Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Edit: Ong MD

Beta: Như Bình + Kim NC

Đưa túi huân hương trên tay giao cho Vãn Lương, ta quay sang nói với Tường Hòa: “Ở đây không còn việc gì nữa, ngươi lui xuống trước đi.”

Tường Hòa vâng dạ rồi lui xuống.

Ta liếc nhìn Phương Hàm, trầm giọng hỏi: “Vì sao lại không thấy?” Tua ngọc kia ta đã nói Phương Hàm giữ lại, bây giờ tự nhiên  nàng đến nói với ta, không nhìn thấy nữa.

Sắc mặt của Phương Hàm hơi thay đổi, cúi đầu nói: “Lúc trước nô tì cũng không biết, lúc nãy đi lấy đồ, mới phát hiện những bộ y phục vốn đặt ở trên bị người khác lật xuống dưới, tóm lại là không bình thường. Quan sát kỹ mới thấy những thứ bị lục lọi không hề mất mát gì, nhưng chỉ thiếu duy nhất cái tua ngọc kia.”

Ta chỉ thấy trong lòng căng thẳng, tua ngọc kia khiến ta nhớ tới cái chết sáng nay của Sơ Tuyết.

Đầu ngón tay run lên, bỗng nhiên ta đứng lên.

“Nương nương…”

Vãn Lương và Phương Hàm đều kinh ngạc kêu ta một tiếng.

Siết chặt chiếc khăn tay, ta bỗng nhiên có chút nghi ngờ. Như vậy hôm qua, có phải tự tay Sơ Tuyết thay tua ngọc kia ngoài việc thu hút sự chú ý của Hạ Hầu Tử Khâm, nàng ta còn suy nghĩ gì khác nữa không? Ý định của nàng ta là nhằm vào tua ngọc kia chăng?

Không, ta lắc đầu, vẫn có điều không hợp lý, nếu Sơ Tuyết thật sự nhằm vào tua ngọc, thì sao lại dùng nó để uy hiếp ta, muốn ta tha mạng cho nàng ta?

Nhưng ta có thể khẳng định một điều, người giết Sơ Tuyết là từ miệng nàng ta mà biết được sự thật tua ngọc đang nằm trong cung của ta. Ta thật là khờ, bị câm thì đã sao? Chỉ cần đối phương nhằm vào tua ngọc, chỉ cần đối phương nói một câu về tua ngọc kia, ta không tin Sơ Tuyết sẽ thờ ơ.

Ta khẽ cắn môi, Phương Hàm nói đúng, ta không nên giữ lại mạng của Sơ Tuyết.

Một lúc sau, mới nghe Phương Hàm thấp giọng hỏi: “Nương nương, chúng ta làm sao bây giờ?”

Làm sao bây giờ? Tóm lại ta cũng không thể nào gióng trống khua chiêng đi tìm cái tua ngọc kia. Cho dù có tìm, nhất định cũng không thấy, nếu xử lý không tốt còn bị đổ tội danh ‘chột dạ’ lên đầu.

Nhưng, cho dù ta án binh bất động, bây giờ cũng không tránh khỏi liên can.

Trong lòng dường như bị thứ gì đó đánh mạnh vào, ta bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Thảo nào Thái hậu phái người tra xét kỹ lưỡng trên quy mô lớn như thế ở Trữ Lương cung cũng không tìm ra dấu vết gì. Trước kia ta còn nghĩ Quyến nhi cho người đổi lư hương là có vấn đề, nhưng ai có thể ngờ thứ có vấn đề lại là tua ngọc trên ngọc bội của Diêu phi! Ta bỗng nhìn về phía Phương Hàm, dường như nàng  cũng đã nghĩ ra vội thốt lên: “Nương nương, có phải tua ngọc kia có vấn đề hay không?”

Vãn Lương thở hắt ra: “A, vậy bây giờ nên làm thế nào cho phải?”

Có vấn đề hay không ta phải nhìn thấy mới biết được, nhưng ta đã đoán đúng tám chín phần.

Phương Hàm cúi xuống, nói tiếp: “Nếu quả thật như vậy, đợi đến lúc Diêu phi tỉnh táo lại, sẽ nhớ tới chuyện tua ngọc trên ngọc bội đã bị người khác đổi. Nàng ta chỉ cần hỏi Hoàng thượng, sẽ biết ngay do nương nương thay. Chỉ không biết, Hoàng thượng có nói thật hay không…” Giọng nói của Phương Hàm từ từ nhỏ dần, lặng yên nhìn ta.

Đúng vậy, chỉ cần Diêu phi hỏi, người đầu tiên Hạ Hậu Tử Khâm nghĩ đến chính là ta.

Rất nhiều chuyện xảy ra khi liên kết lại xem ra rất hợp lý, ta ra tay với Diêu phi, sau đó chờ nàng ta xảy ra chuyện không may, ta lại chủ động thủ tiêu tang vật. Ngày hôm qua, Hạ Hầu Tử Khâm còn vô tình hỏi đến Sơ Tuyết, nếu thật sự điều tra, phát hiện Sơ Tuyết đã chết, xâu chuỗi các việc lại với nhau quả thật giống như ta đã giết người diệt khẩu.

Tất cả mọi chuyện thoạt nhìn qua đều bất lợi với ta.

Nhưng, hắn nói sẽ tin ta. Chuyện Diêu phi sẩy thai, hắn cũng nói, chỉ hỏi ta một lần, chỉ một lần duy nhất đó mà thôi.

Ta trả lời hắn ta không hề nhúng tay vào, hắn nói, hắn tin tưởng ta.

Trong đầu ta cứ lặp đi lặp lại những lời hắn nói.

“Nương nương.” Phương Hàm ở bên cạnh lo lắng nhìn ta.

Ta khẽ khép hai mắt lại, ý bảo các nàng đừng nói gì nữa. Ta phải suy nghĩ thật kỹ.

Trong phòng chợt yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng hít thở nhè nhẹ của ba người. Bên ngoài, thỉnh thoảng có tiếng bước chân bước ngang qua, tất cả đột nhiên trở nên rõ ràng một cách lạ thường. Ta không động đậy, cũng không nói gì. Phương Hàm và Vãn Lương cũng im lặng, cả hai chỉ lặng lẽ đứng sau ta.

Thật lâu sau, những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu ta mới rõ ràng hơn một chút.

Sau khi hồi cung ta mới biết tin Diêu phi mang thai. Không biết Dụ thái phi làm thế nào không hẹn mà gặp Diêu phi ở Lam hồ, rồi bà lại đột nhiên nổi cơn điên, nắm chặt lấy miếng ngọc bội Hạ Hầu Tử Khâm ban cho Diêu phi. Nhưng ta đã điều tra, Dụ thái phi không phải nổi cơn điên vì miếng ngọc bội, bây giờ nghĩ lại chẳng lẽ là vì tua ngọc kia?

Không, chuyện như vậy không thể xảy ra. Điều duy nhất có thể giải thích chuyện Dụ thái phi luống cuống chẳng qua là một sự trùng hợp mà thôi.

Sau đó, Tiểu Đào mang ngọc bội giao cho ta, ta cho người thay tua ngọc, nhờ Hạ Hầu Tử Khâm trả lại Diêu phi. Ngày hôm sau, Diêu phi lập tức xảy ra chuyện.

Ngay sau đó, tua ngọc kia cũng mất tích theo…

Tất cả mọi thứ đều chỉ về phía cái tua ngọc kia.

Ta chợt mở to hai mắt, đúng là đã xảy ra quá nhiều chuyện, nhưng sao ta lại hồ đồ đến thế.

“A.” Ta hít một hơi, khẽ cười thành tiếng.

“Nương nương.” Vãn Lương bước lên trước đỡ ta, nói: “Nương nương, người không sao chứ?”

Ta ngoái đầu lại nhìn hai người, khẽ cười: “Bản cung không sao, cô cô, có lẽ lần này Cảnh Thái cung sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Chuyện tua ngọc đều chỉa về phía ta, đi hết một vòng, lại không biết nó bị ai trộm mất. Nếu người giấu mặt kia muốn đem chuyện Diêu phi sẩy thai đổ lên đầu ta, cần gì phải vất vả khổ cực lén trộm lại tua ngọc trong cung của ta?

Cứ để nó lại đây không phải sẽ tốt hơn sao?

Huống chi, Hạ Hầu Tử Khâm đã biết tua ngọc kia là do ta thay, một khi xác định vấn đề thật sự nằm ở tua ngọc thì ta hết đường chối cãi! Vì tua ngọc kia không phải là vật trong cung! Cho dù muốn điều tra cũng không thể kiểm chứng được.


Bỗng nhiên ta lại nghĩ, nếu thật sự như vậy, hắn còn tin ta nữa không?

Trong lòng ta hơi chấn động, đã thấy mình ngu chưa hở Tang Tử, cần gì phải đặt ra một giả thiết vô nghĩa như vậy?

Vãn Lương vẫn chưa hiểu rõ chân tướng, nhưng Phương Hàm đã nhẹ giọng nói: “Nương nương nói phải, việc này vốn không có ai muốn giá họa cho người, tua ngọc đột nhiên xuất hiện ở Cảnh Thái cung, chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi.”

Lời của nàng, từng câu từng chữ làm ta bừng tỉnh.

Nếu tua ngọc xuất hiện ở Cảnh Thái cung chỉ là trùng hợp, như vậy, trước kia chắc chắn nó phải ở — Vĩnh Thọ cung!

Ta chấn động cả người, bỗng nhiên giật nẩy mình.

Ngước mắt nhìn người trước mặt, xem ra nàng cũng suy nghĩ giống ta.

Nếu là đồ vật ở Vĩnh Thọ cung, muốn lấy ra ngoài thật sự rất đơn giản, vì Vĩnh Thọ cung chỉ có hai người là Dụ thái phi và Tiểu Đào. Hai người đó một người chỉ là tiểu cung nữ, một người lại điên điên khùng khùng, muốn lấy một miếng ngọc bội của họ thật dễ dàng.

Đến lúc đó, dù Tiểu Đào phát hiện ngọc bội bị mất, cũng không dám nói ra. Nếu không, Tiểu Đào sẽ không vì sợ gặp chuyện không may mà giao ngọc bội  cho ta. Mà lúc đó Diêu phi không thấy ngọc bội, cũng chỉ nghĩ nó bị rơi xuống Lam hồ lúc giằng co với Dụ thái phi. Dù cho Diêu phi cố ý tìm kiếm dấu vết nhưng ta nghĩ nó bị ngâm trong nước lâu như vậy, lúc vớt lên cho dù xạ hương có tẩm trên tua ngọc cũng sẽ tan đi hết không còn chút dấu vết.

Có điều, người đó không ngờ tới, ta đi trước một bước đến Vĩnh Thọ cung và Tiểu Đào lại đem ngọc bội giao cho ta. Nhưng nếu người đó có thể tính toán được ngọc bội sẽ tới Vĩnh Thọ cung, như vậy, tất nhiên kẻ đó muốn biến Dụ thái phi thành người chịu tội đầu tiên.

Vòng vòng vo vo một hồi, thì ra chuyện Dụ thái phi đột nhiên phát điên, rốt cuộc vẫn là một âm mưu. Nếu Hạ Hầu Tử Khâm nói Dụ thái phi không biết ngọc bội kia là của Thái hậu tặng hắn, vậy thì nhất định vấn đề nằm ở hạt ngọc màu đỏ kết trên tua ngọc kia!

Nhớ lúc đó ta còn để ý rất kỹ, vì màu sắc hạt châu rất hiếm có, nhất là nó còn dùng để kết trên tua ngọc.

Có thể làm Dụ thái phi phát điên như thế…

Khẽ lắc đầu, con đường dẫn tới mối liên hệ này quá dài, ta gần như không thể hiểu rõ được những khúc ngoặt quanh co của nó. 

Ngẫm nghĩ một lúc lâu, ta mới mở miệng nói: “Việc này không nhắc lại nữa, chúng ta cứ yên lặng chờ thử xem.”

“Nhưng mà nương nương…” Vãn Lương còn muốn nói gì đó, lại bị Phương Hàm ngắt lời: “Nếu nương nương đã nói như thế. Chúng nô tì sẽ tự ghi nhớ trong lòng.”

Nghe vậy, Vãn Lương cũng không nói gì nữa.

Bảo các nàng lui xuống, ta ngồi một mình trước cửa sổ. Sắc trời đang dần ảm đạm, nhưng không khí cũng không quá lạnh lẽo, thoang thoảng trong không khí vẫn thấy một chút ấm áp. Việc này xem ra sẽ không liên quan gì đến ta. Cái chính ta cần làm là đến lúc tua ngọc xuất hiện trở lại, bất kể nó ở đâu, ta nên giải thích như thế nào với Hạ Hầu Tử Khâm, tua ngọc vốn ở trong cung của ta, sao bỗng nhiên lại xuất hiện ở nơi khác?

Ta cũng không thể nói, nó bỗng nhiên mọc chân ra rồi tự chạy đi mất?

Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn không nghĩ ra một cái cớ trọn vẹn.

Ta lại lắc đầu, mà thôi, đi bước nào tính bước đó vậy.

Một lát sau, nghe thấy Triêu Thần đứng bên ngoài gõ cửa nói: “Nương nương, bữa tối đã chuẩn bị xong.”

Ta lên tiếng: “Mang vào đi.”

Lúc này Triêu Thần mới đẩy cửa ra, sau đó, các cung nhân phía sau nàng mới bước vào, cẩn thận đặt đồ ăn lên bàn rồi cung kính lui ra.

Triêu Thần bước qua đỡ ta, nhỏ giọng nói: “Nương nương, nô tì nghe Vãn Lương nói, chuyện tua ngọc không cần lo lắng nữa phải không?” Nàng khẽ nhíu mày nhìn ta.

Ta gật đầu, mới thấy hàng lông mày đang nhíu chặt của Triêu Thần từ từ giãn ra, nàng cười nói: “Thật tốt quá, như vậy nô tì mới thấy an tâm.” Nàng vừa nói vừa bày thức ăn ra cho ta. 

Ta vừa ăn vừa thuận miệng hỏi: “Đêm nay Hoàng thượng qua Trữ Lương cung sao?”

Triêu Thần lắc đầu: “Mặc dù nô tì không biết Hoàng thượng đi đâu, nhưng chắc chắc sẽ không đi Trữ Lương cung. Nô tì nghe nói Thái hậu đặc biệt ân chuẩn cho Diêu phu nhân vào cung với Diêu phi cả đêm, vì thế Hoàng thượng sẽ không qua Trữ Lương cung đâu ạ.”

Ta không nói gì, nếu Diêu phu nhân ở đó, vậy thì Hạ Hầu Tử Khâm quả thực không qua được.

Vừa nghĩ ta lại muốn cười.

Đêm nay, nếu muốn hắn mang bộ mặt tươi cười đi gặp Diêu phi, với tính tình kiêu ngạo như thế thì chẳng khác nào làm khó hắn. Rõ ràng, đạo thánh chỉ kia vốn đã trong suy nghĩ của hắn từ lâu, hắn lại trì hoãn không chịu viết. Những lời Diêu Chấn Nguyên nói làm hắn ghi hận trong lòng.

Diêu gia là trọng thần của tiên hoàng Gia Thịnh đế, Diêu Hành Niên là nguyên lão của hai triều, Hạ Hầu Tử Khâm mới đăng cơ không được bao lâu, đương nhiên không dễ dàng lấy lại được binh quyền trong tay Diêu gia. Nhưng ta tin, chỉ cần có cơ hội, chắc chắn hắn sẽ làm suy yếu binh quyền của Diêu gia!

Dùng xong bữa tối, sai người thu dọn xong, ta cho bọn họ lui xuống hết.

Ban đêm, nằm trên giường, không thể không nhớ tới chuyện tua ngọc. Ta nghĩ, kết quả sẽ nhanh chóng hiển hiện, có lẽ cũng chỉ trong mấy ngày nữa thôi.

Bởi vì có chuyện suy nghĩ, nên ta ngủ không được, lúc xoay người, mới nhìn thấy một bóng người nhảy vào từ cửa sổ. Ta giật mình ngồi dậy, đang định kêu lên thì nghe người đó nhỏ giọng nói: “Nương nương, là thuộc hạ.” 

Ta lại giật mình, thì ra là Cố Khanh Hằng.

Hôm nay, lúc y nghe ta nói hai chữ “xạ hương” đã thấy ngay vẻ mặt khác thường của y, nhưng sau đó vì Lý công công quay trở về nên y cũng không kịp hỏi câu nào, xem ra là y không yên lòng. Vì thế ta tự khoác thêm áo choàng, đưa tay vén màn lên, nhìn y nói: “Tại sao huynh lại đến đây? Nếu bị người khác nhìn thấy thì không tốt chút nào. Ta không sao, mọi chuyện của ta đều tốt.”

Trong phòng, đèn đã thổi tắt hết, chỉ còn lại một ngọn đèn nhỏ ảm đạm ở góc tường, ta không thấy rõ sắc mặt của Cố Khanh Hằng. Y vẫn đứng yên tại chỗ, không bước lên, nhẹ giọng nói: “Nếu không có việc gì, sao trễ thế này rồi người còn chưa ngủ?”

Ta khẽ giật mình, bây giờ đã khuya lắm rồi sao? Ta hỏi ngay: “Bây giờ là giờ gì?”

“Qua giờ Hợi rồi.”

“Đã trễ thế rồi sao!” Nếu y không nói, ta còn tưởng bây giờ vẫn còn sớm. Khó trách được y lại dám đến đây, thì ra bên ngoài mọi người đã ngủ hết, chỉ còn lại những cung nhân tuần tra ban đêm.

Y gật đầu, mở miệng gọi: “Nương nương…”

“Khanh Hằng.” Ta ngắt lời y, trong lòng có chút cay đắng: “Ở chỗ không có ai đừng gọi ta là ‘Nương nương’ được không?”

Mỗi lần nghe y gọi ta là “Nương nương”, lúc nào ta cũng cảm thấy trong lòng vô cùng khổ sở.


Cố Khanh Hằng giật mình, một lúc lâu thật lâu cũng không trả lời.

Ta ngẫm nghĩ rồi thúc giục y: “Huynh mau trở về đi, ở đây không phải là nơi huynh nên đến.” Ta tin việc này y còn hiểu rõ hơn ta, có điều vì hôm nay ta muốn nhờ y tra xét túi huân hương kia, lại nói là có chuyện gấp, nên làm cho y sốt ruột không chịu được, vì vậy đêm khuya mới tìm đến đây.

Lúc này, y mới chịu mở miệng: “Ta sẽ đi, có điều muội nhất định phải nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì với túi huân hương kia? Vì sao muội cho rằng trong đó có xạ hương? Có phải… Có phải có liên quan đến Diêu phi hay không…” Giọng nói của y bỗng nhiên trầm xuống. Nửa câu sau thì im bặt, không hề lên tiếng.

Y không hề gọi ta là “Nương nương”, nhưng cũng không gọi “Tam nhi”. Ta cười cay đắng, đương nhiên ta biết y thấy xấu hổ.

Nghe lời của y, ta cũng biết, nhất định y đã đoán được mấy phần. Mà đêm khuya y tới đây làm ta càng khẳng định, y cho rằng chuyện này có liên quan tới ta.

Y không thấy ta nói lời nào, tiếp tục nói: “Muội muốn gì ta nhất định sẽ cho muội, ta biết có một vài lời ta không nên nói. Nhưng ta không muốn muội gặp chuyện không may, ta muốn muội sống thật tốt, muội có hiểu không?”

Lời của y vừa thốt khiến lòng ta chua xót, chỉ là một câu thề thốt thuận miệng lúc nhỏ, vậy mà y lại khắc ghi trong lòng sâu  đến vậy.

Ta gượng cười: “Khanh Hằng, huynh về đi. Việc này không liên quan gì đến ta, ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa đâu, ta cam đoan với huynh.”

Ta không nhìn rõ sắc mặt y, nhưng rõ ràng nghe thấy y thở phào một hơi. Nhưng y cũng không đi ngay mà đứng trước mặt ta, sau đó nhìn ta rất lâu. 

Cuối cùng ta bước xuống giường, đi về phía y. Y chợt lui lại mấy bước, giữ khoảng cách thích hợp với ta.

Ta nén lòng không được mở miệng nói: “Lúc trước ta muốn huynh rời khỏi đây, vì sao huynh không đi? Bây giờ, lại còn làm Ngự tiền thị vệ nữa.”

Giọng nói thản nhiên của y vang lên: “Tất cả đều là ân điển của Hoàng thượng.”

Ta cười buồn một tiếng: “Huynh thật sự cảm thấy đây là ân điển sao?”

Chẳng qua chỉ là trấn an, giống như lần này trấn an nhà họ Diêu. Bỗng nhiên ta chợt nghĩ tới đạo thánh chỉ sắp ban xuống ngày mai. Thánh chỉ đó lại còn viết theo từng câu từng chữ ta thốt ra nữa.

Lần này, chỉ trong phút chốc y đã nói: “Với ta mà nói thì đúng là như vậy.”

Ta giật mình, ngơ ngác nhìn nam tử trước mặt.

Thấy y cúi đầu nói: “Ta chỉ muốn muội sống thật tốt.”

Khẽ quay mặt đi, ta nói: “Hiện giờ ta sống rất tốt.”

“Nhưng ta vẫn chưa yên tâm.” Lời của y vẫn rõ ràng như vậy, ta chỉ thấy trong lòng run lên, y bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, rồi lại nói: “Ta chỉ là sợ muội quá mức hiếu thắng, gặp chuyện gì muội cũng luôn kiên cường chịu đựng, làm ta rất đau lòng.”

“Thực ra lần đó ta tặng y phục mới cho muội, hại muội bị phạt, về sau những bộ y phục ta tặng, muội chưa hề thử qua một lần. Những chuyện này ta đều biết hết. Bởi vì muội muốn kiên cường hơn, nên chưa bao giờ biểu lộ trước mặt ta điều gì, còn ta lại không chịu đựng được việc thấy muội đau lòng, cho nên ta giả vờ không biết gì cả.”

Lời của Cố Khanh Hằng khiến ta kinh ngạc, thì ra chuyện gì y cũng biết hết.

Giọng nói của y vẫn thản nhiên như trước: “Ba năm, ta cẩn thận từng li từng tí bảo vệ phần cảm tình này, mọi người, ai cũng nghĩ muội sẽ gả cho ta…”

Cố Khanh Hằng cúi xuống, cuối cùng cũng không nói ra hai chữ “làm thiếp” mà tiếp tục nói: “Bất kể là vì cha ta hay cha muội. Ta vẫn luôn hy vọng muội sẽ gả cho ta. Nhưng ta biết muội không phải một người con gái như vậy, cho tới giờ muội chưa bao giờ chịu đứng sau ta, mỗi khi gặp muội, muội luôn muốn tươi cười đứng trước mặt ta. Ta biết ta quá mức nhu nhược, vì thế không xứng với muội. Mặc dù, sau này ta có cố gắng hơn nữa, muội cũng không thể nhìn thấy được nữa rồi.”

Ta khiếp sợ ngoái đầu nhìn lại, Khanh Hằng huynh thật ngốc, lại còn nói không xứng với ta.

Lắc đầu tiên, ta nức nở: “Khanh Hằng…”

“Không cần nói nữa.” Y cắt ngang lời ta, bình thản nói: “Cho tới bây giờ muội lúc nào cũng là người con gái thiện lương, ta hiểu và ta luôn biết điều đó. Ta cho rằng ta có thể bù đắp sự thiếu hụt tình cảm vì người thân của muội, sẽ mang lại sự ấm áp cho muội, nhưng có lẽ lúc đó ta còn quá nhỏ lại có được quá nhiều thứ, vì thế ta căn bản không hiểu muội thực sự mong muốn điều gì. Bây giờ ta mới biết, thì ra cho tới nay, ta luôn không xứng là phu quân của muội. Mà là Hoàng thượng người…”

Y đột nhiên nhắc tới Hạ Hầu Tử Khâm, khiến lòng ta bất chợt run lên, nhưng không hề nghe y nói tiếp nữa, y chậm rãi xoay người nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ta về trước. Ta sẽ luôn luôn ở cạnh muội.” Vừa dứt lời, chỉ cảm thấy bóng của y nhoáng lên trước mắt ta, đợi đến khi ta kịp phản ứng lại thì y đã biến mất khỏi phòng ta.

Thân pháp của y cực nhanh, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy tận mắt. Lần trước, vì bị ngăn cách bởi cánh cửa sổ nên ta nhìn không rõ.

Bỗng nhiên, ta lại nghĩ tới những lời y vừa nói, mặc dù sau này y có cố gắng như thế nào…

Cuối cùng ta cũng hiểu rõ rồi, ở sau lưng ta không biết y đã cố gắng biết bao nhiêu mà kể.

Để vào cung trở thành một thành viên trong Vũ Lâm quân, y phải nếm biết bao gian khổ, ta không cách nào tưởng tượng được.

Đứng thật lâu trước cửa sổ, ta tự hỏi Tang Tử ta rốt cuộc có tài đức gì, mà có thể khiến y đối với ta như vậy…

Sáng sớm ngày hôm sau, tin tức Diêu phi được sắc phong thành Thục phi được bàn tán xôn xao khắp nơi. Yêu thích, ngưỡng mộ, đố kị, bất kỳ sắc thái tình cảm nào cũng có.

Triêu Thần lúc nói chuyện này đang ở cạnh ta, vẻ mặt ta lại bình thản như không. Tin chắc rằng không ai nghĩ ra, ta đã biết ngay từ đầu, thậm chí ngay cả chuyện Diêu phi sẽ được phong làm Thục phi ta cũng biết rất rõ. Triêu Thần thấy ta không nói gì, hơi nghi ngờ nói: “Nương nương, người làm sao vậy?”

Ta cười nhẹ một tiếng, lắc đầu: “Không có gì, chuẩn bị kiệu, ta đi Trữ Lương cung chúc mừng.”

Ta thật sự rất muốn xem thử, Diêu thục phi không mang long thai nhưng lại có được phẩm vị, rốt cuộc tâm trạng của nàng sẽ thế nào?

Bên ngoài Trữ Lương cung, có rất nhiều kiệu đang dừng lại chờ đợi, xem ra ta tới hơi chậm rồi.

Lúc đi vào, tình cờ gặp An uyển nghi đi ra, nàng thấy ta, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cúi người hành lễ nói: “Thần thiếp thỉnh an Đàn phi nương nương!”

Ta nhìn An uyển nghi nói: “Sao An uyển nghi lại quay về sớm vậy?”

Nàng khẽ cười nói: “Thần thiếp chỉ đến chúc mừng rồi trở về ngay thôi, bên trong cung của Thục phi nương nương rất náo nhiệt, nương nương, người vào đi.” Dứt lời, An uyển nghi cũng không nhìn ta, chỉ cất bước đi thẳng ra ngoài.

Trấn định lại tâm tư, ta xoay người bước vào trong, An uyển nghi xưa nay chỉ đi lại đơn độc một mình, không ở Trữ Lương cung lâu thật ra cũng là việc bình thường. Quyến nhi thấy ta đến, vội vào thông báo, một lát sau đi ra nói với ta: “Nương nương, mời người vào trong.”


Để Vãn Lương và Triêu Thần đợi bên ngoài, ta vào trong một mình. Đúng như An uyển nghi nói, bên trong rất náo nhiệt. Ngược lại, ta cảm thấy hơi ngạc nhiên, Diêu phu nhân cũng không còn ở đây nữa, có lẽ Thái hậu ân chuẩn cho bà ấy ở bên cạnh Diêu Thục phi cả đêm nên sáng sớm đã trở về rồi.

Ở đây rốt cuộc vẫn là hoàng cung, những lễ nghi cung đình đều phải tuân thủ nghiêm ngặt.

Không nhìn thấy Thiên Phi, nhưng Thiên Lục đã tới. Ta đoán, Thiên Phi nhất định vô cùng tức giận, nàng ta vốn tưởng rằng từ nay về sau trong hậu cung, sẽ không có người nào dám chống đối nàng ta nữa? Ai ngờ Diêu thục phi, không mang long thai lại được phong phẩm vị.

Cái này gọi là ‘Tái ông mất ngựa họa phúc khôn lường.’ (*)

*塞翁失馬,焉知非福 – Tắc ông thất mã yên tri phi phúc: một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng:’làm sao biết đó không phải là cái phúc?’. ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót.Ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt. 

Mọi người thấy ta đi vào đều vội vàng đứng dậy hành lễ, Thư quý tần lại không bước lên, chỉ hơi đứng dậy ở trước giường Diêu thục phi hành lễ qua loa. Nhưng lúc này, ta cũng không so đo với nàng ta. Ta bước về phía Diêu thục phi nói: “Hôm nay sắc mặt của nương nương đã khá hơn rất nhiều, Hoàng thượng và Thái hậu nhìn thấy, nhất định cũng yên tâm hơn.”

Bên cạnh Thư quý tần hừ khẽ một tiếng, sau đó chỉ cười cười không nói gì.

Diêu thục phi ngước mắt liếc nhìn ta, trên khuôn mặt tái nhợt chợt hiện lên nụ cười thoáng qua, nàng mở miệng nói: “Bản cung còn tưởng rằng muội muội sẽ không tới, nhưng không ngờ muội lại tới, hóa ra lòng dạ của bản cung cũng quá hẹp hòi rồi.”

Ta ngơ ngác, khẽ cười rồi nói: “Nương nương, người nói gì vậy?”

Nụ cười trên mặt nàng ta không giảm bớt,  quay sang nói với mọi người: “Đa tạ các vị muội muội đã lo lắng, bản cung muốn nghỉ ngơi. Không tiễn mọi người.”

Lời của nàng ta vừa mới thốt ra, những người bên dưới đều biết điều đứng lên hướng về phía nàng ta hành lễ, rồi đi ra ngoài.

Ta vừa mới xoay người, đã nghe Diêu thục phi nói: “Đàn phi, bản cung có chuyện muốn nói với muội.” Nàng ta nói xong liền liếc nhìn Thư quý tần ở bên cạnh, nhẹ giọng nói, “Tình muội muội cũng về trước đi.”

Trên mặt Thư quý tần lộ ra sắc mặt lạ lùng không giải thích nổi, nhưng đành phải vâng lời, lui xuống.

Lúc ngoái đầu nhìn lại, đã thấy Diêu thục phi ngồi dậy, nhìn thẳng vào ta, ngay cả nụ cười trên mặt nàng ta cũng đã biến mất. Ta chợt cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra. Ánh mắt của Diêu thục phi nhìn ta, phảng phất một điều gì đó khiến người ta cảm thấy sợ hãi, trong lòng hoảng sợ, đột nhiên ta lại nghĩ tới cái tua ngọc kia.

Diêu thục phi luồn tay dưới gối đầu lục lọi một hồi, cuối cùng lấy ra miếng ngọc bội kia, đặt trước mặt ta, lạnh lùng nói: “Chắc hẳn muội muội không xa lạ gì với miếng ngọc bội này?”

Nàng ta quả nhiên biết hết mọi chuyện. Nếu đã như vậy, ta cũng không cần phải nói dối làm gì, nếu không đó sẽ là sai lầm. Ta gật đầu: “Đương nhiên không xa lạ gì, đây là ngọc bội Hoàng thượng tặng cho nương nương trong đêm giao thừa năm ngoái.” Dừng lại một chút ta nói tiếp, “Mấy hôm trước, nó còn xuất hiện ở Cảnh Thái cung.”

Đôi mắt Diêu thục phi long lên, cắn môi nói: “Quả nhiên là ngươi!”

Xem ra, nàng ta cũng hoài nghi tua ngọc gắn trên miếng ngọc bội có vấn đề. Chắc chắn lúc Hạ Hầu Tử Khâm mang ngọc bội trả lại cho nàng ta không hề nói gì, nhưng người đa nghi như nàng ta nhất định sẽ đi thăm dò. Chỉ cần hỏi sơ là biết được, trước khi Hạ Hầu Tử Khâm đến Trữ Lương cung, chỉ ghé qua Cảnh Thái cung của ta.

Ta đứng thẳng người, thong dong mở miệng: “Tua ngọc của miếng ngọc bội này đúng là do Cảnh Thái cung thay, nhưng nương nương nói ‘Quả nhiên là ngươi’, xin thứ lỗi cho thần thiếp ngu dốt, không biết nương nương có ý gì.”

“Hừ, chớ giả bộ với bản cung!” Lời của nàng thốt ra vô cùng tức giận và lạnh lùng, “Vốn nghĩ rằng ngươi sống chết cũng không nhận, bản cung còn sợ chứng cứ sớm đã không còn trong cung của ngươi, không ngờ ngươi còn có chút dũng khí, dám thừa nhận trước mặt bản cung! Được, bản cung sẽ giữ cho ngươi được toàn thây, báo thù cho con của bản cung!”

Ban đầu ta còn ngạc nhiên, nếu nàng ta hoài nghi ta, vì sao không nói cho Hạ Hầu Tử Khâm biết trước. Thì ra là sợ ta tiêu hủy chứng cứ, sợ đến lúc đó không có cách nào bắt ta nhận tội, vì thế, mới nói có chuyện muốn nói với ta.

Ta nhìn nàng ta nói: “Nương nương, nếu thần thiếp dám thừa nhận việc này trước mặt người, chẳng lẽ người vẫn không rõ sao? Việc này…” Ta vốn định nói chuyện rõ ràng minh bạch với nàng ta, chỉ cần ta nói ra hết mọi chuyện, Diêu thục phi cũng không phải đồ ngốc, chắc chắn sẽ đặt nghi vấn vì chuyện này.

Có điều, ta mới nói được nửa câu, bỗng nhiên bàn tay của nàng ta vươn đến, ác độc siết chặt cổ họng ta. Ta kinh hoàng, muốn chạy trốn, lại cảm giác thấy tay nàng ta tăng thêm lực, hai chân ta bủn rủn không còn chút sức lực nào.

“Ặc…” Muốn kêu cũng không kêu lên được, hai tay bám vào tay nàng ta, nhưng cũng không có chút sức lực nào.

Đúng như những gì ta nghĩ, nàng ta quả nhiên là người tài nghệ tuyệt vời. Cho dù mới bị sẩy thai thân thể suy yếu, nhưng vẫn dư sức giết ta. Chỉ có điều ta không ngờ tới, nàng ta lại to gan như vậy, dám ở trong tẩm cung ra tay giết ta.

Mở to hai mắt nhìn người trước mặt, chỉ nghe thấy giọng nói độc ác của nàng ta truyền đến bên tai: “Bản cung biết Hoàng thượng thích ngươi, khó tránh khỏi khi bản cung nói ra việc này, Hoàng thượng còn muốn bảo vệ ngươi! Hừ, dù lúc này bản cung giết ngươi thì đã sao nào? Chẳng qua là giết chết một nữ nhân không có bất kỳ chỗ dựa nào mà thôi, cho dù Hoàng thượng trách cứ bản cung, cũng không thể gây khó dễ cho bản cung được! Bản cung chỉ là thương tâm quá độ, nhất thời lỡ tay mà thôi! Đàn phi! Lúc ngươi ra tay hại chết con của bản cung, ngươi nên nghĩ tới hậu quả này!”

Vì thế, nàng ta nghi ngờ ta, nhưng không hề tra xét ầm ỹ. Nàng ta biết hôm nay ta tới, ở đây chờ sẵn đợi ta vào!

Ta chưa từng nghĩ đến, Diêu thục phi là con người tiêu cực như thế, nàng ta vọng tưởng dùng thế lực của Diêu gia để ép buộc Hạ Hầu Tử Khâm. Nàng ta chắc chắn rằng hắn chỉ có thể đem việc này nuốt vào trong bụng, lúc này thứ nàng ta nhất định phải giết chết ta.

Ngón tay nàng ta siết vào cổ ta càng ngày càng chặt, ta không thể thở được, cũng không kêu được thành tiếng, giãy giụa cũng vô ích.

Nhìn vẻ mặt dữ tợn của nữ tử trước mặt mình, ta biết, nàng ta đã quyết tâm, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ta.

Sức lực của ta ngày càng cạn kiệt, tầm mắt trở nên mơ hồ, ta không thở được, thật khó chịu…

Trong lúc hoảng hốt, dường như nghe thấy có tiếng ai đó vội vàng bước vào, sau đó, nghe giọng một người lạnh lùng nói: “Thục phi, nàng làm gì vậy?” Một đôi bàn tay to lớn đưa qua đây, đẩy cánh tay đang siết chặt cổ của ta ra.

Chỉ cảm thấy cổ họng đang bị siết chặt được nới lỏng ra, ta xoa xoa cổ mình, khổ sở ho khan, cảm thấy hai mắt không thể nào mở ra được.

“Hoàng thượng!” Diêu thục phi thất vọng thét lên chói tai.

Ta chỉ cảm thấy chấn động trong lòng, hắn đến đây, hắn đến thật sao…

Hắn không nhìn Diêu thục phi, xoay người đến đỡ ta, ta mở to mắt ngước lên nhìn hắn, thấy trong đáy mắt của hắn ngập tràn đau đớn. Khụ, ta cố gắng cười trước mặt hắn, ta không sao, chẳng qua bị Diêu thục phi bóp cổ một chút mà thôi.

“Hoàng thượng, vì sao người lại che chở cho ả ta! Là ả ta hại con của thần thiếp! Là ả ta hại con của chúng ta!” Người đứng phía sau hắn gào khóc thê lương.

Ta quay lại nhìn nàng ta theo bản năng, thấy đáy mắt nàng ta tràn đầy tức giận, bỗng nhiên nàng ta lao xuống giường, xuất chưởng nhào tới ta. Ta lùi lại, cả người như hít phải một luồng khí lạnh, Diêu thục phi thực sự to gan, Hạ Hầu Tử Khâm đang ở đây vậy mà nàng ta vẫn tiếp tục ra tay với ta!

“Thục phi, trẫm…” Hắn mới quay đầu lại, bỗng nhiên kéo mạnh cả người ta sang một bên. Ta đang hoảng hốt chưa trấn định được, bỗng nhiên bị kéo lên, cả người cứng đơ, tạm thời không đứng thẳng được. Bỗng nhiên, nghe hắn hoảng hốt kêu lên một tiếng “A Tử”, ta chỉ cảm thấy cánh tay bỗng nhiên bị kéo căng ra, cả người bị hắn ném ra phía sau, và một chưởng của Diêu thục phi vung tới, đánh thẳng vào ngực của hắn.

“Hoàng thượng!” Ta sợ hãi vô cùng, vội đỡ lấy người hắn.

“Hoàng thượng!” Đáy mắt của Diêu thục phi rốt cuộc cũng không còn toàn là oán hận nữa, nơi đó từ từ tràn đầy sự lo lắng. Nàng ta cũng bước qua đây, quay đầu lại kêu lên, “Truyền…”

“Thục phi!” Sắc mặt hắn lạnh lùng cắt ngang lời của nàng ta.

Diêu Thục phi hoảng sợ, vội ngoái đầu lại nhìn hắn, run giọng nói: “Hoàng thượng…”

Hắn bỏ tay nàng ta ra, trầm giọng nói: “Truyền thái y làm gì? Truyền thái y đến để thông cáo khắp thiên hạ, Diêu thục phi nàng đả thương trẫm sao!”

Cả người nàng ta run lên, vội quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, thần thiếp đáng tội chết! Nhưng, ả ta…” Nàng lại nhìn về phía ta, “Là ả ta hại con của thần thiếp, Hoàng thượng, người phải xử lý ả!”

“Ai nói cho nàng biết là Đàn phi hại con của nàng?” Giọng nói của hắn lạnh lùng, cúi đầu nhìn người đang quỳ trên mặt đất.

Sắc mặt Diêu thục phi trắng bệch, đưa miếng ngọc bội trong lòng bàn tay lên, mở miệng nói: “Hoàng thượng nhất định biết rõ, tua ngọc của miếng ngọc bội này vốn từ đâu tới! Trước đó thần thiếp vẫn khỏe mạnh, nhưng sau khi tua ngọc của miếng ngọc bội bị đổi thì đến ngày thứ ba đột nhiên lại xảy ra chuyện! Sau đó mới biết là do nàng ta sai người thay tua ngọc! Nàng ta nào có lòng tốt như vậy chứ!”

Lời của Diêu thục phi khiến ta chấn động, nàng ta nói, sau khi tua ngọc bị thay đổi đến ngày thứ ba mới xảy ra chuyện. Nếu giả thiết của ta là đúng, tua ngọc kia thật sự có điều bất thường, như vậy, nói cách khác trong cung có người biết trước chuyện Dụ thái phi và nàng ta ở Lam hồ, và đã biết nàng ta mang thai!

Ta đang nghĩ ngợi, bỗng thấy Hạ Hầu Tử Khâm quay đầu lại liếc nhìn ta, trong lòng không khỏi kinh ngạc, đúng vậy, chuyện tua ngọc ta chưa giải thích rõ ràng với hắn. Lúc trước ta muốn thay tua ngọc, chỉ do cảm thấy kỳ lạ chuyện Dụ thái phi đột nhiên phát điên, sao ta biết được vật đó có liên quan đến đứa bé trong bụng Diêu thục phi chứ?

Diêu thục phi thấy Hạ Hầu Tử Khâm im lặng không nói gì, chán nản cười nói: “Chẳng lẽ Hoàng thượng vẫn muốn bao che cho ả ta sao? Nhưng việc này thần thiếp quyết không cho phép! Nếu người cứ khư khư cố chấp, thần thiếp sẽ…”

“Sẽ thế nào?” Hắn thản nhiên liếc nhìn nàng ta, giọng nói không nặng nề, nhưng bên trong vẫn ẩn chứa một sự tức giận như trước. Ta không biết là vì Diêu thục phi hay vì ta. Bởi vì lúc này, trong lòng ta cũng thấp thỏm không yên, ta không đoán được lúc hắn vừa nghe thấy chuyện về tua ngọc, rốt cuộc đang suy nghĩ gì trong lòng.


Cổ họng không còn khó chịu nữa, cảm giác lơ lửng, bay bổng vừa rồi biến mất, cơ thể đã hồi phục lại bình thường.

Diêu thục phi đang muốn nói tiếp lại bị hắn ngăn lại, chỉ nghe hắn nói: “Hôm nay trẫm cho công công đến truyền thánh chỉ, nhất định nàng còn nhớ rất rõ ràng những điều trong đó. Thục phi của trẫm hiền lương thục đức, trẫm cho rằng nàng tuyệt đối không nên để cho trẫm nhìn thấy cảnh tượng lúc vừa bước vào. Nhưng nàng lại ngang nhiên hành hung người khác ngay trong tẩm cung của mình!” Hắn bỗng nhiên cúi xuống, sau đó lại nói, “Trẫm có thể niệm tình tinh thần nàng đang hoảng hốt kích động, tha cho nàng một lần, lần sau không được viện cớ như thế nữa!”

“Hoàng thượng…”

“Hôm nay trẫm đến, vốn là muốn nói cho nàng biết, mẫu hậu đã điều tra được hung thủ đích thực làm hại hoàng nhi của trẫm!”

Lời của hắn thốt ra, đừng nói là Diêu thục phi, mà ngay cả ta cũng giật nảy mình. Ta bỗng nhiên nhớ tới cái tua ngọc bị mất tích kia, ta cho rằng chuyện này sẽ nhanh chóng phơi bày trước ánh sáng, nhưng không nghĩ lại nhanh đến vậy!

Nghe vậy, Diêu thục phi vội vàng hỏi: “Hoàng thượng, là ai?”

Hắn gằn từng chữ một: “Thư quý tần.”

Bàn tay đang đỡ hắn run lên, ta không thể tin nổi ngước mắt nhìn hắn.

Diêu thục phi lắc đầu nói: “Không thể nào, Hoàng thượng người lừa thần thiếp! Nàng ta, nàng ta dùng thủ đoạn gì?”

“Việc này mẫu hậu đã điều tra và xác nhận là sự thật, nếu nàng không  tin, bây giờ hãy qua Ngọc Thanh cung đi. Dùng thủ đoạn gì sao? Không phải nàng đã biết rồi sao? Chính là tua ngọc đeo trên ngọc bội của nàng đó thôi!” Giọng nói của hắn không lớn, nhưng lại khiến ta giật mình.

Diêu thục phi cười khẩy một tiếng nói: “Nhưng thần thiếp chỉ biết, tua ngọc kia rõ ràng ở ngay trong cung của ả ta!” Nàng chỉ một tay vào ta, lời nói hùng hổ, hăm dọa người khác.

Lời của nàng ta đương nhiên ta hiểu, nàng ta đang ám chỉ Hạ Hầu Tử Khâm bao che cho ta, vì thế kéo Thư quý tần ra làm kẻ chết thay.

Hắn liếc qua ta, nhẹ giọng nói: “Đàn phi hãy nói cho thục phi biết, vì sao tua ngọc trong cung của nàng lại đi qua Ngọc Thanh cung.”

Ta giật mình, không nghĩ tới việc hắn lại đem củ khoai lang nóng phỏng tay này quăng sang tay ta. Sau đó nghĩ lại, khi ta tới đây, Diêu thục phi chỉ nói nàng ta biết tua ngọc kia ở trong cung của ta, ta chỉ cho rằng nàng ta phái người điều tra. Nhưng chưa hề nghĩ tới, có thể nàng ta chưa hề điều tra, mà do Thư quý tần nói cho nàng ta biết.

Bây giờ, Hạ Hầu Tử Khâm lại muốn ta nói. Ồ, vậy được rồi, ta chỉ có thể làm càn nói dối vài câu mà thôi. May mắn là sẽ không ảnh hưởng lớn đến cục diện.

Đưa mắt nhìn về phía Diêu thục phi, ta nhỏ giọng nói: “Vừa rồi thần thiếp đang muốn giải thích với nương nương, nhưng nương nương chưa nghe đã ra tay rồi. Điều thần thiếp muốn nói chính là cái tua ngọc kia do thần thiếp nói Sơ Tuyết đi đổi, dù sao nó cũng bị hỏng rồi, thần thiếp cũng không hề để ý đến. Ai ngờ đâu, nàng ta dám vụng trộm gắn tua ngọc của mình mưu đồ riêng, thần thiếp quá nóng giận, đã điều nàng ta đi Hoán Y cục. Nhưng chỉ đến sáng sớm ngày thứ hai, nàng ta đã chết ở Hoán Y cục. Còn chuyện vì sao tua ngọc từ trên người nàng ta lại đến Ngọc Thanh cung thì thần thiếp không biết.”

Ta cảm giác được lúc ta nói Sơ Tuyết đã chết, nét mặt Hạ Hầu Tử Khâm khẽ rung động, hắn lại lặng yên liếc nhìn ta, nhưng vẫn không nói câu nào.

Ta nhìn thấy rõ ràng trong mắt Diêu thục phi hiện lên ý buông tha, nhưng bỗng nhiên nàng ta đứng lên, giận dữ nhìn ta, nghiến răng nói: “Dù cho những lời ngươi nói là thật, nhưng chẳng lẽ ngươi chỉ vì một cung nữ mưu đồ riêng với một cái tua ngọc cũ nát mà phạt nàng ta đi Hoán Y cục?”

Trong lòng hơi căng thẳng, ta nhìn Hạ Hầu Tử Khâm sau đó nhẹ nhàng buông hắn ra, bước lên một bước, tới gần Diêu thục phi, nhỏ giọng nói: “Nương nương, vấn đề then chốt không phải ở cái tua ngọc bị hỏng kia, mà then chốt ở chỗ, cung nữ kia của thần thiếp lại làm cái tua ngọc này vì Hoàng thượng, mưu đồ riêng cho mình. Người như vậy, sao thần thiếp có thể giữ lại được?”

Diêu thục phi run lên, chẳng qua ta muốn nói cho nàng ta biết, ta đối xử như vậy là bởi vì Sơ Tuyết có mưu đồ với Hạ Hầu Tử Khâm, chứ không phải vì cái tua ngọc kia. Chắc hẳn Thư quý tần và nàng ta thân thiết như vậy, thì chuyện của Như Mộng nhất định nàng ta có nghe thấy. Ở hậu cung, không cho phép người nào giữ lại bên cạnh mình một cung nữ lúc nào cũng muốn tiếp cận với Hoàng thượng.

Thư quý tần không ngoại lệ, ta tin Diêu thục phi nàng cũng không ngoại lệ. Cho nên ta làm như thế, là chuyện đương nhiên.

Nàng ta dường như tin thêm một chút, xoay người vòng qua bức bình phong, lớn tiếng nói: “Người đâu, tới thay y phục cho bản cung!”

Rất nhanh sau đó đã nghe thấy tiếng người bước vào. Lúc ta xoay người lại, thấy Hạ Hầu Tử Khâm lạnh lùng nhìn ta, trong lòng khẽ lay động, ta biết, vừa rồi hắn muốn ta giải thích với Diêu thục phi, đương nhiên, cũng là giải thích cho hắn nghe. Nhưng lúc ta và Diêu thục phi thì thầm to nhỏ, hắn nhất định muốn ta tự mình giải thích với hắn.

Mới định mở miệng, lại thấy hắn lui lại một bước, ngồi xuống đầu chiếc giường gỗ dài, một tay từ từ xoa nhẹ ngực. Ta bỗng nhiên hoảng hốt, vừa rồi nhìn sắc mặt của hắn vẫn như trước, ta cho rằng một chưởng của Diêu thục phi không làm tổn thương hắn.

Ta bước nhanh lên phía trước gọi: “Hoàng thượng…”

Hắn lại giơ tay lên, ý bảo ta không cần phải nói. Ta vội im lặng, lo lắng nhìn hắn, nhưng hắn lại cúi đầu không nhìn ta.

Bên ngoài, Diêu thục phi vội vã thay y phục, rồi để cho Quyến nhi đỡ đi, bước nhanh ra ngoài. Thân thể của nàng ta vẫn chưa khỏe hoàn toàn, nhưng việc này liên quan đến hung thủ hại chết con của nàng ta, bất luận thế nào nàng ta cũng phải đi.

Nhớ lại vừa rồi, Thư quý tần còn ngồi bên giường của nàng ta!

Nếu như nàng ta chính là hung thủ, lúc này Diêu thục phi nhớ lại, nhất định cũng sởn tóc gáy.

Nhưng ta không nghĩ mọi chuyện như vậy. Không có người nào biết rõ hơn ta, lúc Sơ Tuyết rời khỏi Cảnh Thái cung, không hề mang theo tua ngọc kia đi, nó vốn ở trong phòng Phương Hàm và bị người khác đánh cắp.

Nếu như việc này do Thư quý tần làm, nàng cần gì phải lao tâm khổ tứ đi lấy chứng cứ trong cung của ta đem vào cung của mình, trừ phi, nàng ta là người điên.

Vì thế, việc này cũng không do Thư quý tần làm.

Nàng ta là kẻ chết thay mà thôi.

Nhưng Hạ Hầu Tử Khâm đã nói, thì kết cục của việc này coi như đã định, như vậy lần này Thư quý tần nhất định không thoát khỏi.

Ta đang nghĩ đến đó bỗng thấy hắn muốn đứng lên, ta kinh ngạc nhìn hắn, bước lên phía trước dìu hắn nói: “Hoàng thượng, người cảm thấy thế nào?”

Hắn hừ khẽ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Trẫm thực sự không ngờ, Thục phi của trẫm thân thủ lại tốt đến như vậy.” Hắn đi về phía trước một bước, lại nói, “Lúc này mẫu hậu đang ở Ngọc Thanh cung, trẫm nhất định phải qua đó. Nàng hãy nhớ kỹ, việc vừa rồi không được truyền ra ngoài.”

Làm sao ta không biết hắn đang lo lắng, đả thương hắn là Diêu thục phi, nhưng cuối cùng chuyện này là do ta gây nên. Nếu Thái hậu điều tra, tìm kiếm nguyên nhân, còn dẫn đến chuyện Diêu thục phi sẩy thai. Nếu ta mượn cớ này thì không hề có căn cứ.

Ta hiểu rất rõ, ta tin tưởng hắn cũng sẽ không hồ đồ một chút nào.

Trong lòng cảm động không thôi, đã thấy hắn bước nhanh ra bên ngoài. Ta vội vàng đuổi theo, nhưng không cẩn thận làm lật úp cỗ lư hương trên bàn xuống đất, chỉ nghe “Choang” một tiếng, ta hoảng sợ, lại nghe thấy hắn trầm giọng nói: “Nàng không cần qua Ngọc Thanh cung. Đêm nay trẫm sẽ đến Cảnh Thái cung, trẫm còn có chuyện muốn hỏi nàng!” Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại nhìn ta, chỉ bước nhanh ra ngoài.

Ta đuổi ra tới cửa, thấy Lý công công từ xa xa đón hắn, thân thể hắn đột nhiên khẽ lảo đảo, lại nhìn thấy sắc mặt Lý công công biến đổi rõ rệt, vội cất cây phất trần đi để dìu hắn.

“Nương nương.” Vãn Lương và Triêu Thần  từ từ chạy đến.

Vãn Lương ghé sát bên tai ta nhỏ giọng nói: “Nương nương, ở bên ngoài kia đang đồn ầm ĩ lên, nói rằng chuyện Thục phi sẩy thai là do Thư quý tần làm. Vừa rồi nô tì nhìn thấy Thục phi nương nương vội vã đi ra. Bây giờ, lại đến Hoàng thượng…”

Ta lạnh lùng nhìn nàng một cái. Vãn Lương vội vàng im miệng.

Nhìn khắp mọi nơi, cũng không nhìn thấy cung nhân của Trữ Lương cung, ta liền nói với Triêu Thần: “Vừa rồi lúc bản cung đi ra, vô ý đụng vào lư hương, ngươi vào trong dọn dẹp đi.”

“Dạ.” Triêu Thần vâng dạ, đi vào bên trong.

Nhưng chỉ một chốc đã đi ra, sắc mặt hơi khác thường: “Nương nương, cái lư hương đó bị bể rồi ạ.”

Ta xoay người đi vào, nhìn thấy cái nắp lư hương rơi trên mặt đất bị nứt một đường, ta xoay người nhặt lên, lúc định kêu Triêu Thần đi đổi, chợt phát hiện mặt trong trên đỉnh cái nắp giống như được khảm nạm thứ gì đó.

Dùng móng tay khẽ gõ lên, cúi đầu xuống nghe thử, âm thanh này khiến ta nhất thời giật mình sợ hãi.

Thư quý tần quả nhiên bị oan uổng, mà ta đã biết người nọ là ai rồi.

Hết chương 10 (183)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận