Võ giả.
Trong vạn người cũng chưa được một người, địa vị siêu nhiên.
Không bị rằng buộc bởi luật pháp, có được sức mạnh khủng bố khó mà tưởng tượng được, tu luyện lên bậc cao còn có thể sống đến hai trăm tuổi
Triệu Vinh từng tận mắt chứng kiến tông sư võ đạo ra tay.
Một quyền đấm nát nút.
Một chưởng cắt ngang sông
Giết người trong một ý niệm.
Bản lĩnh cao cường dĩ nhiên là được xưng thần!
Triệu Vinh, con trai trưởng nhà họ Triệu nằm mơ cũng muốn trở thành võ giả, vì thế nhà họ Triệu đã đầu tư gần mười tỷ, nhưng anh ta không có thiên phú luyện võ.
Nhà họ Triệu chỉ có thể mời hai vị võ giả tới bảo.
vệ Triệu Vinh, tuy rằng không phải võ tông, nhưng cũng là cao thủ võ đạo hiếm có,
"Anh bạn này, chúng ta đều là võ giả, chỉ bằng cậu nể mặt hai vợ chồng tôi, bỏ qua chuyện ngày hôm nay, cậu thấy thế nào?”
Người phụ nữ mặc sườn xám khoảng ba lãm ba sáu tuổi, diễn mạo bình thường, nhưng giọng nói lại kiều mỵ êm tai.
“Anh cũng là võ giả!"
Mặt Triệu Vinh biến sắc, lúc này anh ta nhìn Diệp Phong với ánh mắt khiếp sợ xen lẫn ghen tị.
Nhưng giây tiếp theo, nét mặt anh ta lại hiện lên vẻ sảng khoái, là võ giả triệu người mới có một người thì sao.
Ở thành phố Đông Hải này, đắc tội nhà họ Triệu, thì hôm nay vẫn phải chết ở đây!
"Võ giả..."
Diệp Phong đã nghe thấy từ võ giả' này không chỉ một lăn, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp võ giả.
Liếc mắt nhìn qua, sau đó ánh mắt anh lộ ra vẻ kỳ lạ.
Thú vị
Tuy là võ giả, nhưng trong cơ thể một nam một nữa này lại có một luồng linh khí vô cùng tạp nham lưu chuyển.
Độ tỉnh thuần còn không bằng một phần một nghìn linh khí mà Diệp Phong hấp thụ, có thể coi là người tu hành ở phiên bản siêu thấp.
Nghĩ nghĩ cũng phải.
Ở thời đại mạt pháp linh khí cần cỗi này, cầu tiên hỏi đạo quả thực là khó như lên trời, muốn tu hành thì đành phải có gì dùng nấy.
Đây là một bước lùi.
Một cái là tu tiên, một cái là tu võ.
Khác nhau một chữ, nhưng lại là rãnh trời mãi mãi không thể vượt qua
...
Thấy Diệp Phong không nói gì.
Chu Vân hòa nhã nói: “Anh bạn, các thi thể trên hành lang lục phủ ngũ tạng bị đánh vỡ, chứng tỏ cậu chưa thể khống chế kình khí đánh ra một cách hoàn hảo, cậu đã lãng phí quá nhiều kình khí rồi, chắc là cậu vừa vào cấp bốn nhỉ?"
"Còn hai vợ chồng chúng tôi đều là cấp năm, cậu phải suy nghĩ cho kỹ đấy."
Võ giả có tổng cộng chín cấp.
Ba cấp đầu là luyện ngoại kình, ba cấp giữa là luyện nội kình, đa số võ giả cả đời kẹt ở dưới cấp sáu.
Chỉ có một số cực ít kỳ tài võ đạo có thiên phú trác tuyệt, mới có thể kết hợp nội kình thủy hóa bất dung với ngoại kinh làm một, vượt qua đoạn kẹt để lên tới cảnh giới hợp nhất.
Như thế.
Là có thể được gọi là tông sư võ đạo, có được cái vốn để khai tông lập phái.
Chu Vân thấy Diệp Phong còn trẻ mà đã trở thành nội kình võ giả, xem như là người có thiên phú lạ thường, có khi anh là đệ tử của vị cao thủ võ đạo nào đó.
Cô ta và chồng thiên phú có hạn, cả đời này cũng không có hi vọng thăng lên cấp sáu, tất nhiên không muốn gây thù chuốc oán.
“Cấp năm, mạnh lắm à?"
"..."
Chu Vân dần thu lại nụ cười.
Cô ta nhìn ra rồi, thắng cha mặc áo đạo sĩ này không muốn hòa giải, thậm chí còn hơi coi thường vợ chồng bọn họ.
"Anh bạn, Chu Vân tôi đã cho cậu bậc thang rì tự cậu không chịu lùi bước. Thế thì dù tôi có giết cậu, chắc hẳn sư môn các cậu cũng sẽ không nói gì”
Chu Vân xoay người, cởi giày cao gót ra, đá một cước ra không trung từ khoảng cách mấy mét
"Rầm!"
Cái tường đằng sau Diệp Phong bị đá ra một cái lỗ to bằng đầu người, bụi bay khắp nơi.
Đá cách khoảng không mà đã có uy lực cỡ này, nếu cú đá này mà tiếp xúc với vật thật, thì chắc chắn có thể đá xuyên tấm thép.
Diệp Phong quay đầu nhìn thoáng qua.
Anh chỉ vào Triệu Vinh, vẻ mặt lạnh như băng: "Anh ta vũ nhục người tôi yêu, còn tuyên bố muốn chém tôi thành ngàn mảnh. Hai người, xác định muốn giúp anh ta?"
Chu Vân lại đá ra một cước nữa, lần này cô ta không lưu tình nữa, cô ta dùng hành động để trả lời Diệp Phong.