Cô ấy rất muốn xé thư đi, nhưng nghĩ đến kiếm Thanh Phong đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm, với lại cái mông đang đau rát.
Cô ấy.
Khuất phục.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, không chấp nhặt với nghiệt đồ
Tô Thanh Hoan nhanh chóng đọc xong bức thư, cả bức thư không có một câu nhớ nhung nào, hết bảo cô ấy là sư phục ngốc, thì lại bảo cô ấy làm này làm kia, giọng điệu hống hách như thể đang ra lệnh cho nha hoàn vậy...
Tô Thanh Hoan rất không cam tâm.
Cô ấy lật tờ giấy viết thư lại, mặt sau trắng tinh. Rồi lại nhìn vào phong bì thư, cũng rồng tuếch
Tô Thanh Hoan lập tức phun ra tinh hoa: "Nghiệt đồ, ta là sư phụ ngươi, tốt xấu gì ngươi cũng phải làm bộ sư phụ hiền từ đõ đệ có hiếu chứ!”
“Vèo vèo vèo.”
Kiếm Thanh Phong lại lượn mấy vòng trong phòng, tuy nó không nói gì, nhưng thể hiện ra hết rồi, lực chấn nhiếp rất mạnh.
Tô Thanh Hoan tủi thân quá.
Kiếm Thanh Phong là bảo bối của Ngọc Nữ Quan, cô ấy tận tâm bảo vệ hai mươi năm, giờ mới vào tay Diệp Phong có mấy ngày, nó đã đứng về phía tên nghiệt đồ đó rồi hả?
Kiếm Thanh Phong.
Ngươi không có lương tâm à!
“Nghiệt đồ may mắn thật đấy, tìm được một long linh chưa khai mở linh trí, đúng là có thể dùng đại trận phong thủy để khóa lại, nhưng phải chuẩn bị vài thứ. nữa"
"Kiếm Thanh Phong, ngươi đưa cho Diệp Phong một bức thư giúp ta, bảo cậu ta đợi vài ngày.
"..."
Kiếm Thanh Phong lơ lửng giữa không trung, không nhúc nhích.
Tô Thanh Hoan đen mặt, đau đầu nói: "Được rồi được rồi, chuẩn bị đồ xong ngươi mang đi cả thể."
....
Diệp Phong dậy thì đã là buổi chiều.
Sau khi nghỉ ngơi mười mấy tiếng, Diệp Phong đã hồi phục tinh thần, sảng khoái duỗi lưng một cái.
Liễu Thanh Thanh đang ở phòng khách cùng con gái đọc sách, Liễu Y Y thì nằm trên sô pha cầm ipad đọc truyện tranh.
Khi Diệp Phong ra khỏi phòng, ba cô gái đều ngẩng mặt nhìn sang.
Diệp Tử thè lưỡi: "Bố ngủ nướng thế, bố còn dậy muộn hơn cả dì nhỏ, xấu hổ nhá”
"Hôm qua... hơi mệt”
"Diệp Phong, đừng có mà để dục vọng đục khoét ý chí của anh, làm chuyện gì cũng cần tiết chế!"
Liễu Y Y chợt đè thấp giọng nói: "Phòng tôi có mấy quyển chân dung người đẹp, có cần tôi cho anh mượn đọc hai ngày không? Nhưng anh đừng làm bẩn nhá, đó là cục cưng của tôi đấy.”
???
Trong đầu Diệp Phong hiện lên dấu hỏi chấm.
Anh nghỉ ngờ Liễu Y Y đang hố anh, hơn nữa còn có chứng cớ xác thực rồi.
Liễu Thanh Thanh bực bội nói: "Liễu Y Y,em im miệng cho chị, đừng có mà nói những lời đấy trước mặt con gái chị!"
Liễu Y Y cẩu thả nói: "Chị yên tâm, Diệp Tử nghe không hiểu đâu, đúng không Tiểu Diệp Tử?"
Diệp Tử chớp chớp mắt.
Cô bé mới chỉ là em bé năm tuổi, vẫn còn đang đi nhà trẻ, niềm vui lớn nhất hiện giờ là nghe mẹ kể chuyện.
Nhưng cô bé láng máng cảm nhận được, nụ cười vừa nãy của dì nhỏ có chút ý xấu, cực giống người phụ nữ xấu xa trong phim hoạt hình...
"Dì nhỏ là người phụ nữ xấu xa”
"Đúng vậy, dì chính là người phụ nữ xấu xa chuyên môn đùa giỡn tình cảm đàn ông, danh xưng mẹ đỡ đầu tình yêu!"
Liễu Y Y ưỡn ngực ngẩng cao đầu, đắc ý.
Diệp Tử ngây thơ hỏi: "Mẹ đỡ đầu tình yêu là gì ạ?"
"Cháu yêu, đây là lĩnh vực tối cao mà bây giờ cháu chưa thể tiếp cận được, đợi cháu lên tiểu học, dì nhỏ sẽ dạy cháu sau”
"Cảm ơn dì nhỏ”
"...."
Liễu Thanh Thanh trợn trắng mắt.
Lại nữa lại nữa rồi, cô gái chưa yêu đương bao giờ là thế này đây, lúc nào cũng ảo tưởng trêu đùa anh này trêu đùa anh kia, trên thực tế còn chưa cả nắm tay đàn ông.
Thấy chị gái trợn trắng mắt.
Xong lại nghĩ đến tối qua bị chị gái nghỉ ngờ sức hút của bản thân.
Liễu Y Y chạy nhanh lên lầu, lấy kem dưỡng tay phụt lên tay, sau đó nũng nịu nói:
"Diệp Phong, tôi lấy nhiều kem dưỡng tay quá, cho anh một ít này”
Nối xong.
Rất là tự nhiên cầm tay Diệp Phong rồi bôi bôi.
"Ay ya, Diệp Phong tay anh khô quá, phải dưỡng da kỹ vào.