Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Edit: Phong Lin

Beta: Kim NC + TomoyoDouji

***

Bảo Lưu Phúc lui xuống, ta ngơ ngác ngồi bên cạnh bàn, giơ tay lên, xoa gò má của mình, nước thuốc trên mặt của ta, nhiều lắm cũng chỉ có thể dùng trong ba bốn ngày. Hiện giờ, ta nên làm thế nào đây?

Nhưng mà Tô Mộ Hàn đâu?

Nhớ tới y, trong lòng ta bỗng chốc căng thẳng, có một loại cảm giác rất kỳ lạ. Luôn cảm thấy y đã xảy ra chuyện. Nếu không, chuyện của ta, y sẽ không quên. Nhất định sẽ không.

Bỗng nhiên ta đứng lên, bước ra cửa, đúng lúc lại thấy Hạ Hầu Tử Khâm trở về. Hắn thấy ta ra, cau mày hỏi: “Đi đâu vậy?”

Trong lúc nhất thời ta giật mình, ta đi đâu ư? Bản thân ta còn không biết.

“Hoàng thượng…” Lý công công phía sau hắn còn muốn nói gì đó, thấy hắn giơ tay lên, Lý công công vội vàng thức thời im lặng. Hắn phẩy tay, ý bảo tất cả mọi người lui xuống.

Hắn không nhìn ta, trực tiếp bước vào, nhỏ giọng hỏi: “Hoảng sợ gì nào?”

Do dự một lát, cuối cùng ta cũng bước theo hắn vào cửa, mở miệng nói: “Không lấy được nước thuốc của thiếp, nước thuốc sắp hết rồi.”

Hắn hơi giật mình, lại hỏi: “Còn bao nhiêu?”

“Khoảng ba bốn ngày.”

Hắn trầm mặc chỉ một lát, mới mở miệng: “Trẫm biết rồi.”

Lời của hắn rất chắc chắn, dường như trong lòng của hắn đã có đối sách. Ta nhớ hắn đã từng nói, tội khi quân, hắn cũng không bảo vệ được ta. Như vậy, lúc này là lúc vô cùng nguy hiểm, nếu để người khác biết được, thừa lúc hỗn loạn này, sẽ xử tử ta – một phi tần không hề có người chống lưng phía sau, như vậy thật ra cũng không phải là chuyện quan trọng gì.

Ngồi bên cạnh bàn, uống một hớp trà, hắn lại nói: “Ngày mai, nói nàng bị nhiễm bệnh, đóng cửa từ chối không gặp bất kỳ ai.”

Như vậy, những ngày đó sẽ không cần sử dụng nước thuốc. Nhưng mà, nếu như nhiễm bệnh, như vậy tất nhiên ta sẽ không thể ở lại Thiên Dận cung, tất nhiên, cũng không thể đem bệnh truyền nhiễm lây cho vua được.

Hiện giờ cũng không có biện pháp nào tốt hơn, dù sao cũng phải từ từ đối mặt.

Buổi tối, hắn ôm ta nằm trên giường.

Chẳng biết tại sao, đột nhiên ta lại không muốn nhắc đến những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày gần đây.

Hắn kéo ta sát vào người hắn, nhỏ giọng hỏi: “Vết thương của nàng còn đau  không?”

Cúi đầu liếc mắt nhìn băng gạc trên cánh tay, ta lắc đầu nói: “Đã sớm không còn đau nữa rồi.”

Hắn hít một hơi, cúi đầu xuống hôn lên môi ta.

Bời vì bất ngờ, ta bất giác “Ưm” một tiếng, cảm nhận được hơi thở của hắn dần dần trở nên rối loạn hơn, lòng bàn tay càng lúc càng nóng rực lên.

Ta ôm hắn, để mặc hắn tùy ý hôn.

Thân thể của hai người quấn quít dây dưa vào nhau, bên ngoài gió mát nhè nhẹ thổi vào, thổi tung chiếc màn. Ánh trăng chiếu vào trong phòng, một màn cảnh xuân kiều diễm…

Ngày hôm sau, Vương thái y vội vã đến Thiên Dận cung khám bệnh cho ta.

Chẩn đoán ta bị bệnh dịch, một loại bệnh truyền nhiễm.

Thế là, đương nhiên ta phải trở về Cảnh Thái cung. Vương thái y được cấp làm thái y phụ trách bệnh của ta. Các thái y khác trong Thái y viện vội vàng khám và trị bệnh cho Hạ Hầu Tử Khâm, chỉ sợ bệnh của ta truyền nhiễm cho hắn.

Nhưng mà tin tức cuối cùng rất tốt, hắn cũng không bị bệnh.

Nằm ở trên giường trong tẩm cung, Tình Hòa giúp ta buông màn xuống, nhìn ra ngoài, mơ hồ một mảnh.

Tay ta chậm rãi xoa hai má, ta không thể bôi nước thuốc, chỉ còn lại một ít, ta muốn để lại chuẩn bị trong bất cứ tình huống nào. Ánh mắt nhìn đến trên người Tình Hòa, nếu Hạ Hầu Tử Khâm đã bảo nàng đến chăm sóc ta, ý là nói cho ta biết, việc này, có thể cho nàng biết.

Có điều, ta còn do dự, ta có chút sợ hãi, không tin tưởng.

Không lâu sau, ta liền nhìn thấy bóng dáng của Phương Hàm.

Nàng nhỏ giọng dặn dò cho một số chuyện, lúc Phương Hàm muốn đi ra ngoài, ta đột nhiên gọi nàng lại: “Cô cô, bản cung có chuyện muốn nói với ngươi.”

Nàng hơi ngớ ra, cuối cùng tiến lên, cúi đầu nói: “Xin nương nương chỉ bảo.”

Bảo những người khác lui xuống, ta ngồi dậy, cách một tấm màn nhìn nàng.

Nàng vẫn cúi đầu, ta không thấy rõ lắm sắc mặt của nàng. Ta không nói lời nào, nàng cũng không nói, chỉ cúi đầu  đứng vững trước giường của ta.

Suy nghĩ, cuối cùng ta mở miệng: “Tô Mộ Hàn đã xảy ra chuyện.”

Bỗng nhiên nàng ngẩng đầu, ta không thấy rõ sắc mặt của nàng, nhưng ta cũng biết, nàng đang kinh hãi, nếu không, tại sao đột nhiên lại ngẩng?

Một lát sau, ta mới nghe nàng nói: “Sao nương nương biết?”

Điều này đương nhiên ta sẽ không nói cho nàng biết, chỉ nói: “Nói cho bản cung biết cách liên hệ với y.”

Nàng lại lắc đầu: “Nương nương đừng quên, nô tì đã từng nói với người, nô tì không phải là người của y. Vì thế, nô tì cũng không biết cách liên hệ với y.”

Ta không tự chủ được mà nghiêng người về phía trước, bật thốt lên: “Chẳng lẽ ngươi không lo lắng sao?”

Ta nghe nàng thở dài một tiếng, nói: “Nô tì lo lắng thì sao? Nương nương không cần sốt ruột, có lẽ, vốn là không có việc gì.”

Ta im lặng không nói gì, ngoại trừ lúc nàng nghe được tin tức này có chút biểu hiện ngạc nhiên ra bên ngoài, lúc này, trái lại rất yên lặng.

Thở dài một tiếng, có lẽ, Phương Hàm nói đúng, Tô Mộ Hàn vốn là không có chuyện gì, chỉ là, chuyện y đưa nước thuốc cho ta bị trì hoãn.

Một lúc sau, ta mới cười khẩy một tiếng nói: “Bây giờ bản cung bị bệnh ôn dịch, cô cô  có sợ không?”

Nàng lại không hề do dự, lạnh nhạt nói: “Nô tì sống tới ngày hôm nay cũng coi như đã đủ rồi. Còn sợ dịch bệnh sao?”

Ta cười khẽ một tiếng, lại không hề trả lời.

Mặc dù như vậy, ta vẫn không để cho bất kì một người nào trong bọn họ nhìn thấy mặt của ta. Thỉnh thoảng ta vén màn lên, nhưng cũng mang khăn che mặt. Bởi vì đồn đại là nhiễm ôn dịch, các cung tần hận không thể không càng lánh xa ta ra, đương nhiên là, không có người nào đến cửa.

Cuối cùng thi thể Dao phi cũng được chôn cất, căn bản nàng ta là phi tần chịu tội, nên phải tước phong vị. Nhưng vì Hoàng thượng và Thái hậu nhân từ, nên vẫn dựa theo thể chế của nhị phẩm phu nhân để chôn cất.

Ngọc tiệp dư đương nhiên cũng giống như vậy, không cao cũng không thấp.

Bên phía Bắc Tề cũng không truyền đến tin tức gì cả, như vậy, việc ở đây, vẫn phải làm.

Mà trong cung, dường như bỗng chốc yên tĩnh trở lại.

Đã hơn tám ngày trôi qua, cũng không có bất kì biến động nhỏ nào.

Đến ngày thứ chín, ta trông thấy Tình Hòa luống cuống chạy vào, nói với ta: “Không xong rồi nương nương ơi, biên cương khai chiến!”

Bỗng nhiên ta bật dậy từ trên giường, chiến tranh, rốt cuộc cũng đã bùng nổ.

Nghiến răng hỏi: “Là Bắc Tề sao?”

Tình Hòa lại gật đầu nói: “Vâng ạ.”

“Bên phía Nam Chiếu có động tĩnh gì không?”

Nàng hơi ngớ ra, lại lắc đầu: “Không nghe nói đến.”

Mặc dù là vậy, nhưng vẫn không thể lơ là. Trong lòng ta lo lắng, nhưng lại không thể làm gì được, hiện tại, ta vẫn còn bệnh nặng. Vết thương trên cánh tay thật ra đã khá hơn nhiều, chỉ là không biết Hạ Hầu Tử Khâm muốn ta giả vờ bệnh đến bao lâu đây?

Cách một ngày, vừa hạ triều, liền nghe Lý công công bên ngoài kêu lên: “Hoàng thượng giá lâm.”

Tình Hòa vội ra nghênh tiếp thánh giá, ta nghĩ ngợi, cuối cùng đứng lên. Hắn chỉ dẫn theo Lý công công tiến vào, lại bảo tất cả các người hầu đứng lại bên ngoài, chỉ một mình đi vào gian phòng trong.

“Tham kiến Hoàng thượng.” Ta hành lễ với hắn.

Ta thấy sắc mặt của hắn xám xịt, chiến tranh ở biên cương đã bùng nổ, tâm trạng của hắn tất nhiên là không tốt. Ta nhớ hắn đã từng nói đến chuyện muốn ngự giá thân chinh, trong lòng ta lại không khỏi rối rắm.

Hắn tiến vào ngồi xuống, đập mạnh một cái lên mặt bàn. Ta kinh hãi, lại nghe thấy hắn nói: “Hôm qua chiến tranh vừa mới bùng nổ, hôm nay khi lên triều, tất cả mọi người đều loan truyền chuyện Hàn vương vừa ý nữ nhân của trẫm!”

Ta chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, Hàn vương vừa ý nữ nhân của hắn?

Nói như thế, chính là ta?

Bỗng nhiên, ta lại nghĩ đến hôm ấy ở bên ngoài lúc tình cờ ta gặp được Diêu thục phi, nàng ta từng nói, tìm cung nữ bên cạnh Dao phi hỏi. Còn nói, biết nguyên nhân thực sự ta bị đày vào lãnh cung, còn hỏi, Hàn vương thật sự thích ta sao?

Ta biết, nàng ta đã xác thực. Chỉ vì nàng còn nói, chuyện ngày đó ở Nam Sơn, không có ai nhìn thấy rõ hơn nàng là Hàn vương đã vươn tay kéo ta mới bị ngã xuống vách núi.

Là nàng ta!

Vì thế, nàng mới nói là, điều duy nhất nàng ta mạnh hơn ta, đó chính là có một người cha luôn che chở nàng ta trong mọi chuyện, phải như vậy không?

Hơi nắm chặt hai tay, Diêu thục phi có ý gì, chẳng lẽ ta còn không hiểu sao?

Diêu Hành Niên thật đúng là không nhàn rỗi, lúc này, ông ta đang trông coi biên giới Nam Chiếu và Thiên triều, lại còn có thể quản đến chuyện đại sự trong triều nữa!

Ta thấy hắn nghiến răng trèo trẹo, tức giận không ngớt.

Ta đang định nói chuyện, đã nghe bên ngoài Lý công công nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng… Bên ngoài có người đến, nói … Các vị đại nhân đang vội vã đứng trước cửa Ngự thư phòng chờ người.” Giọng nói của Lý công công sợ hãi, rất sợ hắn nổi giận.

Chẳng biết tại sao, đột nhiên ta lại muốn cười. Những đại thần kia, gặp được chuyện như thế này, dường như mỗi một người đều để tâm thứ gì đó? Nhất là chuyện gì có dính dáng đến Bắc Tề. Lần trước là chuyện của Dao phi, bọn cũng là như thế này, đuổi theo hắn đến tận Ngự thư phòng, yêu cầu ký một thánh chỉ ban cho cái chết. Lần này, lại là ta.

Như vậy, bọn họ lại tính xử lý ta như thế nào đây? Cũng xử tử sao?

Ta nghe thấy hắn hừ nặng một tiếng, kéo tay ta nói: “Nàng cũng đi nghe xem bọn họ nói như thế nào!” Hắn nói, rồi kéo tay ta.

Ta kinh hãi, mới nhớ đến trên mặt vẫn mang chiếc khăn che, cũng  không nói gì nữa.

Lúc này, đột nhiên ta cảm giác được, hắn gọi bọn họ là “Đám thất phu” thật là chính xác mà.

Các cung nữ ở Cảnh Thái cung thấy Hạ Hầu Tử Khâm lôi ta ra, ai nấy đều hoảng sợ.

Lý công công cũng sợ đến mặt mũi trắng bệch, vội vã xông lên nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng … Nương nương người…” Ánh mắt y nhìn đến chỗ ta, lại nghe Hạ Hầu Tử Khâm hừ lạnh một tiếng, y liền hoảng sợ không dám nói gì nữa.

Hạ Hầu Tử Khâm nói: “Sợ cái gì, hôm nay Vương thái y nói, bệnh của Đàn phi đã tốt hơn rất nhiều. Sợ chết thì cút xa trẫm một chút!”

Ta ngạc nhiên ngước mắt nhìn hắn, hắn nói cái gì thế?

Nói bệnh tình của ta tốt hơn, nói như vậy, thời gian ta giả vờ bệnh cũng đã chấm dứt phải không?

Hạ hầu Tử Khâm, trong lòng của hắn đều đã có tình toán hết rồi sao?

“Hoàng thượng!” Lý công công  thảm thiết kêu lên một tiếng, cuối cùng đuổi theo.

Tình Hòa cũng đuổi theo.

Đến bên ngoài, hắn kéo ta lên ngự kiệu, gằn giọng: “Đi nói cho các ái khanh của trẫm biết, thân thể trẫm khó chịu, bọn họ có lời gì muốn nói, trực tiếp đên Thiên Dận cung nói đi!”

“Dạ, nô tài đi ngay đây ạ!” Lý công công lau mồ hôi, vội vàng chạy đi.

Ngự kiệu được nhấc lên, hắn vẫn nắm chặt lấy tay ta không buông, ta mơ hồ có thể cảm nhận được sức lực của hắn. Nghiêng mặt nhìn hắn, lại thấy hắn đang dựa lưng vào tấm đệm mềm, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Ta thở dài, cuối cùng cũng không nói gì cả.

Hắn muốn ta ở phía sau nghe, cho nên mới muốn các đại thần sang tẩm cung của hắn.

Có một chút, nhưng thật ra ta không cần phải lo lắng, bọn họ có làm thế nào, cũng sẽ không trực tiếp gây nguy hiểm cho giang sơn của dòng họ Hạ Hầu.

Dường như đối với sự việc lần trước của Dao phi, mặc dù gần như họ muốn bức vua thoái vị ban cái chết cho Dao phi, suy cho cùng, cũng là vì muốn tốt cho Thiên triều. có điều, cách thức của bọn họ, sẽ làm hắn không tiếp nhận được mà thôi.

Ta khẽ cắn môi, lần này, bọn họ, lại muốn giở chiêu gì nữa đây?

Cỗ kiệu chậm rãi dừng lại, Tình Hòa giơ tay vén màn kiệu lên, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, tới nơi rồi ạ.”

Lúc này hắn mới mở mắt ra, kéo tay của ta. Phía sau, ta nghe thấy  tiếng Tình Hòa chạy theo. Lúc này, ta cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ bước chân theo hắn vào trong.

Kéo ta đi vào gian phòng trong, hắn mới buông tay ta ra, xoay người nói: “Nàng chờ ở đây đi.”

Vừa nói xong, thì thấy hắn đã xoay người, cuối cùng ta cũng không nói gì, chỉ nhìn hắn đi ra ngoài. Tình Hòa tiến lên, nhỏ giọng gọi: “Nương nương…”

Ta hít một hơi thật sâu, xoay người lại ngồi xuống.

Một lúc sau, liền nghe được giọng nói của Lý công công truyền đến: “Hoàng thượng, các vị đại nhân đang chờ ở bên ngoài.” Ta nghe ra, khi y nói chuyện vẫn còn thở gấp, ta nghĩ đoạn đường vừa nãy, chắc y toàn  chạy.

Ta nghe Hạ Hầu Tử Khâm nói: “Để cho bọn họ vào đi.”

“Dạ” Lý công công xoay người ra ngoài.

Chỉ một lát sau, ta liền nghe được rất nhiều tiếng bước chân truyền đến, sau đó mọi người mới quỳ xuống nói: “Chúng thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Ta nghe hắn cười nói: “Các khanh hãy bình thân đi, ở đây cũng không phải là Kim Loan điện, không cần hành đại lễ như vậy.”

Mọi người vội vàng cảm tạ ân điển, tất cả nhanh nhẹn đứng dậy.

Xuyên qua tấm bình phong, ta mơ hồ nhìn thấy Cố đại nhân tiến lên phía trước nói: “Bọn thần nghe Lý công công nói Hoàng thượng long thể khó chịu, vậy đã truyền thái y đến khám chưa ạ?”

Chẳng biết tại sao, mỗi lần ta gặp lại Cố đại nhân, trong lòng vẫn luôn chán ghét, có lẽ liên quan đến chuyện lúc nhỏ. Ta luôn luôn cảm thấy con người tham hư vinh như ông ta, lại có thân phận là đại học sĩ, thật không xứng chút nào.

Nghe ông ta hỏi, các đại thần phía sau đêu bảy tám miệng lưỡi hùa theo.

Hạ Hầu Tử Khâm khẽ ho một tiếng nói: “Trẫm không có gì đáng lo, chỉ là hơi đau đầu mà thôi.”

Cố đại nhân vội hỏi: “Bây giờ Bắc tề đang khai chiến với ta, chính sự nặng nhọc, Hoàng thượng phải bảo trọng long thể.”

Hắn gật đầu, mở miệng nói: “Trong lòng trẫm đã biết, các khanh có chuyện gì muốn tấu trình lên?” Hắn ngước mắt nhìn mọi người phía dưới.

“Hoàng thượng.” Một võ tướng áo giáp bên cạnh chắp tay nói: “Hoàng thượng anh minh, đương nhiên vẫn là chuyện buổi sáng nay tấu trình ạ.”

Một người khác vội tiếp lời: ‘Hoàng thượng, bây giờ Bắc Tề đã khai chiến với chúng ta, chẳng qua chỉ là vì một nữ nhân, việc này nếu có thể dùng một nữ nhân để làm lắng lại chiến sự, như vậy đối với Thiên triều ta cũng không tổn thất gì cả. Hy vọng Hoàng thượng suy nghĩ cẩn thận.”

Lời của ông ta, nói xong làm ta kinh ngạc, cái gì mà dùng một nữ nhân để lắng lại chiến sự?

Bàn tay nắm chiếc khăn của ta bỗng nhiên siết chặt lại, ta nghe Hạ Hầu Tử Khâm hừ lạnh một tiếng nói: “Trẫm nói việc này trẫm sẽ tự suy nghĩ. Các khanh dám lớn tiếng đến đây yêu cầu trẫm, là vì chuyện này sao!”

Ta nhìn thấy Cố đại nhân bỗng nhiên quỳ xuống, nói với hắn: “Hoàng thượng, việc này không phải là việc nhỏ! Đàn phi nương nương người…”

“Câm miệng!” Hạ Hầu Tử Khâm hung dữ đập mạnh xuống bàn, giận dữ nói: “Khanh còn nhớ nàng là nương nương sao? Muốn trẫm nhường nữ nhân của mình, đây chẳng phải là có ý làm nhục uy nghiêm của trẫm sao!”

Trong lời nói của hắn tất cả đều là tức giận.

Mà ta, rốt cuộc cũng biết vì sao hắn lại gọi ta đến đây nghe một chút những gì bọn họ nói. Hóa ra, bọn họ vội vã muốn vào, là muốn đem ta đưa đi Bắc Tề!

Tình Hòa cũng sợ đến ngây người, hấp tấp che miệng mình lại, tránh cho việc không nhịn được kêu lên thành tiếng.

“Rầm rập.” Mọi người bên ngoài tất cả đều quỳ xuống, ta cũng không biết ai đã nói: “Hoàng thượng, hậu cung ba nghìn mỹ nhân, theo thần biết, Đàn phi nương nương cũng không được coi là xinh đẹp…” Giọng của y từ từ nhỏ dần.

Có một người khác nói tiếp: “Bọn thần đều không muốn Hoàng thượng nhường đi nữ nhân của mình, Hoàng thượng chỉ cần mượn một cái cớ, mấy ngày trước Đàn phi nương nương không phải là nhiễm dịch bệnh sao? Người chỉ cần nói, nương nương bị bệnh nặng, chữa trị không khỏi.”

Thật là lợi hại nha, hôm đó, Hạ Hầu Tử Khâm muốn ta giả vờ bệnh, chẳng qua là không muốn để người khác thấy dung mạo thật của ta mà thôi.

Lúc này, bọn họ lại lấy nó làm cớ! Dịch bệnh, cũng không phải là chuyện một hai ngày, đột nhiên nói bị bệnh dịch, ngược lại là một kẽ hở cũng không có. Như vậy, Đàn phi đã chết, lại đưa ta đi Bắc Tề, cũng không hề làm mất thể diện của Hạ Hầu Tử Khâm.

Ta không thể không nói, vì Hạ Hầu Tử Khâm, bọn họ thật đúng là có bản lĩnh, cũng đã giúp hắn nghĩ ra một kế hoạch chu đáo đến như vậy.

Hạ Hầu Tử Khâm hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Các khanh muốn trẫm làm vậy, chẳng phải là muốn trẫm thừa nhận Hàn vương và nàng lúc đó…” Lời của hắn vừa nói được một nửa, bỗng nhiên hắn phất ống tay áo một cái, toàn bộ đồ trà bị ném vung vãi trên mặt đất.

Âm thanh vỡ vụn sắc bén kia, dường như vang vọng toàn bộ gian phòng.

Cố đại nhân nói: “Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng bớt giận! Đàn phi nương nương đương nhiên là không hề phản bội Hoàng thượng, chỉ là Hàn vương một mực theo ý của mình, xem trọng nương nương, không phải sao?”

Ta nghiến răng, Cố đại nhân này là lão hồ ly! Một mặt nâng cao ta, một mặt chèn ép ta.

Cuối cùng cũng đã nói đến chủ đề chính.

Hàn vương thích ta, vì thế các đại thần muốn bức Hạ Hầu Tử Khâm đem ta đưa sang Bắc Tề, tặng cho Hàn vương.

Một người bên cạnh Cố đại nhân quỳ thẳng người nói: “Hoàng thượng, hoàng đế Bắc Tề mặc dù vẫn còn, nhưng mà thiên hạ đều biết, binh quyền của Bắc Tề đều nằm trong tay Hàn vương, chỉ cần qua được cửa ải Hàn vương, cũng sẽ không cần giao chiến nữa.”

Hắn cười khẩy: “Chẳng lẽ Thiên triều ta là quốc gia giàu mạnh như vậy mà lại e sợ phải đánh một trận sao?”

Cố đại nhân mở miệng nói: “Đừng nói là một trận, cho dù là mười trận, Thiên triều cũng không sợ. Chỉ là Hoàng thượng có nghĩ đến hay không, hai nước giao chiến, không thể nghi ngời gì, người khổ nhất chính là bách tính! Chẳng lẽ Hoàng thượng thật sự nhẫn tâm để dân chúng chịu khổ sao? Bây giờ, người chỉ cần gật đầu một cái, một nữ nhân, lại có thể làm lắng lại trận chiến tranh này. Hoàng thượng, trong hai bên, bên nào nặng bên nào nhẹ xin Hoàng thượng cân nhắc.”

Từng câu từng chữ của ông ta, nói một cách thành khẩn.

Hai tay nắm chặt lại, móng tay ta cũng đã cắm vào lòng bàn tay. Nói thật, những lời Cố đại nhân nói, có một nửa là đúng. Hạ Hầu Tử Khâm là hoàng đế Thiên triều, nên lấy bách tính làm đầu. Có điều, Cố đại nhân phân tích vẫn chưa đúng, đó là nếu như Thiên triều, đừng nói mười trận, dù cho chỉ một trận đánh nhau cũng là đã chuyện vô cùng mạo hiểm.

Không phải là vấn đề binh lực, mà là không biết người ở phía dưới có trung thành hay không. Điểm này, ta lo lắng, Hạ Hầu Tử Khâm cũng lo lắng giống như ta.

Vẫn cách một tấm bình phong, ta thấy hắn nghiêng người với ta, khiến ta không thể thấy rõ dáng vẻ của hắn.

Hắn nói muốn ta cùng nghe, mà ta nghe một chữ cũng không sót. Có điều, lúc này, ta không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì. Hai lần, ta đã từng hỏi hắn, hắn kiên định nói, chắn chắn không muốn ta rời khỏi người hắn.

Như vậy lần này, hắn có còn vô cùng kiên định như hai lần trước nữa không?

Hai tay Tình Hòa đỡ lấy vai ta, nàng là muốn an ủi ta. Nhưng ta lại cảm giác được, hai tay của nàng so với ta còn run rẩy hơn nhiều.

Hít một hơi thật sâu, ta cố gắng làm cho tâm trạng của mình bình ổn trở lại.

Vị tướng quân kia lại nói: “Hoàng thượng còn do dự gì nữa?”

Cố đại nhân quay đầu lại, không vui nói: “Trần tướng quân, chú ý giọng điệu của mình một chút.”

Trần tướng quân lắc đầu nói: “Hoàng thượng thứ tội, mạt tướng chỉ vì lo lắng tình hình chiến sự hiện nay sẽ không duy trì được lâu dài. Diêu tướng quân nói, quân đội của Nam Chiếu cũng đã có hành động. Hoàng thượng, Hoàng hậu Nguyên Trinh của Nam Chiếu là thân phận gì, ai nấy đều rõ ràng. Ả ta chỉ chờ đợi cơ hội này thôi.

Lại có một người khác gật đầu nói: “Đúng vậy, Hoàng thượng, Thiên triều ta đất đai rộng lớn, tài nguyên dồi dào, biết bao nhiêu nước lân bang đều đỏ mắt thèm muốn. Chúng thần đã giúp người nghĩ ra đối sách, Đàn phi nương nương chính là người có thể hoá giải mọi chuyện, tất cả sẽ được giải quyết trong êm đẹp. Còn nữa, nương nương không phải đang bị ôn dịch sao ạ? Nếu như có thế đem bệnh này lây nhiễm sang Hàn vương, vậy cũng sẽ…” Mặc dù ông ta không nói thêm gì nữa, nhưng trong lời nói vừa rồi, ta đã nghe ra sự phấn khích.

Thật đúng là một mũi tên bắn rớt 2 con nhạn, đã muốn đình chiến, lại muốn hại đến tính mạng của Hàn vương. Xem ra, đến thời khắc quan trọng, suy nghĩ của những lão thất phu này cũng có thể sáng suốt đến thế! Sợ là mình thật sự bị ép phải đi hại chết Hàn vương, ta chăm chú lắng nghe bọn họ tranh nhau bàn luận. Đột nhiên, ta nghe Lý công công nói: “Các đại nhân có điều chưa biết, Vương thái y nói, bệnh tình của Đàn phi nương nương đã có chuyển biến tốt. Đường đến Bắc Tề xa xôi ngàn dặm, e rằng nếu thật sự phải đi, đến khi tới nơi thì bệnh đã sớm bình phục.”

“Tiểu Lý Tử!” Hạ Hầu Tử Khâm cắn răng nhìn ông ta.

Lý công công sợ đến mức vội vàng quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, nô tài chỉ là… Chỉ là…” Y cúi thấp đầu, cả người run lẩy bẩy.

Ta cười khẩy một tiếng, nếu Lý công công không nói như vậy mới gọi là kỳ lạ.

Lý công công chưa nói hết, một vị đại nhân đã vội tiếp lời: “Nếu Vương thái y có thể trị khỏi bệnh dịch, vậy y thuật của ông ta chắc chắn là rất cao minh. Thần tin rằng, với khả năng của ông ta, có thể làm cho bệnh của nương nương lúc tốt lúc xấu. Nếu không yên tâm, Hoàng thượng hãy truyền Vương thái y đến hỏi thử xem.”

Lúc tốt lúc xấu? Ông ta xem bệnh tình của ta là trò tiêu khiển, muốn mặc sức tung hứng thế nào cũng được sao?

Chẳng qua, ta đương nhiên biết, mục đích của bọn họ là thuyết phục Hạ Hầu Tử Khâm đồng ý đưa ta sang Bắc Tề mà thôi.

Ta nhìn thấy Hạ Hầu Tử Khâm đột ngột đứng lên. Hắn vừa định trả lời thì nghe giọng nói của Thái hậu từ bên ngoài truyền đến: “Tất cả đều khăng khăng phải đem Đàn phi tặng cho Hàn vương. Có điều ai gia vẫn không hiểu, là ai nói cho các ngươi biết, đưa Đàn phi sang đó là có thể dẹp yên trận chiến này?”

Ai nấy đều kinh hãi, theo bản năng quay đầu lại nhìn, thấy Thái hậu đang vịn tay Thiển nhi tiến vào.

Hạ Hầu Tử Khâm bước lên một bước, nói với bà: “Sao mẫu hậu lại đến đây?”

Bên dưới, các đại thần vội vàng thỉnh an: “Chúng thần thỉnh an Thái hậu, Thái hậu vạn phúc!”

Thái hậu lạnh lùng hừ một tiếng, đi đến ghế ngồi.

Cố đại nhân ngước mắt lên nói: “Thái hậu, từ lúc sinh nhật Hoàng thượng, Hàn vương đã thích Đàn phi. Việc đó bây giờ… Bây giờ đã không phải là chuyện mới mẻ ở trong triều.”

Ta khẽ “Ôi” lên một tiếng. Chuyện này lại có thể truyền ra nhanh đến thế.

Nhìn Cố đại nhân tận lực như vậy, xem ra Thiên Phi và Thiên Lục cũng góp công không ít? Bây giờ Thiên Phi còn đang trong tháng, gặp phải chuyện như vậy, nàng ta lại càng thêm mong là Hạ Hầu Tử Khâm sẽ đem ta đưa đi Bắc Tề.

Ta còn nhớ rõ, ngày thứ hai sau khi sinh con, Thiên Phi đã vội vã tìm ta để nhục mạ một trận cho bõ tức, còn nói muốn cảnh cáo ta, sau này tránh xa Hạ Hầu Tử Khâm một chút, không cho phép ta lại đi quyến rũ chàng. Như vậy hiện giờ, có lẽ nàng ta đang hận không thể xông ra, trực tiếp đem ta quẳng sang Bắc Tề?

Thái hậu nhìn ông ta một cái, trầm giọng hỏi: “Là ai ở bên ngoài loan tin đồn nhảm?”

“Thái hậu minh giám, cũng không có ai dám phát ngôn bừa bãi đâu ạ.” Một vị đại nhân khác nói: “Chỉ là khi đó, Đàn phi nương nương và Hàn vương cùng rơi xuống vực, mất tích một ngày một đêm, đây chính là… Nhưng mà mọi người đều biết chuyện này, thưa Thái hậu!”

“Láo xược!” Thái hậu tức giận quát lên một tiếng, cắn răng nói: “Khi đó Đàn phi đã đưa cánh tay cho ai gia kiểm tra…”

“Mẫu hậu!” Hạ Hầu Tử Khâm cắt ngang lời bà. Thái hậu cũng ngẩn ra, cuối cùng im lặng.

Ta biết Thái hậu muốn nói điều gì. Chính là thủ cung sa trên cánh tay của ta.

Chỉ là bây giờ, làm sao có thể chứng minh sự trong sạch của ta được nữa? Thủ cung sa của ta sớm đã không còn, không phải sao? Ta chậm rãi xoa cánh tay của mình, đã sớm mất.

E là trong tình thế cấp bách, Thái hậu đã quên mất việc này. Nếu không, lúc đó, bà cũng sẽ không hài lòng hỏi ta có phải đã ngủ lại Thiên Dận cung hay không.

Lại có một người nữa nói: “Thái hậu, chuyện này bất luận trắng đen thế nào cũng đã dẫn đến những tin đồn không hay. Chẳng qua khi đó, triều đình đối với thân phận Hàn vương có điều cố kỵ, chúng thần mới không buông lời dị nghị. Lúc này chính là một cơ hội cực kỳ tốt, xin Hoàng thượng và Thái hậu nghĩ lại!”

Ông ta vừa dứt lời, liền nghe được đám người ở dưới đồng thanh nói: “Xin Hoàng thượng và Thái hậu suy nghĩ lại! Xin Hoàng thượng và Thái hậu suy nghĩ lại!”

Thái hậu biến sắc, lạnh lùng nói: “Các ngươi có thể đảm bảo là đưa Đàn phi sang đó, trận chiến này nhất định có thể chấm dứt trong hoà bình sao?”

Đám đại thần phía dưới đưa mắt nhìn nhau, lát sau mới nghe một người nói: “Bẩm Thái hậu, có lẽ là không thể. Nhưng nếu vẫn còn lối thoát, chúng ta cũng nên thử một lần, không phải sao ạ? Việc này cũng là vì muôn dân thiên hạ thưa Thái hậu! Nếu hai bên không phải động đến binh đao, khi đó, Đàn phi nương nương sẽ trở thành công thần.”

Công thần? Ta rất muốn cười. Nếu thật sự có chuyện như vậy, đến lúc đó, còn ai sẽ nhớ đến vị công thần là ta đây? Cũng không phải đám trung thần bọn họ đang đắc ý vì đã tìm ra một giải pháp hay ho sao?

“Các ngươi…” Thái hậu giơ tay chỉ vào đám người bên dưới, tức giận đến mức một câu cũng không nói nên lời.

“Thái hậu, Thái hậu…” Thiển nhi ở bên cạnh nhỏ giọng gọi bà, đứng phía sau giúp bà vỗ vỗ ngực.

Cuối cùng Hạ Hầu Tử Khâm nói: “Các khanh trở về đi, việc này trẫm sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

“Hoàng thượng!” Bọn họ vẫn không chịu đi.

Hắn hít một hơi thật sâu, tức giận nói: “Trẫm vẫn là Hoàng đế Thiên triều, tất cả các ngươi nhàn rỗi muốn tạo phản phải không?”

“Chúng thần không dám!” Bọn họ cúi đầu, lại đồng thanh nói: “Chúng thần xin cáo lui trước, xin Hoàng thượng bảo trọng long thể!”

Dứt lời, bọn họ mới đứng lên, lui dần ra cửa.

Thái hậu quay sang nhìn hắn, nói: “Hoàng thượng, bọn họ muốn ép vua thoái vị hay sao?” Lúc Thái hậu nói ra câu này, âm thanh rõ ràng đang run rẩy.

Hạ Hầu Tử Khâm đỡ hai vai bà, nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu không cần lo lắng, chỉ là việc này tương đối khó giải quyết.”

Thái hậu hừ lạnh một tiếng, nói: “Bất luận thế nào, muốn Hoàng thượng đem Đàn phi tặng cho Bắc Tề, việc này sẽ tổn hại đến thanh danh của Thiên triều. Ai gia quyết không cho phép chuyện như vậy xảy ra!”

Ta nhất thời xúc động muốn đi ra ngoài, nhưng cuối cùng lại cố gắng nhịn xuống.

Ta nghe hắn nói: “Bọn họ muốn trẫm tặng, không phải là Đàn phi. Đàn phi chỉ là một cách xưng hô mà thôi.”

Lời của hắn nói ra, đơn giản nhưng lại rất rõ ràng. Thái hậu là người thông minh, chỉ cần một câu, bà cũng đã có thể hiểu. Bà chắc cũng biết, đám đại thần đã tính toán chu toàn tất cả đường lui. Bọn họ hy vọng, việc làm này của Hạ Hầu Tử Khâm dù có truyền ra ngoài, cũng không tổn hại chút nào đến uy nghiêm của Thiên triều. Với người bên ngoài mà nói, chẳng qua là Hoàng đế Thiên triều tặng một nữ nhân cho Hàn vương mà thôi, có thể, đó còn trở thành giai thoại được mọi người ca tụng.

Chuyện này cũng tương tự như lần trước, Bắc Tề đưa quận chúa sang Thiên triều hoà thân. Bây giờ, chẳng qua là làm ngược lại, Thiên triều tặng người cho Bắc Tề.

Khai chiến, là vì nữ nhân. Đình chiến, cũng là vì nữ nhân.

A, đây có lẽ là minh chứng cho câu nói lưu truyền trong dân gian, hồng nhan họa thủy.

Ta bất giác xoa mặt mình, còn nhớ rõ vừa rồi không biết ai đã nói, ta không được xem là xinh đẹp. Người đó có ý nói cho Hạ Hầu Tử Khâm, chàng là Hoàng đế, mỹ nhân muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, hà tất phải quyến luyến một nữ nhân nhan sắc tầm thường như ta.

Ta cắn môi, thật ra, “họa thủy” và nữ nhân có quan hệ gì với nhau đâu? Chẳng qua đó là một loại thủ đoạn chính trị mà thôi. Chẳng biết tại sao, lúc nghĩ đến đó, trong lòng ta không lại không thoải mái chút nào.

Nữ nhân, tại sao có thể dễ dàng bị gọi đến rồi bị đưa đi như thế?

Nghĩ vậy, trong lòng ta rất lâu sau vẫn không có cách gì bình tĩnh được.

Một lúc sau, ta mới nghe được giọng nói của Hạ Hầu Tử Khâm từ bên ngoài truyền vào: “Mẫu hậu hồi cung nghỉ ngơi đi, việc này trẫm sẽ có cách giải quyết.”

Thái hậu đưa mắt nhìn hắn, dường như còn muốn nói thêm điều gì, nhưng cuối cùng cũng im lặng. Thở dài một tiếng, bà để Thiển nhi đỡ đứng lên, đi được vài bước rồi dừng lại, quay đầu nói: “Hoàng thượng, việc này ai gia không sẽ không ép người.” Dứt lời, bà xoay người đi ra ngoài.

Hạ Hầu Tử Khâm vẫn đứng yên, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, rất lâu sau mới xoay người đi vào phòng trong.

Hắn liếc nhìn Tình Hòa một cái, nàng vội khom người lui xuống.

Hắn bước đến, nhỏ giọng nói: “Đã nghe hết rồi?”

Ta mấp máy môi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ gật đầu.

Bỗng nhiên hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Đám lão thất phu kia, nói cái gì tất cả đều vì bách tính, trẫm thấy, người sợ chiến tranh nhất không phải chính là bọn họ sao?”

Ta giơ tay nhẹ nhàng xoa ngực hắn, nói: “Vậy Hoàng thượng định làm gì?”

Hắn hừ khẽ một tiếng, không trả lời câu hỏi của ta, chỉ nói:  “Quân của Hiển vương ở tiền tuyến không đủ, chỉ có thể duy trì vài ngày, trẫm sẽ tự mình dẫn đại quân đi trước.” Hắn cúi xuống, lại nói: “Vì thế, chuyện ở Hoàng đô, trẫm phải xử lý thỏa đáng trước.”

Lời hắn vừa nói khiến ta kinh ngạc, chuyện ở Hoàng đô, đương nhiên là chỉ chuyện của thích khách kia. Ngước mắt nhìn hắn, xem ra, trong lòng hắn đích thực đã có đối sách.

Ta không nói lời nào, hắnlại nói: “Nhưng trẫm lại không nghĩ đến, ngày hôm đó thuận miệng nói nàng bị nhiễm dịch bệnh, bọn họ lại có thể giúp trẫm nghĩ ra phương pháp tốt như vậy, có thể khiến nàng kim thiền thoát xác (*). A, hôm nay xem như trẫm đã nghe được một lời khiến bản thân suy nghĩ thông suốt!”

*ve sầu lột xác, xuất hiện trong bộ dạng mới khiến không ai có thể ngờ tới.

Ta hoảng hốt hỏi: “Hoàng thượng muốn làm gì?”

Hắn khẽ cười: “Còn có thể làm gì? Vừa rồi nàng không nghe thấy sao? Các trọng thần của trẫm đã giúp nàng nghĩ ra cách xuất cung, bọn họ đều đang hy vọng trẫm dùng nàng để đổi lấy sự bình yên cho hai nước.”

Ta cắn môi, trong lời nói của hắn, ta không phải là không nghe ra, hắn cũng không muốn tặng ta cho Hàn vương. Hạ Hầu Tử Khâm là một người kiêu ngạo, cho dù có chết, hắn cũng sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy, không phải sao?

Ta rất hiểu hắn.

Lần này, ta lại cười, nhỏ giọng hỏi: “Vậy Hoàng thượng muốn thiếp làm gì?”

Hắn lại nở nụ cười, nhẹ nhàng nói rõ từng chữ một: “Xuất cung.”

Bàn tay ta đang xoa ngực hắn khẽ run, lại nghe hắn nói: “Nước thuốc của nàng không phải vừa đúng lúc không còn nữa sao? Chắc là còn có thể duy trì thêm hai ngày nữa chứ? Trẫm sẽ nhanh chóng sắp xếp.”

Lần trước ta nói nước thuốc của ta sắp hết, hắn chỉ nói đã biết. Giờ hắn lại nghĩ ra biện pháp như vậy sao? Thế thì, ta chẳng phải sẽ bỏ lại một mình hắn đối mặt với trận chiến này sao?

Dường như hắn cũng nhìn ra suy nghĩ trong lòng ta, trầm giọng nói: “Mục đích để nàng xuất cung không chỉ đơn giản như thế, trẫm muốn nàng làm một chuyện.”

“Chuyện gì?” Ta vội hỏi.

Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: “Dẫn dụ kẻ phản bội ở Hoàng đô.” Trong lòng ta chấn động, hắn lại nói: “Kẻ đó nếu có thể phái người vào cung giết người, đơn giản là muốn khơi dậy chiến tranh giữa hai nước. Đã như vậy, y sao có thể để trẫm đưa nàng đi Bắc Tề?”

Ta chợt hiểu ra, bật thốt lên: “Ý Hoàng thượng là, người đó sẽ xuất hiện trên đường, ám sát thiếp?”

Đúng như lời Hạ Hầu Tử Khâm nói, đối phương là cố ý khơi mào chiến tranh nên tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ ai có thể xoa dịu trận chiến này. Mặc dù tất cả đều biết, nếu thực sự tặng người sang Bắc Tề cũng không thể bảo đảm hai nước sẽ ngừng chuyện binh đao, nhưng mà kẻ đó nhất định sẽ không mạo hiểm như vậy. Cho dù chỉ có một chút khả năng, kẻ đó cũng sẽ không bỏ qua.

“A Tử.” Bỗng nhiên hắn nhỏ giọng gọi, nhẹ nhàng cầm lấy tay ta, cau mày nói: “Trẫm biết làm như vậy sẽ rất nguy hiểm, nhưng nàng yên tâm, trẫm đã chuẩn bị chu đáo cho nàng. Trẫm tuyệt đối sẽ không để nàng gặp bất kỳ mối nguy hiểm nào.”

Ta gật đầu. Ta tin. Ta đương nhiên tin.

“Nhưng mà Hoàng thượng, sau khi thiếp xuất cung, cho dù dụ được người đó lộ diện thì thiếp làm thế nào để trở về?” Đây cũng là điểm từ đầu đến cuối ta không nghĩ ra.

Hắn hít một hơi, nói với ta: “Việc này trẫm đã sắp xếp xong, nàng không cần bận tâm.”

“Hoàng thượng…”

Ta còn muốn nói, hắn đã giơ tay lên chặn miệng ta lại. Chàng chăm chú nhìn ta, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Trẫm sẽ rất lâu không gặp được nàng, cũng không biết lần này xa cách bao lâu mới có thể gặp lại.”

Lời của hắn khiến trái tim ta nặng trĩu. Bỗng nhiên, ta lại nhớ đến Cố Khanh Hằng. Khi đó y cũng nói không biết bao lâu mới có thể gặp lại ta, tính đến nay đã gần ba tháng, ta vẫn không thấy y trở về.

Ta nắm tay hắn, hỏi: “Khi đó Hoàng thượng nói, không thể cho thiếp biết Khanh Hằng đi đâu, như vậy hôm nay có thể không?”

Sắc mặt của hắn biến đổi, miễn cưỡng cười nói: “Việc này không vội.”

Nhưng mà, trong lòng ta lại thấy thấp thỏm.

Muốn hỏi tiếp, chàng lại cúi đầu hôn môi ta, thì thầm: “A Tử, trẫm có thể để cho nàng đi, cứ như vậy sẽ tốt hơn…”

Bàn tay ta bất giác nắm chặt lấy tay hắn, mà hắn cũng đã vòng tay bế ta lên, bước vội đến long sàng.

Ta còn đang kinh ngạc, hắn đã cúi người áp xuống.

“Hoàng thượng.” Ta nâng khuôn mặt hắn lên.

Hắn cúi đầu ậm ừ đáp lại, đôi môi mỏng mềm mại nhẹ nhàng đụng chạm vào da thịt ta. Hơi thở ấm áp của hắn phả vào cổ ta, làm dấy lên cảm giác tê dại ở bên tai. Ta không nhịn được rên nhẹ một tiếng.

Hắn khẽ cười: “Nàng là nữ nhân của trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không dâng tặng cho kẻ khác!”

Lời của chàng làm ta bất giác mỉm cười, đúng vậy, ta thích một Hạ Hầu Tử Khâm như vậy. Bá đạo, kiêu ngạo. Nhưng ta chính là thích thế!

Ta vươn tay ôm lấy hắn, lại nghe hắn đột nhiên nói: “Nếu trẫm một đi không trở về, nàng có hận trẫm không?”

Hắn nhắc ta mới nhớ đến, khi đó ta đã nói, bất cứ lúc nào ta cũng sẽ không hận chàng.

Ta nhìn thẳng hắn, lắc đầu nói: “Vậy ngay lập tức Hoàng thượng cũng sẽ nhìn thấy thiếp.”

Chân mày của hắn nhíu lại, cắn răng nói: “Nàng dám!”

Ta cười nói: “Tại sao thiếp lại không dám?”

Cho dù thất bại, cùng lắm thì ta sẽ cùng chàng kiêu ngạo mà chết, ngay từ đầu ta đã thầm nói với bản thân mình như thế.

Tay hắn nắm lấy vai ta càng chặt hơn, ta bất giác bị đau đến nhíu mày, nhưng sau đó ta lại miễn cưỡng mỉm cười. Hắn lại sầm mặt nói: “Trẫm muốn nàng phải sống tốt.”

Ta gật đầu: “Vì thế Hoàng thượng cũng phải sống.”

Đột nhiên hắn khẽ cười rộ lên, cúi mặt chôn ở cổ của ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thế nào, nàng muốn đem trẫm ăn đến xương cũng không còn sao?”

Ta cũng cười: “Đúng vậy, tốt nhất là lấy dây thừng buộc chàng lại, cột kỹ chàng ở đai lưng! A —–”

Thật đáng ghét, chàng đã bao nhiêu tuổi rồi, lại có thể cắn ta như thế chứ.

Ta phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn. Hắn lại giống như một đứa trẻ cười lên “khanh khách”, bỗng nhiên lại trầm giọng nói: “Làm càn…”

Chẳng biết tại sao, ta đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó trượt ra từ khoé mắt. Một Hạ Hầu Tử Khâm không biết xấu hổ như vậy, một Hạ Hầu Tử Khâm tính tình trẻ con như vậy, đã rất lâu rồi ta chưa nhìn thấy…

Lâu đến mức, ta dường như không nhớ rõ nữa.

Đôi mày anh tuấn của hắn khẽ nhíu lại, cắn răng mắng: “Vô dụng, trẫm chẳng qua là cắn nhẹ nàng một cái.”

Ta không nhịn được mà cười thành tiếng. Chàng biết rất rõ, ta không phải vì vậy mới khóc.

Rốt cuộc chân mày của hắn cũng giãn ra, cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm mại của ta, nhẹ nhàng mút vào.

“Ưm…” Thân thể ta không khống chế được khẽ run rẩy, ta kêu lên thành tiếng.

Hắn cười, đưa tay cởi y phục của ta ra…

Mà ta cũng sớm cảm nhận được, thân thể của hắn ngày càng nóng…

Hoan ái qua đi, hắn thở gấp nằm bên cạnh ta, bàn tay hắn vẫn như trước, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể ta. Hắn nói: “Hứa với trẫm, tuyệt đối không được mạo hiểm. Trẫm muốn nàng phải sống tốt, sống để trở về gặp trẫm!”

Ta nghiêng người ôm lấy cánh tay hắn, gật đầu thật mạnh.

Có câu nói đó của chàng, ta nhất định sẽ cố gắng sống, sống để gặp lại chàng.

Ta giơ tay lên, vươn ngón út ra, nói với hắn: “Ngoéo tay đi.”

Hắn liếc ta một cái, cau mày nói: “Đây là gì?”

Ta quơ quơ tay, mỉm cười nói: “Thiếp hứa với chàng, cố gắng sống, sống để trở về gặp chàng. Chàng cũng phải hứa với thiếp, phải sống tốt, như vậy mới công bằng!”

Hắn lại xem thường hừ một tiếng, nói: “Chớ nói chuyện công bằng với trẫm.”

Ta lại không thấy buồn, ép sát hắn, thân thể mềm mại dựa vào ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, đây coi như là lời thề của chúng ta, nếu ai không làm được, người đó chính là….” Dân gian thường nói, chính là súc sinh. Nhưng mà, chàng là Hoàng đế nha, nói “Súc sinh” thật khó nghe. Ta suy nghĩ, nhanh trí nói: “Ai không làm được, người đó chính là rùa đen.”

A, ngay cả rùa cũng có thể đem ra để thề.

Hắn khẽ cắn môi: “Trẫm sẽ không tuỳ tiện nói ra lời thề mất mặt như thế.”

Lằng nhằng với hắn cả buổi mà hắn vẫn không chịu thề, cũng không chịu giơ tay. Tính tình ngang tàng của hắn một khi đã nổi lên thì thật đúng là không ai ngăn được. Không ép buộc hắn nữa, ta lặng lẽ ngước mắt nhìn người đàn ông có gương mặt tuấn tú phi phàm này.

Hắn dường như có chút ngượng ngùng, trừng mắt nhìn ta một cái rồi nghiêng mặt sang hướng khác. Ta không nhịn được mỉm cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn.

Ta lặng lẽ nói ở trong lòng:

Hạ Hầu Tử Khâm, đây là lời thề của ta và chàng. Đã thề thì nhất định phải tuân thủ…

Rất lâu sau ta mới thấy hắn quay mặt lại, rốt cuộc hắn cũng không chịu được. Ta còn tưởng rằng hắn cố ý không nhìn ta.

Ta ngước mắt nhìn, hắn cũng chỉ nhìn lại, một câu cũng không nói.

Trong đôi mắt của hắn thoáng phát ra tia sáng lấp lánh, từng chút từng chút phản chiếu vào đáy mắt ta.

Một lát sau, rốt cuộc ta mới nghe hắn cười nói: “Làm sao bây giờ, trẫm cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.”

Trong lòng ta khẽ động, hắn bỗng nhiên nói ra một câu như vậy, thật sự làm ta kinh ngạc. Giơ tay lên vỗ vỗ gương mặt của mình, ta cười nói: “Cái Hoàng thượng muốn nhìn là gương mặt này của thiếp, hay vẫn là một cái khác?”

Hắn giật mình, bỗng nhiên nói: “Chờ đến khi xuất cung, nàng không cần thoa nữa. Đến lúc đó, e rằng cũng không có ai nhận ra nàng.”

Tay ta hơi cứng lại, mới nhớ đến, hắn chưa bao giờ hỏi ta chuyện nước thuốc. Trước đây, ta sợ hắn hỏi. Bây giờ, lại sợ hắn không hỏi. Chung quy ta cảm thấy hắn không hỏi, trong lòng ta lại hoảng hốt.

Đang suy nghĩ, hắn nghiêng người ôm ta, thở dài: “Ngày mai lâm triều, nàng phải chịu uất ức một chút.”

Hết chương 9 (215)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui