Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Edit: libraIme + Như Bình

Beta: Như Bình + Thỏ SN

Ngữ điệu của y rất lạnh lùng, đôi mắt tối sẫm như mực, trong nháy mắt mọi thứ như bị đóng băng, ta bỗng chốc thấy tim đập nhanh hơn.

Liếc nhìn về phía mũi tên đang cắm thẳng trên thân cây, lòng ta vẫn không thể bình tĩnh lại. Ta biết, mũi tên này là muốn nhắc nhở ta, đồng thời cũng mang theo cả sự uy hiếp và cảnh cáo.

Hàn vương cho rằng ta bắn một mũi tên kia về phía y, là muốn giết y.

Nhưng, ta muốn giết y lúc nào chứ? Ta thậm chí cũng không hề biết đằng sau bụi cây thấp kia lại là y.

Nhưng cho dù ta nhìn thấy thì sao chứ?

Ta cắn răng, ngước mắt nhìn về phía y: “Vương gia không phải người nói tài bắn cung của bản cung khiến ngài thấy không dám khen tặng sao? Bản cung làm sao có thể khiến ngài bị thương được?”

“Ngươi!” Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần bên cạnh y nhíu mày tức giận, lấy ra một mũi tên từ trong bao ở sau lưng, giơ cung nhắm vào ta một lần nữa, lạnh lùng nói: “Vương gia, không giữ ả ta được rồi!”

Nàng thoáng lui về phía sau một bước, cây cung kia đã kéo căng, nữ tử nhìn thẳng vào ta, tất cả đều là vẻ thèm khát sát phạt. Ta bỗng nhớ tới mũi tên bắn vào thân cây kia, nếu một mũi tên như thế xuyên vào ngực ta, vậy ta chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.

Ta bỗng thấy Hàn vương giơ tay lên cầm cung tên trong tay nữ tử, cười nhạo một tiếng nói: “Thanh Dương, ngươi lui ra.”

“Vương gia!” Nữ tử tên là Thanh Dương nhíu mày nhìn y, vẫn không cam lòng thu hồi cung tiễn.

“Lui ra.” Y nói một câu, lại nhìn về phía ta: “Mạng của nàng ta, nếu bản vương muốn sẽ tự mình đến lấy.”

Suy nghĩ ta hơi xoay chuyển, lời của y là có ý gì?

Đang nghĩ ngợi, thấy y cất bước đi đến trước mặt ta, ta không nén lòng được lui về phía sau nửa bước, y bỗng nhiên bước qua một bước lớn, đưa tay hung hăng siết chặt cổ tay ta, ta đau đến nhíu mày. Nghe y cười lạnh một tiếng: “Hôm nay bản vương mới biết được, lòng dạ của nương nương thật hiểm độc. Cũng khó trách, trong hậu cung Thiên triều, nương nương không dựa vào hậu thuẫn phía sau mà vẫn có thể vĩnh viễn giữ được sự sủng ái của quân vương!”

Ta giật mình nhìn nam tử trước mặt, y rốt cuộc đang nói gì?

Đôi mắt đen như mực nhìn cổ tay y đang siết chặt, y bỗng nói: “Bản vương rất hiếu kỳ, trên đôi tay trắng trẻo này của nương nương rốt cuộc đã thấm đẫm bao nhiêu máu tươi rồi?”

Máu tươi…

Ta chỉ thấy trong lòng chấn động, nhìn y với vẻ bất ngờ.

Ta nghiêm nghị hỏi: “Ngài rốt cuộc đang nói cái gì?”

Vì sao lời của y lại kỳ lạ như thế, y nói lòng dạ ta hiểm độc, nhưng vì sao dường như ta thấy những lời này lại có liên quan đến y?

Nhưng, có liên quan gì chứ?

Y cười một tiếng, buông bàn tay đang nắm tay ta, chắp tay đưa lưng về phía ta, lạnh lùng nói: “Bản vương thực sự hiếu kỳ, sự ác độc của nương nương rốt cuộc là bản tính trời sinh, hay là có ai đó dạy nương nương hiểm độc đến vậy?”

Ta ngẩn ngơ, thì thấy y đã nhanh chóng rời đi, Thanh Dương liếc nhìn ta một cái, tiến lên nhổ xuống mũi tên kia, sau đó vội vàng đuổi theo.

Ta ngơ ngác đứng, lời y vừa nói, rất kỳ lạ.

Tầm mắt ta nhìn chằm chằm vào vết tên thật sâu kia, đứng lại một lát, mới bỗng nhiên thấy lòng chấn động.

Tức thì, ta vội vàng nhìn về phía Hàn vương vừa rời đi, đã không còn thấy bóng dáng của y …

Chẳng lẽ là…

Hôm nay ở Thượng Lâm Uyển, người bắn chết Diêu Chấn Nguyên là Thanh Dương.

Vậy lúc ta quay đầu nhìn lại, thứ gì đó phản chiếu khiến ta chói mắt, chính là ánh sáng phản xạ từ chiếc mặt nạ màu bạc của Hàn vương sao?

Y nghĩ rằng, lúc ta quay đầu lại đã nhìn thấy y, vì thế y cho rằng ta bắn mũi tên kia, là muốn giết người diệt khẩu ư?

Ta như hít phải một hơi khí lạnh, cho nên lúc y nhìn thấy người bắn mũi tên kia là ta, y mới nhìn ta bằng con mắt cực kỳ tức giận. Chỉ là, tên ta dùng là tên bình thường của Vũ Lâm quân, mũi tên Thanh Dương bắn ra nhất định cũng không phải là mũi tên chuẩn bị cho những người đi săn dùng hôm nay. Nếu không, khi Hạ Hầu Tử Khâm trở lại, thần sắc hắn sẽ không như vậy. Vì thế, giải thích duy nhất, tên trên người Thanh Dương cũng là tên bình thường.

Ngón tay ta khẽ run, nàng đem theo tên của mình vào rừng làm gì?

Có thể đúng lúc giúp ta bắn chết Diêu Chấn Nguyên như vậy …

Hàn vương…

Cắn môi, ta thật nghĩ không ra. Nếu y chỉ đơn thuần muốn giúp ta, nhưng lại muốn giấu giếm. Nhớ tới lời y vừa nói, đó như lời nhắc nhở ta. Còn có mũi tên Thanh Dương bắn bên cạnh ta, y là muốn cảnh cáo ta, không được nói lung tung sao?

Vì thế y mới vội vàng rời đi, là vì y muốn tìm ta nói những lời này.

Đúng vậy, bằng không hiện tại cuộc săn bắn vẫn tiếp tục, sao y lại có thể bất ngờ xuất hiện ở đây?

Nhớ những lời Thanh Dương vừa nói lúc nãy, không giữ ta lại được, theo ý nàng là muốn giết ta. Quả thực, ở đây hiện không có một ai, cho dù nàng giết ta, cũng sẽ không có ai biết. Nhưng Hàn vương lại ngăn cản…

Đầu ta dường như ngày càng rối loạn, thở dài một tiếng, ta lắc lắc đầu, đi về phía Thu Ngọc cư.

Lúc đi vào, thấy Triêu Thần đi ra nghênh đón, ta lấy làm hoảng sợ, mở miệng hỏi: “Không phải ta bảo ngươi đến Nghi Tư uyển sao?”

Triêu Thần nhìn ta nói: “Dạ, quận chúa đang ngủ, nô tì muốn tới bẩm báo trước với nương nương, quận chúa không hề rời khỏi đó.” Triêu Thần cúi xuống, nàng lại hỏi: “Vậy nô tì có cần đi?”

Ta suy nghĩ, nói: “Không cần.” Nếu Hàn vương không hề tiến vào rừng, như vậy cũng sẽ tiện đường quay về Nghi Tư uyển một chuyến, Triêu Thần không nên đi thì tốt hơn. Ta sợ vì chuyện của ta, Hàn vương sẽ làm khó cung nữ của ta.

Nghe vậy, Triêu Thần gật đầu nhỏ tiếng trả lời: “Nương nương còn đi săn bắn sao?”

Được nàng nhắc nhở, ta mới nhớ ra việc mình đến giờ vẫn chưa thay y phục, ta liền lắc đầu nói: “Không đi nữa, giúp bản cung thay đồ.” Dứt lời, ta đi thẳng vào trong.

Triêu Thần ở phía sau vội vã bước theo.

Thái hậu dặn ta không nên ra ngoài, thì ta chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại Thu Ngọc Cư chờ tin tức.

Thay đổi y phục, ngồi một chút, liền được báo Vãn Lương đã trở về. Ta sai Triêu Thần ra dò hỏi xem Hoàng thượng và Thái hậu giờ đang ở nơi nào, bảo Vãn Lương đóng cửa. Hỏi nàng: “Thứ đó đâu?”

“Nương nương.” Vãn Lương đem một bao đồ giao cho ta, ta không mở ra, vừa đón lấy thì đã biết, trong một bao đựng đồ lớn như vậy nhưng giữa nó chỉ có một chiếc bình nhỏ, nhất định là Tô Mộ Hàn sợ nó vỡ, nên mới cẩn thận từng li từng tí như thế.

Y luôn suy nghĩ rất chu đáo.

Chẳng biết tại sao, ta bỗng dưng nhớ tới Hàn vương.

Ta nhất định bị choáng đầu rồi, bọn họ làm sao có thể là cùng một người?

Vãn Lương lo lắng nhìn ta, rốt cuộc không nén lòng được hỏi: “Nương nương, chuyện ở khu vực săn bắn thế nào rồi?”

Ta đem đồ trong tay thu lại, khẽ cười một tiếng: “Đương nhiên đã giải quyết xong. Vừa rồi bản cung bảo Triêu Thần ra ngoài, chính là để tìm hiểu chuyện kia.”

Nghe vậy, chân mày Vãn Lương đang nhíu chặt mới từ từ giãn ra, nàng mỉm cười nói: “Nô tì biết, nương nương thông minh nhất.”

Ta im lặng không nói, ta thông minh, nhưng người khác cũng không phải là kẻ ngốc.

Nhất là vị Hàn vương khiến ta không thể hiểu được kia!

Vãn Lương và ta cùng đợi một lát, liền nghe được bên ngoài có tiếng người đi vào. Vãn Lương bước ra xem xét, nàng có chút kinh ngạc: “Nương nương, là Cố đại nhân.”


Ta hơi chấn động, nhìn thần sắc Vãn Lương, ta chắc chắn rằng “Cố đại nhân” trong miệng nàng là Cố Khanh Hằng. Ta nhíu mày đứng dậy, sao y lại đến vào lúc này?

Ta bước ra ngoài, y đến một mình, ta không thể cho y vào phòng, để tránh có người nhàn rỗi đàm tiếu.

Y thấy ta, hành lễ: “Thuộc hạ tham kiến nương nương.”

Ta tiến lên: “Không cần đa lễ, có chuyện gì?”

Y vươn tay đưa ra một thứ, ta nhìn kỹ, mới phát hiện thì ra là chiếc khuyên tai bị ta tiện tay vứt bỏ. Ta thật không ngờ, hai thị vệ kia cuối cùng cũng giúp ta tìm được rồi. Chỉ là, tại sao nó lại nằm trong tay y?

Ta nghe y thấp giọng nói: “Bọn họ vào đây không tiện, vì vậy thuộc hạ vào thay.”

Ta ngẩn ra, thị vệ không tiện, nhưng y lại tiện sao? Ta khẽ cười trong lòng, xem ra là y có chuyện muốn nói với ta.

Ta đưa tay nhận lấy, tiện tay đeo vào, ta nhìn y nói: “Muốn hỏi điều gì?”

Y giật mình, cuối cùng cười yếu ớt: “Nương nương vẫn luôn thông minh như vậy.” Y nhìn vào tai ta, thu lại nụ cười, thấp giọng nói: “Trong lúc nương nương bảo thị vệ đi tìm khuyên tai, thực sự người chỉ chờ tại chỗ thôi sao?”

Ta nhìn y, cũng không đáp lời. Chắc chắn trong lòng y cũng đã đoán được, chỉ là tới đây để hỏi một đáp án rõ ràng mà thôi.

Y lại nói: “Lúc Hoàng thượng đi đến thẩm vấn đội Ngự Lâm quân hộ tống Diêu phó tướng, bọn họ đều nói tướng quân vì tình cờ gặp một vị tiểu thư mới bảo bọn họ rời khỏi đó đi tuần tra nơi khác.”

Những lời y nói làm ta chấn động, chẳng qua ta vẫn không nói gì. Ta trốn sau thân cây, bọn họ không thể nào nhìn thấy dáng vẻ của ta, chỉ biết đó là một nữ tử, nhưng nữ tử đến trường săn hôm nay cũng không ít, phải dùng cách gì tìm cho ra đây? Huống chi, chuyện Diêu Chấn Nguyên ham mê sắc đẹp mọi người đều biết, cho dù có người không biết thì cũng sẽ không có ai nghi ngờ ta cả.

Cố Khanh Hằng nhìn chằm chằm vào ta, y quả nhiên đoán là ta làm. Vì chuyện chiếc khuyên tai này, nên y mới nghi ngờ ta.

Ta rốt cuộc mở miệng: “Vậy Hoàng thượng định xử lý thế nào?”

Y cúi đầu xuống, mới nói: “Ngự Lâm quân tuần tra không một ai may mắn sống sót.”

Ngón tay ta run lên, thủ đoạn của Hạ Hầu Tử Khâm ta hôm nay xem như được đã được chứng kiến.

Như vậy, việc này khi truyền vào tai người của Diêu gia là hôm nay ở khu vực săn bắn người bị thích khách giết, ngoại trừ Diêu Chấn Nguyên, còn có Ngự Lâm quân theo tuần.

Ta hơi siết chặt tay, ta vẫn là chưa suy nghĩ chu đáo, chỉ cần biết chuyện này có liên quan đến nữ nhân, như vậy Diêu gia chắc chắn sẽ tra rõ. Hạ Hầu Tử Khâm dùng chiêu này là triệt để đem toàn bộ chuyện này đổ hết lên đầu Thư Cảnh Trình. Như vậy việc còn lại là xem người của Diêu gia có tìm được Thư Cảnh Trình hay không.

Nhưng đến lúc đó, ta cũng không sợ, mối thù hai nhà đã kết lớn như vậy, dù làm thế nào cũng không thể giải được.

Cố Khanh Hằng lại liếc nhìn ta một cái, thấp giọng nói: “Nương nương nếu không còn chuyện gì nữa thì nên về phòng nghỉ ngơi, thuộc hạ phải trở về ngay.” Dứt lời, y đã xoay người muốn rời đi.

“Khanh Hằng…” Ta gọi y, lại phát hiện không biết nên nói gì.

Bước chân của y như bị kìm lại, nhưng không xoay người lại, chỉ nói: “Thuộc hạ chỉ có một chuyện muốn cầu xin, sau này hi vọng nương nương nếu có việc cần làm thì hãy để thuộc hạ làm thay.”

Ta khẽ mở miệng, thấy y đã nhanh chóng rời đi.

Y nói muốn làm thay ta, đương nhiên là sợ ta gặp chuyện không may. Nhưng y có biết hay không, để y đi, ta sẽ càng lo lắng an toàn của y.

Vãn Lương đứng bên cạnh hiểu chuyện không nói một lời, ta hồi phục tinh thần, suy nghĩ một chút, ta tháo xuống chiếc khuyên tai, giao cho Vãn Lương nói: “Giúp bản cung cất giữ nó.” Ta đã nói với Hạ Hầu Tử Khâm khuyên tai của ta bị rơi một chiếc, cất nó đi để tránh lúc hắn thấy ta tìm được lại suy nghĩ nhiều.

Vãn Lương nhận lấy, chỉ thấp giọng nói: “Dạ.” Dứt lời, nàng xoay người đi vào.

Lúc mặt trời lặn về tây ta mới thấy Triêu Thần quay về.

Ta vội đứng lên, nghe nàng nói: “Nương nương, Hoàng thượng đã về khu vực săn bắn. Hôm nay lúc kết thúc săn bắn Hoàng thượng còn ban thưởng một vài thứ cho các vị đại nhân, công tử không có được thu hoạch. Nghe nói, người còn ban hôn cho hai vị tiểu thư nữa.”

Ta không nói lời nào chỉ lắng nghe, xem ra những người kia vẫn chưa biết tin có người chết trong khu vực săn bắn.

Ta nghĩ loại tin tức này phải đợi một thời gian qua đi mới có thể công bố.

Ta chỉ tò mò Diêu thục phi rốt cuộc sẽ thế nào đây?

Hai người đứng trong phòng một lát, liền nghe thấy có tiếng bước chân vội vã từ ngoài vọng tới. Ta hơi nghi ngờ ngước mắt nhìn, thấy cửa bị đẩy ra, ta hoảng sợ, nhìn thấy Hạ Hầu Tử Khâm bước nhanh vào.

Buổi tối còn có yến hội, hắn chắc là vừa từ khu vực săn bắn trở về, sao còn rảnh rỗi tới chỗ của ta?

Nghĩ như vậy, nhưng ta chỉ có thể tiến lên hành lễ nói: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!”

“Nô tì tham kiến Hoàng thượng!” Vãn Lương và Triêu Thần cũng vội vàng hành lễ.

Hắn vung tay lên, bảo hai cung nữ lui xuống.

Hai cung nữ liếc nhìn nhau, vội vâng dạ lui xuống.

Một lát sau, hắn mới nói: “Đứng lên đi.”

Ta đứng lên, thấy hắn đã tự động ngồi xuống, ta nghĩ nghĩ một chút rồi tiến lên phía trước nói: “Hoàng Thượng không đi thay y phục ư? Sao giờ này còn tới chỗ của thần thiếp?”

Hắn hừ một tiếng, nói: “Trẫm phát hiện nàng bây giờ càng lúc càng lớn mật, làm chuyện như vậy cũng dám gạt trẫm!” Giọng điệu của hắn nặng nề, làm ta lại thoáng nhớ tới vẻ mặt giận dữ của hắn khi đá lăn chiếc ghế lúc chiều ở Ngự Túc uyển.

Ta muốn quỳ, lại bị hắn ngăn cản, nghe hắn tức giận nói: “Quỳ có tác dụng gì!”

Ta ung dung mở miệng: “Quỳ là để tâm trạng Hoàng thượng dịu bớt. Nếu theo ý của thần thiếp, thần thiếp chắc chắn sẽ không quỳ. Việc thần thiếp làm hôm nay, còn không phải vì Hoàng thượng người sao?” Ta ngước mắt nhìn hắn, hắn cũng đã có ý muốn tha thứ. Chẳng lẽ sẽ còn có kết quả tệ hơn sao?

Mặc kệ thế nào, hắn đã ra tay giúp ta giải quyết tốt hậu quả, ta thực sự cũng không còn lời nào để nói.

Ta rõ ràng nhìn thấy thân thể hắn run lên, hắn liếc nhìn ta, nhìn một lát, mới mở miệng: “Nàng thực sự là vì trẫm sao?”

Ta làm chuyện này có rất nhiều lý do. Đầu tiên là muốn thuận theo ý Thái hậu, thứ hai là muốn Hạ Hầu Tử Khâm thu hồi được binh quyền hoàng thành, còn nữa Diêu Chấn Nguyên chết, hắn có thể nhân cơ hội đem vị trí này giao cho Cố Khanh Hằng. Mà ta, cũng xem như đã hoàn thành chuyện Thư quý tần ủy thác trước khi chết.

Nhưng mặc kệ như thế nào, nguyên nhân ta vì hắn mà làm vẫn chiếm ưu thế nhất.

Cười nhạt một tiếng, ta nói: “Thần thiếp đương nhiên là vì Hoàng thượng.”

Nghe vậy, sự tức giận đôi mắt hắn thoáng tan đi một chút, hắn nắm lấy tay ta, kéo ta qua, hắn thở dài một tiếng nói: “Trẫm không muốn nàng vì trẫm mà lấy thân mạo hiểm. Trẫm là nam nhân, không muốn một nữ nhân vì trẫm mà làm vậy.”

Ta cười: “Thế nhưng việc này thần thiếp làm cũng không tốt lắm, còn phải khiến Hoàng thượng khổ tâm vì thần thiếp giải quyết hậu quả.”

Hắn khẽ nhíu mày: “Tin tức nàng cũng thật nhanh.”

Ta mím môi, vì nhất thời vui vẻ mà bỗng nhiên quên mất, tâm tư của hắn luôn luôn rõ ràng sáng suốt như vậy, chỉ một câu của ta, hắn cũng có thể nghe ra được vài thứ. Ta cũng dứt khoát không gạt hắn, chỉ nói: “Thần thiếp lo lắng chuyện bên kia, sai người hỏi Cố thị vệ.”

Ngược lại hắn cũng không chấp nhất chuyện này nữa, chỉ nói: “Trẫm thật tò mò, sở thích của Diêu Chấn Nguyên chẳng lẽ đã thay đổi?” Ta ngẩn ra, còn chưa từng kịp phản ứng hắn đang có ý gì, lại nghe hắn tiếp tục nói: “Những thị vệ đó nói dù chưa nhìn thấy người, chỉ nghe thấy giọng nói, nhưng có thể khiến Diêu Chấn Nguyên cam lòng rời khỏi bọn họ ở cùng với nữ tử kia, bọn họ đều cho rằng đó phải là một mỹ nhân tuyệt sắc. Trẫm muốn hỏi, nàng rốt cuộc dùng cách gì để có thể giữ y ở lại?”

Hóa ra, điều hắn tò mò lại là việc này.

Thì ra đây chính là chuyện hắn tò mò.

Ta khẽ cười: “Chẳng lẽ đàn ông chỉ biết suy nghĩ về vấn đề này sao? 

Nghe câu này, vẻ mặt của hắn hơi sửng sốt.

Ta lại nói: “Thần thiếp thỏ thẻ với y, gia phụ có chuyện quan trọng muốn thương lượng. Hôm nay, nhiều người vào rừng như vậy, có quỷ mới biết gia phụ của thần thiếp là ai.” 


Ngừng một chút, ta mỉm cười nói tiếp: “Thần thiếp còn tiết lộ với y, gia phụ muốn thương lượng chuyện hôn sự cho tỷ tỷ đẹp như hoa như ngọc của thần thiếp…”

Nghe vậy, hắn bất giác cười rộ lên, hơi nhướn mày nói: “Thật to gan, nàng định tự ý đem phi tử của trẫm ban cho Diêu Chấn Nguyên sao?”

Mặc dù hắn đang cười, nhưng ngược lại ta không cười nổi. Lúc này, hắn đang muốn ám chỉ Thiên Phi và Thiên Lục. Đúng vậy, trong mắt hắn, hai nàng vẫn đẹp hơn so với ta.

Thấy ta không nói lời nào, hắn cũng không hỏi, chỉ nói: “Trẫm cảm thấy tài nghệ bắn cung của nàng đã tiến bộ nhiều.”

Ta không cười, cắn môi nói: “Đó là chuyện tất nhiên. Cái khăn đã được tẩm thuốc mê trước, đợi y ngất đi thần thiếp mới bắn tên. Hoàng thượng cho rằng đứng trước cái bia gần như thế mà thần thiếp bắn không trúng được sao?” 

Mũi tên cắm vào sâu như thế, đương nhiên hắn phải nghi ngờ. 

Chỉ là, hắn nghi ngờ, ta cũng có cách hoá giải.

“Khoan?” Hàng lông mày của hắn khẽ nhíu lại, nhỏ giọng hỏi, “Vì sao phải bắn hai mũi tên?”

Ta thầm mắng trong lòng, thực ra ta chỉ bắn một mũi tên nhưng nó không chịu trúng đích mà thôi. 

Nhưng ta vẫn phải tiếp tục lời nói dối của mình. Ta nhìn hắn nói tiếp: “Một mũi tên bắn ra là để ngụy trang, cho người khác khỏi nghi ngờ Diêu Chấn Nguyên bị bắn ở khoảng cách gần. Bọn họ sẽ cho rằng mũi tên bên cạnh được bắn từ đằng xa tới, tránh việc đám Ngự Lâm quân nghĩ là do nữ nhân mà Diêu Chấn Nguyên gặp gây ra. Không ngờ Hoàng thượng đã xử lý bọn họ giúp thần thiếp. Nên mũi tên kia lại trở thành dư thừa.”

Cuối cùng, hắn cũng cười phá lên. 

Nhân cơ hội này, ta hỏi hắn: ” Lần này, thần thiếp đã săn được con mồi cho Hoàng thượng rồi, người có hài lòng không?”

Lời hắn nói ngày ấy, ta luôn ghi nhớ. Hơn nữa ngày hôm nay, hắn bắn một mũi tên về phía Hàn vương, khiến trong lòng ta luôn suy nghĩ, chẳng lẽ con mồi mà hắn muốn chính là Hàn vương.

Mỗi khi nghĩ tới điều này, ta luôn cảm thấy căng thẳng. 

Hắn giật mình, một lát sau mới nói: “Hài lòng.”

“Con mồi… Hoàng thượng thực sự muốn là thứ gì? Ta bạo gan hỏi. Mọi chuyện đã đến nước này, ngốc đến mấy cũng biết, thứ hắn muốn không phải là thỏ. 

Hắn ngước nhìn ta, hỏi ngược lại: “Nàng cho rằng là thứ gì? Hàn vương sao?”

Nghe hắn chính miệng nói ra, trong lòng ta chấn động, hai mắt ta mở to nhìn người trước mặt. Hắn cười nhạt nói: “Trẫm là hạng người ngu ngốc đến thế sao? Bắc Tề đưa quận chúa sang hòa thân, Hàn vương đích thân làm sứ thần sang chúc mừng sinh nhật trẫm, đồng thời cũng là tướng quân hộ giá cho quận chúa. Nếu để y chết trên đất Thiên triều vào đúng ngày sinh nhật trẫm, các quốc gia khác sẽ nghĩ thế nào?”

Ta kinh ngạc nhìn hắn. Đúng vậy, lời của hắn cũng không phải không có lý.

Ta biết Phất Diêu không thể chết được, vì nàng ta là quận chúa sang đây để hoà thân. Như vậy Hàn vương chẳng phải cũng giống với nàng ta sao? Thậm chí mọi chuyện sẽ nghiêm trọng hơn, bởi vì đối với Hoàng đế Bắc Tề, địa vị Hàn vương chắc chắn cao hơn Phất Diêu. Hạ Hầu Tử Khâm khôn khéo như vậy, sẽ không làm chuyện bất lợi cho mình.

Xem ra, ta đã trách lầm hắn.

Nhớ tới chiều nay ở khu vực săn bắn, ta còn chất vấn hắn vì sao. Khi đó hắn chỉ nói với ta hai từ “Làm càn”. Như vậy, không phải bây giờ ta nên thấy may mắn, vì cuối cùng hắn không hề nổi giận với ta sao?

Một lát sau, ta lại hỏi: ” Còn phía Thục phi nương nương phải nói thế nào?”

Hắn hít một hơi: “Theo ý của mẫu hậu, tạm thời giữ bí mật không phát tang, đợi qua sinh nhật trẫm sẽ ban thánh chỉ, nói Diêu Chấn Nguyên vì cứu giá mà hi sinh. Đến lúc đó mới khen thưởng Diêu gia cũng không muộn.”

Ta biết vì sao hắn lại nói là theo ý của Thái hậu. Có lẽ việc này bà ra mặt nói với Diêu thục phi là thích hợp nhất. Với cục diện hiện giờ, Diêu thục phi nhất định vì giữ thể diện cho Thiên triều, nên tất cả thương tâm và đau khổ chỉ có thể âm thầm nuốt vào trong bụng.

Nhưng ta biết, bây giờ nhất định nàng ta vô cùng căm hận Thư Cảnh Trình, ngay cả khi Thư quý tần đã chết cũng vẫn còn hận. Nàng ta hận Thư gia, bọn họ đã làm cho nàng ta mất đi đứa con trong bụng và mất cả người anh trai ruột thịt.

Hoàng thượng chỉ dùng một câu “Vì cứu giá mà hi sinh tính mạng” khiến Diêu thục phi không nói được gì.

Như vậy cũng tốt, chờ đến lúc Diêu Hành Niên ở bên kia biết được việc này cũng đã mất một khoảng thời gian. Đến lúc đó, Hạ Hầu Tử Khâm có thể nhân cơ hội đưa người của hắn vào vị trí này rồi.

Ta đang nghĩ ngợi, bất ngờ nghe thấy hắn nói: “Trước hết, trẫm sẽ để Cố Khanh Hằng tạm thời thay thế vị trí của Diêu Chấn Nguyên.” Lúc hắn nói, ánh mắt nhìn thẳng vào ta, trên khóe môi thoáng hiện một nụ cười thoảng qua.

Ta thật sự giật mình, hắn lại hừ khẽ một tiếng: “Đây không phải là kết quả nàng mong muốn sao? Trẫm không tin, nàng quan tâm đến chuyện xảy ra lần này như vậy, lại không hề có ý muốn tranh đoạt chức quan này cho y?”

Ta thở dài một tiếng, quả nhiên hắn đều nhìn thấu mọi việc. Ta cười nói: “Nhưng chẳng phải Hoàng thượng cũng thấy y thích hợp sao? Nếu không sao Hoàng thượng lại có thể đồng ý đề bạt y chứ?” Hắn chỉ hừ một tiếng, ta nắm chặt lấy tay hắn, tiếp tục nói: “Chức quan kia tạm thời bị bỏ trống, những việc thần thiếp có thể làm cũng chỉ ở vòng ngoài mà thôi, mà chẳng phải quyền quyết định vẫn nằm trong tay Hoàng thượng sao?”

Trong lòng hắn vẫn có thành kiến với Cố Khanh Hằng, tuy hắn nói tin ta và Cố Khanh Hằng, nhưng ta cũng biết rõ trong lòng hắn vẫn luôn để ý. Cũng giống như ta, biết rõ Phất Hi thật sự đã chết mà ta vẫn đố kị không nguôi với nàng ta. Nhưng hắn thật sự là một Hoàng đế tốt, sẽ không vì một chuyện như vậy mà chôn vùi một nhân tài.

Hắn cuối cùng cũng cười, nói: “Sao trẫm lại thấy dường như  đang tạo dựng thế lực phía sau cho nàng vậy nhỉ?”

Ta nhíu mày, hắn đã đứng dậy nói: “Cũng sắp đến giờ rồi, trẫm phải về thay y phục.” Dứt lời, hắn xoay người bước đi ngay.

“Hoàng thượng.” Ta gọi hắn lại: “Chuyện của Quận chúa…”

“Đêm nay sẽ tứ hôn.”

Ta chỉ nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của hắn vọng lại, còn người đã bước ra khỏi phòng.

Chẳng biết tại sao, khi nghe được mấy chữ hắn nói “Đêm nay sẽ tứ hôn”, tảng đá đè nặng trong lòng ta mới dường như rơi xuống. Phất Diêu mặc dù không phải là Phất Hi, nhưng nàng ta mang đến cho ta một dự cảm bất an. Cho dù chính nàng ta đã từng nói không muốn làm bạn bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm, nhưng lòng ta vẫn thấy tràn đầy sự thù địch với nàng ta.

Màn đêm cuối cùng cũng đã buông xuống.

Lúc này trên Liên Thai các, khắp nơi đặt những ngọn đèn hoa sen tỏa sáng ngập trời, ngay cả bên trong ao cũng thật nhiều ngọn đèn dập dềnh. Trên những lối đi nhỏ quanh co và cả những hành lang dài đều treo đầy những chiếc đèn lồng, rậm rạp đến mức chúng như đang dồn vào nhau.

Đưa mắt nhìn khắp cả vùng, nơi đây sáng tỏ như ban ngày.

Trong điện, vị trí trung tâm là nơi của Hạ Hầu Tử Khâm và Thái hậu, chỗ ngồi của các vị khách quý từ các quốc gia được sắp xếp ở hai bên, quần thần và hậu phi ngồi ở phía dưới. Ngọc tiệp dư vừa ngồi xuống đã nhỏ giọng nói với ta: “Nương nương, người có thấy sắc mặt Thục phi không?”

Sao ta lại không thấy chứ? Hai mắt nàng ta đỏ hoe, nhất định đã khóc rất nhiều. Chỉ tội cho nàng ta, giờ phút này không thể nói ra được nỗi khổ mà còn phải miễn cưỡng vui cười ở yến hội này.

“Nói thật, thần thiếp cũng chưa từng thấy Thục phi như vậy. Ngày xưa ở hậu cung nàng ta được Thái Hậu nuông chiều, yêu thương, hôm nay lại là sinh nhật Hoàng thượng nữa, thần thiếp quả thực thấy rất khó hiểu.” Ngọc tiệp dư thấp giọng nói, chậm rãi thu lại tầm mắt, rủ mi xuống nhìn cái chén trong tay, hơi lắc đầu rồi uống cạn, cũng không nói thêm gì nữa.

Ta cười nói: “Hôm nay Thái hậu muốn nàng ta vào rừng thi đấu với Hoàng hậu Nam Chiếu, chẳng lẽ… nàng ta đã thất bại ư?” Ta cất lời, theo bản năng nhìn về phía bên kia.

Nhưng không nghĩ, ta lại thấy Phất Diêu.

Ta khẽ nhíu mày, cả người nàng ta vẫn khoác một chiếc áo choàng thật lớn, dường như che khuất luôn cả khuôn mặt nàng ta. Bỗng nhiên ta cảm giác được nàng ta và nghĩa huynh của nàng ta thật giống nhau, đều là những kẻ kỳ lạ không muốn lộ ra bộ mặt thật của mình.

Tiếp đó ta lại cảm thấy buồn cười, bản thân ta không phải cũng như vậy sao?

Từ từ thu lại những suy nghĩ trong đầu, ta chợt thấy vị trí bên cạnh đội ngũ Bắc Tề là Quân Ngạn. Y đang bưng ly rượu, tầm mắt lại hướng về phía những vị khách Nam Chiếu, trong đôi mắt đó đang ẩn hiện lóe lên một vài tia sáng. Ta phì cười một tiếng, chuyện này thật sự rất thú vị.

Ta nở một nụ cười nhẹ, lúc hoàn hồn, ta thấy Tấn vương đang ngồi đối diện ta, tầm mắt y luôn luôn nhìn về phía ta. Ta mới nhớ Vãn Lương vẫn luôn đứng sau ta, khẽ cười một tiếng, rót một ly rượu đưa cho Vãn Lương nói: “Chén rượu này, bản cung kính Tấn vương.”

Vãn Lương rất thông minh, tất nhiên sẽ hiểu rõ ý ta. Nàng cúi đầu vâng dạ, nhanh chóng đi về phía đối diện, ta nhìn thấy Tấn vương đón lấy ly rượu trong tay Vãn Lương, y ngửa đầu uống cạn, nở một nụ cười nhàn nhạt với ta, nhưng cũng không bảo Vãn Lương quay về. Mà điều ta mong muốn lại chính là phản ứng này.

Một lát sau, ta nghe thấy thái giám ở bên ngoài lớn tiếng hô vang: “Hoàng thượng giá lâm —  Thái hậu giá lâm —”

Mọi người nhanh chóng đứng lên, những vị khách quý từ các quốc gia đều bước ra ngoài, những người còn lại cúi đầu quỳ xuống hành lễ: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Đến lúc Hạ Hầu Tử Khâm và Thái Hậu ngồi xuống, mới nghe được giọng nói của hắn vang lên: “Bình thân.”


Mọi người nói tạ ân, lại ngồi vào chỗ cũ.

Trên điện, giọng nói của người đó lại vang vọng: “Lần này có thể cùng các quốc gia thiết lập mối bang giao thật tốt đẹp, trẫm rất hài lòng. Các quốc gia có thể hòa thuận, bách tính yên ổn bình an là chuyện may mắn nhất trong thiên hạ này!”

“Hoàng thượng thánh minh!” Quần thần bên dưới đồng thanh hô lớn.

Ta nhìn thấy những vị khách quý đang ngồi ở bàn tiệc đều nở một nụ cười thản nhiên. Có điều những nụ cười đó mấy phần là thật mấy phần là giả cũng không có cách nào nhìn qua mà biết rõ được. Ta nghĩ việc thống nhất giang sơn cũng là ý muốn sâu thẳm trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm, chỉ là hắn không thể dễ dàng để người khác hiểu thấu đáo như thế được.

Hạ Hầu Tử Khâm nâng chén, mọi người cũng đồng loạt nâng chén.

Ta chợt nhớ tới một việc, Hàn vương đeo mặt nạ làm thế nào uống rượu được đây?

Chẳng biết tại sao, lúc nghĩ tới điều này, trong lòng ta thật thấy buồn cười.

Ta nhìn về phía Bắc Tề, chỉ thấy Hàn vương cũng đang nâng chén, y dùng ống tay áo thật rộng của mình che phủ, trong nháy mắt ly rượu đã cạn sạch! A, tốc độ thật nhanh.

Thanh Dương đang đứng cạnh y đột nhiên nhìn thẳng vào ta, ta bỗng thấy hoảng hốt, chẳng lẽ nàng ta cảm nhận được ta đang nhìn hay sao? Chỉ thấy tầm mắt nàng ta nhìn lướt qua nơi ta ngồi dường như hơi lộ ra vẻ thất vọng, sau đó thu hồi lại tầm mắt.

Thấy Thái hậu khẽ ho một tiếng, liếc nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, hắn hiểu ý. Cất giọng nói: “Hôm nay, trẫm có một chuyện muốn nói, đó là trẫm muốn ban cho Tấn…”

“A —”

Nữ tử hoảng sợ kêu lớn một tiếng, ta thấy Phất Diêu bất ngờ đứng lên từ chỗ ngồi.

Mọi người giật mình liếc mắt nhìn qua, ngắt lời Hoàng thượng đang nói, việc làm của nàng ta thật không hiểu lễ nghi, chỉ một động tác lại khiến người ta kinh ngạc!

Còn ta siết chặt cả hai tay, tại sao nàng ta lại cố tình vào đúng lúc Hạ Hầu Tử Khâm muốn tứ hôn cho Tấn vương lại đột nhiên đứng dậy, rốt cuộc là vì sao chứ?

Hạ Hầu Tử Khâm cũng nghe được nên nhìn lại, ta chỉ thấy chân mày Thái hậu gay gắt nhíu lại.

Nữ tử ngước mắt nhìn, đôi môi khẽ mở: “Biểu ca…”

Biểu ca!

Lòng ta chấn động mãnh liệt!

Sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm đột ngột thay đổi, hắn bỗng nhiên đứng lên, đi vội về phía nàng ta.

“Hoàng…” Thái hậu muốn kéo hắn lại, nhưng đã chậm mất rồi.

Ngọc tiệp dư đang ngồi bên cạnh ta cũng bất giác đứng thẳng lên, vội vàng nhìn về hướng đó.

Còn ta đến giờ này cuối cùng cũng đã biết được tại sao trong tiềm thức ta lại rất ghét nữ tử này. Lúc đó ở Nghi Tư uyển, nàng ta luôn miệng nói rằng không hề muốn làm bạn bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm. Nhưng hôm nay, vào đúng lúc hắn muốn tứ hôn, nàng ta lại đứng lên, gọi hắn một tiếng “Biểu ca”.

Cho dù ta chưa từng nghe qua, nhưng cũng có thể đoán được, năm đó Phất Hi vẫn gọi hắn như thế!

Đã trải qua bao nhiêu năm chưa từng nghe lại có người gọi hắn như thế, chắc chắn hắn sẽ nhớ lại Phất Hi, người con gái mà hắn đã yêu tha thiết.

Hai tiếng”Biểu ca” làm cho người ta ghi nhớ suốt cuộc đời này thốt lên thật đúng lúc! Phất Diêu ơi, Phất Diêu, ta thật sự đã quá xem thường ngươi rồi!

Ta cắn môi nhìn.

Hắn bước tới trước mặt nàng ta, do dự một lúc, cuối cùng nâng tay vén lên chiếc áo choàng của nàng ta.

Mái tóc dài của nàng ta tung lên trong gió, dưới chiếc áo choàng là một dung nhan xinh đẹp, nàng ta ngửa đầu nhìn thẳng vào hắn.

“Phất Hi!” Ngọc tiệp dư ở bên cạnh bật thốt lên.

Ta giật mình quay lại nhìn nàng, nàng ta đang nói gì chứ? Phất Hi!

A, làm sao có thể! Nàng ta đã chết, đã chết rồi mà!

Ngọc tiệp dư dường như ý thức được mình đã nói sai, vội lấy tay che miệng, thấp giọng nói: “Quá giống, thực sự rất giống…”

Ta chưa có may mắn gặp qua Phất Hi, vì thế Phất Diêu rốt cuộc giống đến mức nào, ta cũng không thể biết. Chỉ là theo thần sắc của Ngọc tiệp dư, ta cũng hiểu được. Ta không nén lòng nỗi, nhìn về phía Thái hậu ở trên kia, chỉ thấy sắc mặt bà bỗng chốc trắng bệch, tầm mắt lặng yên nhìn người đang ở trước mặt, không thốt nổi một lời.

Xem ra Thái hậu cũng đang rất kinh hoàng.

Chỉ thấy Phất Diêu bất ngờ quỳ xuống, cúi đầu nói: “Hoàng thượng thứ tội, Phất Diêu vốn không nên học tỷ tỷ gọi người như…”

Hạ Hầu Tử Khâm tựa như vừa hoàn hồn, chấn động một lát, mới từ từ đưa tay đỡ nàng ta dậy.

Thái hậu lớn tiếng nói: “Vừa rồi Hoàng thượng là muốn ban….”

“Mẫu hậu!” Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, trong khoảnh khắc hắn quay đầu lại, ta nhìn thấy trong đáy mắt hắn tràn ngập nỗi oán hận.

Thần sắc Thái hậu bỗng chốc hiện vẻ hoảng hốt, các tần phi bên này đều lộ ra vẻ khiếp sợ, ngay cả Diêu thục phi, trong đáy mắt nàng ta vẫn ẩn chứa một chút bi thương, nhưng cũng âm thầm hiện lên vẻ hứng thú dò xét.

Ta nghe thấy hắn cười lớn một tiếng, cắn răng nói: “Hôm nay, Trẫm muốn sắc phong quận chúa làm Dao phi!” Hắn bỗng nhiên xoay người lại, đối diện với quần thần, bá quan mở miệng nói: “Từ nay về sau, quận chúa Phất Diêu chính là Dao phi của Thiên triều! Ban cho Dao Hoa cung!”

Dao (*), ngọc đẹp như người, Dao hoa bối khuyết (**), cũng mang ý tứ tốt đẹp.

* Dao: là ngọc dao, một thứ ngọc đẹp, dùng để ví von các vật quý báu, tốt đẹp.

** Dao hoa bối khuyết: ví nàng như ngọc dao trong sáng rực rỡ không một chút tì vết. 

Hắn là đang muốn chiêu cáo với thiên hạ, nàng ta, Liễu Phất Diêu là người con gái hắn vô cùng quý trọng. Ta không cần biết nàng ta có mang bóng dáng của Phất Hi hay không. Ta chỉ biết một điều, trong lòng ta giờ đây cứ không ngừng lặp lại những lời hắn vừa nói, Dao phi của Thiên triều, Dao phi của Thiên Triều, là Dao phi của Hạ Hầu Tử Khâm hắn…

A, đây chính là điều mà Phất Diêu muốn, nàng ta giấu diếm bao nhiêu ngày như vậy chỉ vì chờ đợi giờ khắc này!

Chúng quần thần vẫn còn bị bầu không khí vừa rồi làm hoảng sợ, chỉ thấy Quân Ngạn đứng dậy cười nói: “Dao phi nương nương quả thực là quốc sắc thiên hương. Chúc mừng quốc chủ Thiên triều có được mỹ nhân!” Y vừa dứt lời, mọi người ở dưới cũng bắt đầu hùa theo chúc mừng.

Ta giận dữ nhìn Quân Ngạn, gã đàn ông này…

Hàn vương bỗng nhiên nhìn về phía ta, trong đôi mắt y là một vẻ phức tạp mà ta chưa bao giờ thấy qua.

Kết quả như vậy là điều Phất Diêu mong muốn, chẳng phải cũng chính là điều y đang mong đợi sao? Đã như vậy, tại sao thái độ của y lại thế này?

Đúng lúc này, ta nghe thấy một tiếng “xoảng” vọng tới từ phía đối diện, ta thấy ly rượu rơi xuống vỡ tan nát trước mặt Tấn vương. Sắc mặt y lúc này rất khó coi, y siết chặt bàn tay đang đặt trên bàn. Ta nhìn thấy Vãn Lương vội vàng cúi người đỡ lấy y, nàng quỳ xuống hướng về phía Hạ Hầu Tử Khâm và Thái hậu nói: “Hoàng thượng, Thái hậu, Vương gia say rồi.”

Say chỗ nào chứ? Rõ ràng là y đang nổi giận.

Mặc dù Hạ Hầu Tử Khâm vẫn chưa nói ra việc tứ hôn, nhưng lần trước ở gia yến Thái hậu đã từng giúp hắn nói ra. Đã vậy, Thái hậu còn gặp riêng Tấn vương để nói chuyện này một lần nữa. Không cần nói đến vì sao Tấn vương lại đồng ý việc hôn sự này, nhưng dù sao y cũng đã đồng ý rồi.

Còn bây giờ, Hạ Hầu Tử Khâm vào đúng lúc này lại bất ngờ đổi ý, lại còn thu nàng ta cho bản thân. Dù việc này không nhiều người biết, nhưng với Tấn vương đều là nỗi nhục nhã rất lớn!

Ta nhìn thấy Hiển vương ở bên cạnh đang có một dáng vẻ vui sướng khi người khác gặp họa. Trong ánh mắt y nhìn Tấn vương lộ ra vẻ châm chọc.

Sao ta lại không biết, còn Thái Hậu làm gì mà không hiểu, hành động này của Hạ Hầu Tử Khâm đã làm rạn nứt tình cảm huynh đệ!

Khi đó ta đã từng tạ ơn lòng trung thành của Tấn vương, như vậy lúc này thì thế nào? Rốt cuộc y có thể vẫn như lúc trước được không?

Vượt khỏi cửa ải nhất nộ vị hồng nhan (*).

* Nhất nộ vị hồng nhan: giận dữ vì hồng nhan. Câu này, trong bài Viên Viên khúc, có liên quan với Ngô Tam Quế và Trần Viên Viên. Link: http://.hoasontrang.us/phorum … 4%A9-Nghi%E1%BB%87p 

Nhưng ta biết, đôi lúc hồng nhan không hề liên quan gì đến yêu hay không yêu, mà nó có thể gây ra rất nhiều rắc rối.

Tấn vương đứng dậy, lạnh lùng cất lời: “Hoàng thượng, thần vô ý đã quá chén, xin được cáo lui trước!”

Dứt lời, y cũng không chờ Hạ Hầu Tử Khâm mở miệng, nhanh chóng xoay người rời đi.

Thái Hậu nháy mắt với Vãn Lương, nàng vội vàng đứng dậy chạy theo.

Lúc này ta làm sao còn hơi sức để quan tâm việc đó, Hạ Hầu Tử Khâm chỉ lạnh nhạt liếc nhìn bóng dáng Tấn vương rời đi, trước sau cũng không nói một câu.

Ngọc tiệp dư ở bên cạnh ta lầm bầm: “Lúc trước đã từng nghe Phất Hi nói nàng ta có một cô em gái, thần thiếp cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta.”

Ta nghĩ lần này ngoại trừ Hạ Hầu Tử Khâm và Thái hậu, người kinh hoàng nhất chắc chắn là Ngọc tiệp dư. Chỉ vì năm đó nàng đã từng gặp qua Phất Hi.

Yến tiệc nơi này cũng không vì sự vắng mặt bất ngờ của Tấn vương mà bớt vẻ náo nhiệt. Chỉ một lát sau, những vũ cơ tiến vào, nhạc công bắt đầu thổi một khúc nhạc rất vui tai, những lời chuyện trò cười nói dần dần trầm lắng lại trong toàn bộ Liên Thai các.


Hạ Hầu Tử Khâm lại quay về ngồi trên long ỷ, nhưng ánh mắt hắn không hề rời khỏi Dao phi một giây phút nào.

Ta cắn môi nhìn hắn, hắn lại nhìn nàng ta, điều kỳ lạ chính là Hàn vương lại đưa mắt nhìn sang đây, nhìn ta.

Ta nở một cười lạnh lùng với y, chuyện đến lúc này, y vẫn còn nhớ đến sự việc xảy ra ở khu vực săn bắn phía tây kia ư? Y nhìn ta, chẳng lẽ ta lại giống loại người sẽ đem chuyện kia kể ra hay sao?

Dao phi đang ngồi cạnh Hàn vương, sau khi liếc nhìn y một cái, tầm mắt bỗng hướng về phía ta, ta nhìn thấy, trên khóe miệng nàng ta thoáng nở một nụ cười chiến thắng.

Dưới ánh đèn, nụ cười đó mang một vẻ phô trương quá đáng.

Ta biết phải xem nữ nhân đang ở trước mặt như Phất Hi để đối phó. Chỉ vì trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm, nàng ta chính là Phất Hi, là người hắn vẫn luôn nhung nhớ trong lòng.

Ta từng nghĩ rất đơn giản Phất Hi không nên chết đi, bởi vì ta có mạnh mẽ hơn nữa cũng không thể tranh giành nổi với người đã chết.

Nhưng hôm nay một kẻ thế thân lại xuất hiện, với ta mà nói quả là một sự mỉa mai, châm chọc.

Không nén được lòng, ta lại nghĩ tới Thiên Lục đang ở bên cạnh.

Dao phi tới, vậy một kẻ thế thân như nàng ta nên tự giải quyết thế nào đây?

Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Thái hậu luôn âm trầm, không nói lời nào. Còn Hạ Hầu Tử Khâm dường như cố ý không quay đầu lại, không chịu đối diện với thần sắc của Thái hậu.

Còn trái tim ta cuối cùng cũng bắt đầu hoảng hốt.

Một khắc trước đây, dáng vẻ của hắn vẫn rất thâm tình chân thành với ta, nhưng chỉ trong chớp mắt lại có thể quên ngay, thái độ này cũng chỉ có thể là Hạ Hầu Tử Khâm thôi!

Đế vương!

Trong lòng âm thầm ghi khắc, thì ra đây mới chính là tình yêu của bậc đế vương.

Ta bỗng nhiên cảm giác được sự lạnh nhạt mỏng manh của thâm cung, ngày xưa ta chẳng qua chỉ nhìn thấy một góc của núi băng này thôi.

Ta còn tưởng rằng có thể bày mưu tính kế.

Nhưng cuối cùng cũng không chống cự nổi hình bóng đã khắc sâu trong đáy lòng của hắn.

A, ta ngửa đầu uống cạn mấy ly rượu mạnh. Ta cố sức chịu đựng, không ho thành tiếng. Ta lớn như thế này, nhưng đây là lần đầu tiên uống một loại rượu như vậy, cái cảm giác nóng bỏng, đau rát làm ta khổ sở, nhưng cũng làm đầu óc ta thêm tỉnh táo.

“Nương nương…” Ngọc tiệp dư lo lắng liếc nhìn ta một cái.

Ta phì cười một tiếng nói: “Bản cung không sao, bản cung vẫn rất tỉnh táo.”

Tiệc tối cuối cùng cũng tan, vịn tay Triêu Thần bước ra ngoài, một ngọn gió lành lạnh thổi tới, Triêu Thần vội vàng đứng chắn trước người ta, nhỏ giọng nói: “Nương nương đã uống rượu, gió thổi quá lớn, e rằng rượu sẽ xông lên, sẽ say rất dữ dội.”

Thật vậy sao? Nhưng sao lúc này ta không hề thấy say một chút nào cả?

Khẽ cười một tiếng, vịn vào tay nàng nói: “Bản cung không sợ say.”

Ta trực tiếp đi ra ngoài, đã không muốn quay đầu lại nữa, đêm nay còn có thể là ai ở cùng hắn chứ? Tất nhiên sẽ là Dao phi mà hắn vừa sắc phong.

Đi được vài bước, ta nghe được một người hoảng sợ hô lên một tiếng “Chủ tử”, ta ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy ống tay áo trái trống rỗng của người thị vệ đang lay động trong gió. Lòng ta hơi chấn động là thị vệ cận thân của Quân Ngạn.

Lúc ta tiến lên, không nén được mà liếc nhìn, ta thật không ngờ rằng, y lại có thể uống say như thế.

Ta thật sự rất hiếu kỳ về người đàn ông khiến ta không thể nhìn thấu này.

Người thị vệ đứng bên cạnh đỡ lấy y, lúc quay đầu lại người thị vệ nhìn thấy ta, thần sắc y có chút xấu hổ. Ta chỉ cười nhẹ, chẳng qua chỉ là say mà thôi có gì đáng lo chứ.

Lúc nghiêng người, Quân Ngạn liếc nhìn ta một cái, ta muốn bước đi, lại thấy y gạt tay của thị vệ cận thân ra, khẽ cười đi về phía ta.

Ta hơi giật mình, y cất tiếng hỏi: “Sao hôm nay Đàn phi lại có thể bình tĩnh đến vậy?”

Ta hỏi lại y: “Nếu không,Tuyên hoàng bệ hạ nghĩ rằng bản cung nên phản ứng thế nào?”

Không ngờ rằng lời ta vừa nói lại làm cho y thoáng chốc ngẩn ra. Y lập tức cười nói: “Trẫm thật cũng không nghĩ ra được.”

Ta nhìn y một cái, trầm giọng nói: “Lần trước bản cung từng nhìn thấy bệ hạ và Hoàng hậu Nam Chiếu âm thầm gặp nhau, bản cung sẽ làm như không thấy. Nhưng hôm nay câu nói trên đại điện kia rốt cuộc ngài đang có ý gì? Hay là Đại Tuyên và Bắc Tề đã thiết lập được một mối bang giao từ trước rồi sao?”

Mày của y hơi nhíu lại, ta thấy vẻ mặt của tên thị vệ kia cũng khó coi, y đang muốn bước lên, lại thấy Quân Ngạn đưa tay ra cản y lại nói: “Thập Hạ, ngươi lui xuống.”

Quân Ngạn nhìn ta một lúc lâu, mới mỉm cười nói: “Thì ra Đàn phi nghĩ rằng trẫm và nàng ta bên cạnh nhau là lén lút gặp gỡ?”

Ta sửng sốt, chẳng lẽ không phải là thế ư?

Y dường như nở nụ cười tự giễu, nói: “Người trong lòng trẫm, sao lại là nàng ta được!” Lúc y nói lời này, ta thấy tay y chậm rãi xoa xoa ngực, nơi khe hở ở cổ áo y hơi lộ ra một lá bùa bình an.

Một lá bùa bình an rất tầm thường.

Y đường đường là Hoàng đế Đại Tuyên, sao trên người y lại xuất hiện một vật như thế?

Không biết vì sao, trong giây phút đó, có một suy nghĩ xuất hiện trong đầu ta, thứ đó chắc chắn liên quan đến một nữ nhân!

Bỗng nhiên, ta lại muốn cười, y thích ai thì có liên quan gì đến ta? Mà vấn đề ta hỏi, y vẫn chưa trả lời.

Sau một lúc lâu vẫn chưa nói lời nào, bỗng nhiên y lại mở miệng nói: “Năm đó, xém chút nữa trẫm đã mất mạng trong tay Nam Chiếu, nên có một số việc, trẫm tất nhiên muốn điều tra cho rõ ràng.” Nói đến đây, ánh mắt y căng thẳng, giọng nói kia dường như chẳng giống người đang say chuếnh choáng một chút nào cả.

Nhưng tất nhiên ta không tiện tham dự vào chính sự. Huống chi còn là việc của Đại Tuyên và Nam Chiếu, cho dù hai nước họ có như thế nào cũng không liên quan đến Thiên triều ta.

Ta cười xấu hổ, nói với y: “Bệ hạ nên sớm trở về nghĩ ngơi, bản cung xin cáo từ.” Dứt lời, ta cũng không nhìn y nữa, vịn tay Triêu Thần rời đi.

Quân Ngạn cũng không gọi ta lại, lúc ta đi được một quãng xa, chỉ nghe thấy y thở dài nói: “Thập Hạ, rất lâu rồi trẫm chưa nghe nàng gọi trẫm là biểu ca…”

Ta không quay đầu lại, cũng không hiểu rõ ý trong lời y. Nhưng, tóm lại chắc chắn có liên quan đến một nữ tử. Ta thật không ngờ Quân Ngạn cũng là một kẻ si tình.

Quay về Thu Ngọc cư, ta thấy Vãn Lương vẫn chưa trở về, cảm thấy hơi lo lắng, không biết tình hình bên Tấn Vương như thế nào. “Nương nương, nô tì vừa pha một chén trà giải rượu, người mau uống đi. Nếu không để rượu xông lên sẽ rất khó chịu.” Triêu Thần vừa nói vừa cẩn thận đặt cái chén đang cầm trong tay xuống trước mặt ta.

Ta gật đầu, bưng chén lên, phát hiện chén trà vẫn còn nóng, liền cúi đầu thổi vài hơi.

Nhưng chỉ lát sau, ta nghe thấy bên ngoài có người nói vọng vào: “Nương nương, Tình Hòa cô nương tới.”

Ta thấy hoảng sợ, sao Tình Hòa lại đột nhiên tới đây?

Ta vội bảo người cho nàng vào. Nàng vừa tới, liền nói với ta: “Nương nương, Vãn Lương mời người qua thăm Tấn Vương một chút.”

Ta giật mình, cũng  hiểu Tình Hòa đến lần này cũng chính là ý Thái hậu. Lần này Tấn Vương trở về, những người trong cung cũng chỉ có mỗi mình ta là từng tiếp xúc với y. Thái hậu lo lắng bà không thể khuyên nhủ được y, vì thế mới bảo ta đi.

A, nhưng ta đi thì sẽ thế nào đây? Hạ Hầu Tử Khâm có thể thu hồi lại thánh chỉ đã ban sao? Cho dù hắn có làm được, e rằng Tấn vương cũng không cần!

Lòng ta cũng bắt đầu dấy lên một nỗi oán hận.

Ta đứng lên, nếu Thái hậu đã bảo Tình Hòa tới, tất nhiên ta phải qua đó xem xét một chút.

“Nương nương!” Triêu Thần đuổi theo ta: “Người còn chưa uống trà!”

Ta phất phất tay, nó vẫn còn nóng, ta không đợi được nữa.

Ta bảo Tình Hòa lui ra, sau lưng vang lên giọng nói của Triêu Thần: “Vậy để nô tì sửa soạn mang theo vài thứ rồi hãy đi.”

Ta cũng không chờ nàng, chỉ đi ra ngoài.

Tình Hòa nói: “Nương nương, nô tì phải quay về phục mệnh, nô tì xin phép cáo lui.”

Ta gật đầu, nhìn nàng vội vã rời đi. Sao ta lại không hiểu suy nghĩ trong lòng Thái hậu, bà đang lo sợ chỉ vì một nữ nhân xuất hiện sẽ khiến hai huynh đệ họ bất hòa.

A, thật đúng như Thái hậu đã từng nói, nữ nhân của nhà họ Liễu đều là hồng nhan họa thủy!

Ta cũng không chờ Triêu Thần mà bước nhanh về phía trước. Ở ngoài cũng không có kiệu, Thái hậu muốn ta âm thầm đi rồi âm thầm trở về. Việc này cũng không phải do thân phận của ta mà là do trên tiệc tối nay, Tấn vương đột nhiên rời đi e rằng sẽ làm cho các đại thần trong triều bàn tán.

Đi được vài bước, ta đột nhiên nghe được trong bóng đêm gần đó có một người dần dần bước ra, người đó gọi ta: “Đàn phi….”

Hết chương 18 (191)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận