ cô còn chưa chuẩn bị xong lại phí mất thời gian ở nơi này thật bực tức.

Trịnh Cảnh Hiên bước vào trước, có một tiểu thái giám đã đợi từ lâu, thấy bóng Tiêu Dao vương và Tô tiểu thư tiến vào tiểu thái giám nhanh nhảu chạy đến.
“Tham kiến Tiêu Dao vương gia, Tô tiểu thư, thái hậu nương nương phân phó nô tài ở đây đợi hai người.

Mời đi lối này.”
Tiểu thái giám hướng tay ra ý mời rồi đi trước, để mặc ả Tình Nhi đi sau, Trịnh Cảnh Hiên cất bước ngay sau tên thái giám nọ.

Không phải vì quá muốn gặp thái hậu Tô Tử Lan nên mới đi nhanh, mà là vì không muốn phải đi cùng người đang cải trang thành người hắn lo lắng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui