Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Edit: Phong Lin

Beta: Thỏ SN

Đúng vào lúc này, đột nhiên có một tiếng sấm sét nữa đánh xuống, ta sợ hãi kêu lên một tiếng, thuận thế ngồi xổm xuống dùng tay ôm lấy đầu.

“Sao vậy?” y hỏi ta bằng giọng nói yếu ớt nhưng vẫn không bước qua. Thậm chí, bàn tay y nắm lấy bàn tay đang cầm bức màn của ta vẫn không có dấu hiệu thả lỏng.

Ta thở phì phò thật mạnh: “Ta sợ… sợ sét đánh.”

Ta không thấy rõ vẻ mặt của y, chỉ nghe được một giọng nói ôn hòa truyền đến: “A, là một tiểu nha đầu.” Y vừa nói, cũng buông lỏng sự đề phòng, xoay người đi vào bên trong, ngồi xuống.

Cũng không biết tại sao, một câu “tiểu nha đầu” của y lại làm vơi đi sự sợ hãi của ta rất nhiều. Xuyên qua tấm màn, ta mơ hồ có thể thấy được thân thể gầy gò của y, thậm chí tuổi của y cũng rất nhỏ. Có lẽ y cũng chỉ là một thiếu niên hơn ta vài tuổi là cùng.

Cách một tấm màn, ta liều lĩnh cố gắng muốn nhìn nhiều hơn một chút nữa, nhưng chỉ nhìn thấy được sự mờ mờ ảo ảo. Dường như y đọc được suy nghĩ trong lòng ta, lạnh nhạt nói: “Không được bước đến đây.” Y nói không có lấy một từ thừa, lời nói của y tràn đầy sự cảnh cáo.

Ta chẹp chẹp miệng nhưng tay cũng không động đậy nữa. Ta sợ y tức giận sẽ đuổi ta đi. Trong đêm tối tiếng sấm không ngừng vang lên, ta biết phải làm sao bây giờ?

Ta và y cứ như vậy, mặt đối mặt, ngồi đối diện nhau.

Lúc này ta mới phát hiện, đôi giày của ta cũng đã ướt sũng để lại rất nhiều dấu chân trong phòng, vẫn chưa khô, dường như ta có thể ngửi được mùi nước mưa. Ta không tự chủ được cho nên lui hai chân cuộn mình, vươn hai tay ra ôm chặt cơ thể mình hơn.

Gian phòng được bài trí vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp, mặc dù còn nhỏ, nhưng ta vẫn có thể nhận biết đây là căn phòng thường xuyên có người ở.

Ngước mắt lên, mặc dù y không hề hỏi ta, nhưng ta vẫn chủ động nói: “Ta tới miếu tránh mưa.”

Y “à” một tiếng, cũng không trả lời lại, ta nhìn thấy y xoay người, dường như cầm thứ gì đó. Một lát sau, ta lại nghe thấy hình như có tiếng lật sách phát ra, trong lòng không khỏi có chút mất mát, xem ra y cũng không muốn nói chuyện với ta. Thế nhưng lại không dám một mình đi ra ngoài, lúc sấm sét ta chỉ cần có một người ở bên cạnh, như vậy ta sẽ không sợ hãi nữa. Một mình, ta thật sự không dám.

Không tự chủ được mà nhích lại gần hơn, nhưng chẳng may lại chạm vào vết thương sau lưng, đau đến nỗi ta lập tức kêu lên một tiếng. Còn Tô Mộ Hàn ngay cả đầu cũng không ngẩng lên một chút nào cả, hơi có chút tức giận, ta cố ý hét to mấy tiếng. Liếc mắt nhìn, ta thấy y vẫn cúi đầu xem sách. Suy nghĩ một lát, ta đứng lên, vừa giơ tay thì nghe y lạnh lùng nói: “Không còn sấm nữa rồi, ra ngoài đi.”

Ta sợ run lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Còn chưa hết mà.”

Người bên trong vẫn không nói câu nào.

Ta cảm thấy có chút xấu hổ, cố gắng tìm đề tài nào đó, vừa muốn mở miệng thì đột nhiên nghe được một tiếng “bụp”, hình như là tiếng sách vở rơi xuống mặt đất. Ta kinh hãi, lại nghe thấy người bên trong màn bắt đầu ho khan dữ dội.

Y cúi xuống rất thấp, ta không thấy được mặt của y, chính vì thế chỉ có thể mơ hồ thấy được những sợi tóc dài rủ xuống trán của y.

Chân ta vừa động đậy, y cảnh giác nói: “Khụ khụ, đứng lại!”

“Ta… Ta chỉ là…”

Ta đang làm cái gì vậy? Chỉ là kinh ngạc phát hiện, bản thân ta cũng không biết ta muốn làm gì.

Y ho khan không dứt, ta mơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và luống cuống của y.

“Ta…. Ta giúp ngươi đi tìm đại phu.” Nghĩ đến là do y bị bệnh cho nên ta mới nói như vậy, chỉ là vừa đi đến cửa, ta liền cảm thấy hối hận. Đã trễ như thế này, ta có thể đi đâu tìm đại phu đây?

Y vẫn không mở miệng nói chuyện. Ta lại nói: “Hay là ta đi tìm sư phụ trong miếu nhé.”

“Sợ.” Ta không giấu diếm mà thốt ra, lúc này ta mới nhớ tới, bên ngoài tiếng sấm vẫn chưa ngừng hẳn. Ta cũng không phải là người tốt bụng, ta chỉ sợ y vẫn có ý muốn đuổi ta ra ngoài mà thôi.

Ta xoay người lần nữa, y lại nói: “Đừng đi ra ngoài!”

Ta không hiểu tại sao từ trong lời nói của y, dường như ta cảm nhận được có một ý khác.

Đừng đi ra ngoài…

Yên lặng nhìn y, thật ra ta sợ muốn chết, khi y nói đừng đi ra ngoài, khí thế mạnh mẽ trong ta đã sớm tan thành mây khói, hiện tại ta lại càng không dám đi ra.

Một lúc lâu sau, tiếng ho khan bên trong màn mới dần dần biến mất. Còn lúc này, ở bên ngoài tiếng sấm không biết cũng đã dừng lại từ bao giờ. Ta khoanh tay đứng, không biết phải làm thế nào.

“Tên ngươi là gì?” Lúc này, Tô Mộ Hàn mới chịu mở miệng hỏi ta.

Ta còn tưởng rằng y khinh thường ta, nhưng không ngờ lúc này y lại mở miệng hỏi, trong lòng ta có chút vui vẻ. Thấp giọng trả lời: “Tang Tử.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui