Tỉnh lại lần nữa, cậu phát hiện mình đã nằm trên giường trong tây phòng của Tưởng gia, Tưởng Mạc Ngọc đang ngồi bên mép giường chòng chọc nhìn cậu, nhưng lại không thấy Tư Đồ Phong đâu cả.
Cô bé vui vẻ hướng ra ngoài phòng kêu "Tỉnh rồi tỉnh rồi!"
Mẹ Tưởng nghe tiếng gọi, vén rèm cửa lên đi đến, trong tay bưng một cái bát có thứ gì đó đen thui, từ xa ngửi đã thấy cổ muốn có vị đắng rồi, "Con sao rồi?"
"Không sao..." Tô Thiếu Bạch cố gắng muốn thể hiện mình thoải mái lắm, tuy cả người hiện tại cũng không có đau như trước nữa, nhưng tứ chi cũng rất căng, tựa hồ như nặng hơn cả ngàn cân, ngay cả chuyển động cánh tay cũng thấy rất khó khăn.
"Thôi được rồi, đừng cố nữa, uống thuốc xong ngủ tiếp một chút đi." Mẹ Tưởng giúp cậu đệm hai cái gối sau đầu, bắt cậu ăn hơn nửa chén, mãi đến khi cậu lắc đầu, mới đỡ cậu nằm xuống.
Ngủ thiếp đi ba ngày, mãi đến sáng ngày thứ tư Tô Thiếu Bạch mới có thể xuống đất đi hai vòng trong sân.
Vừa đi, cậu vừa nhìn chằm chằm hai tay mình, trong này, chẳng lẽ thật sự có Thần hỏa à? Hiện tại ngoại trừ tay chân chẳng có chút khí lực, cậu chẳng có cảm giác khó chịu gì khác cả.
Cẩn thận suy nghĩ một hồi, cũng không phát hiện bản thân có tí xíu kỳ lạ nào cả, chứ đừng nói đến Thần hỏa gì đó xuất hiện trên tay.
Chuyện đã xảy ra trong động, quả thực cứ như là một cơn ác mộng vậy.
Buổi chiều ngày thứ năm, Tô Thiếu Bạch cùng Tưởng Mạc Ngọc vác rổ đến bên bờ suối hái rau dại, lại mang theo dao chặt, muốn tiện tay nhìn xem bên bờ suối có gì ăn không.
Cả nhà ai cũng gầy muốn chết, tốt nhất là có thể tìm hết sơn hào hải vị bồi bổ cho tất cả đi.
Lần đầu gặp gỡ, cậu cũng gặp Tưởng Mạc Ngọc tại con suối nhỏ này, cá nhỏ trong suối này chỉ dài một ngón tay, còn chưa đủ nhét kẽ răng, Tô Thiếu Bạch đành phải thả đi, xoay người cùng bé đi vào rừng.
Cô bé còn nhỏ tuổi, bình thường chỉ dám đi lại bên dòng suối trong trừng, vội hái ít rau dại giúp mẹ, hôm nay có người đi cùng, lá gan lớn hơn rất nhiều, túm lấy tay cậu hào hứng đi vào trong rừng.
Mắt thấy cây cối trong rừng càng ngày càng lớn và dày đặc che khuất cả bầu trời, Tô Thiếu Bạch sợ lạc đường, cứ đi vài bước lại dùng dao chặt khắc lên ký hiệu lên cây.
Hai người đi một đường dọc theo rừng cây vừa đi vừa hái, không lâu sau rổ đã nhanh đầy ụ.
Trên đường thấy có cây giống như cây bát giác hồi hương [1], cậu bèn ngắt xuống một viên, tách ra đưa lên lưỡi liếm thử, quả thật là vị bát giác.
Tô Thiếu Bạch cảm thấy mỹ vị của thịt kho tàu đang vẫy tay trước mặt mình, lập tức thành thục hái hết hoa hồi trên tán cây giống như nhặt được bảo bối.
Bát giác là một loại gia vị tốt, sau này có thịt ăn thì thứ gi vị này chắc chắn sẽ có tác dụng lớn.
Mặc kệ ra sao, cậu nhất định phải cho "toàn nhà" được ăn thịt.
Trước mắt cứ vậy đã, một tuần lễ không có chất béo bỏ bụng thiệt khiến cậu muốn ăn lắm rồi.
Đáng tiếc, sau đó cậu cũng không tìm được nguyên liệu nấu ăn lý tưởng nào nữa cả.
Ngay cả nấm, thứ thường phải thấy nhất, cũng không phát hiện, Tô Thiếu Bạch vô cùng thất vọng.
Nhưng mà lại có cây ăn trái, có không ít mấy chùm trái xanh xanh, nhìn giống nhu quýt ấy, hầu hết đều to bằng nửa nắm đấm, nặng trĩu cong cả cành cây.
Tưởng Mạc Ngọc tự mình hái được vài quả liền ném vào rổ, nhịn không được liền lột ra một quả, đưa cho cậu một miếng, suýt nữa đã khiến Tô Thiếu Bạch chua chết luôn, đây căn bản đâu phải là quýt, mà cái này là cây chanh! Thảo nào chẳng ai hái!
Tên ngốc nào đó vì bị chua nên nhăn mặt ngẩng đầu nhìn trời một chút, mặt trời đã ngả về tây, chỉ có thể đi tiếp thêm tối đa là nửa canh giờ nữa thôi, sau đó hai người nhất định phải trở về, huống hồ cậu bệnh nặng chỉ mới khỏi thôi, thể trạng này cũng không thể chịu được lâu đâu.
Lại ngẩng đầu lên, khóe mắt Tô Thiếu Bạch thấy trên cái cây bên trái kia có cái gì đó nhìn quen mắt, nhìn kỹ lại một chút, ổ chim? Khí lực nhất thời trở lại, cậu hưng phấn mang dao thắt ra sau lưng, bảo Tưởng Mạc Ngọc đứng dưới tàng cây chờ, còn mình thì leo lên cây.
Trứng chần nước sôi, cơm xào trứng, trứng tráng cà chua, canh trứng gà, mấy món trứng trong hồi ức được sắp xếp lại chậm rãi xuất hiện trong đầu, cho dù chỉ có hai quả trứng chim cũng có thể ham muốn ăn đó.
Cái chân ngắn ngắn nhỏ nhỏ chậm chạp leo lên, vất cả dốc hết sức bình sinh cuối cùng cũng leo lên được ngọn cây, trong cái ổ chim to như cái quạt hương bồ quả nhiên có hai quả trứng chim, Tô Thiếu Bạch vô cùng mừng rỡ, vừa định vươn tay, bỗng nhiên cậu trợn mắt, cách đó không xa có một người con trai đang lõa thể!
Không, không, không, là một người con trai đứng dưới thác nước cởi y phục.
Khoảng hơn trăm mét ngoài đó, có một thác nước rất đẹp, màn nước mỏng tựa như một lớp mành gấm vô cùng mịn màng, một vách đá nhọn như ẩn như hiện sau tấm mành kia, làn gió khẽ vuốt qua, sóng gợn lăn tăn trên mặt nước, dưới ánh mặt trời lấm tấm những điểm vàng óng.
Dòng nước vàng chảy xiết lấp lánh ánh bạc, tựa như những hạt châu hạt ngọc rơi xuống mặt hồ sâu trong vắt màu ngọc bích.
Dưới thác nước cạnh hồ, người nọ đứng đưa lưng về phía cậu, tiện tay đem trường sam cởi ra ném lên bờ hồ, chỉ mặc mỗi một cái quần màu trắng.
Vai rộng eo thon, hai chân thẳng tắp, tấm lưng cuồn cuộn cơ bắp, nhẹ nhàng lên xuống, mà điều chú ý nhất chính là vòng eo thon như con gái, khiến người nhìn mê mẩn không thôi.
Nói chung, vóc dáng người này hoàn mỹ giống như chân dung ảnh chụp của mấy người mẫu nam, mà làn da dưới ánh mặt trời lại không quá trắng, không phù hợp lắm với hình tượng đàn ông tiêu chuẩn trong mắt bạn Tô Thiếu Bạch đến từ thế kỷ hai mươi mốt đây.
Đúng là loại đàn ông kiểu mẫu nha, nhưng mà vậy thì màu da cũng phải cỡ màu đồng cổ hoặc màu mật ong thì mới chuẩn man.
Nhưng mà muốn giải quyết vấn đề này cũng không khó, muốn rám đen dễ lắm, có thể đi ra biển phơi nắng, hoặc cũng có thể đi thẩm mỹ viện chiếu tia cực tím, nếu sinh ra đã thế thì sau này có thể tu bổ thêm nha.
(Editor: Ôi vãi anh, miêu tả cho lắm vô cuối cùng phán cho câu không hợp tiêu chuẩn chỉ vì màu da =))))) mà hình như người này sau này là chân mệnh thiên tử của anh đó nha~~~)
Bên này cậu vẫn còn đang soi mói, người ta ở bên kia đã gỡ trâm cài tóc, một đường vòng cung hoàn mỹ theo đó mà rơi xuống hồ, tựa như chiếc đuôi xinh đẹp của một con cá bạc.
Thắt lưng này, sức bật này, trước đây cậu có một người bạn thời đại học thích nhất là xem mấy trận đấu bơi lội, lần nào cũng rất thích động tác nhảy lấy đà của vận động viên nên luôn bình phẩm từ đầu tới chân, Tô Thiếu Bạch không hiểu, chỉ nhớ rõ là câu ưa thích cuối cùng lúc bình phẩm của tên mập đó là "sự kết hợp của lực và mỹ*".
Vậy mà bây giờ lại rất thích hợp với người này.
Lại nhìn lại dáng người của mình, sao lại khác nhau dữ vậy trời?
*ý nói sức lực và nét đẹp
Một lát sau, người nọ lại từ trong nước ló đầu ra, vuốt ngược mái tóc dài ướt đẫm ra phía sau, lộ rõ một góc gương mặt cực kỳ trẻ, nhìn qua chỉ mới có mười bảy mười tám tuổi thôi, mày kiếm mắt sáng, đôi con ngươi đen sáng, sóng mũi cao ngất, mười phần anh khí.
Đây mới chính là khuôn mặt tiêu chuẩn của nhân vật nam chính nha, nhưng mà tại sao gương mặt này lại được sinh trưởng trên người của người khác chứ*? Tô Thiếu Bạch tay ôm cây lấy trán đụng cành đau lòng cảm thán.
*ý tiểu Bạch chính là "Tại sao người ta có gương mặt đẹp trai thế này mà tui lại hổng có?!"
Trên trán truyền đến cảm giác gồ ghề khiến cậu lập tức phục hồi tinh thần, không đúng, cậu đến đây đào ổ chim mà, đang chuẩn bị đưa tay, lại phát hiện vỏ trứng của hai quả trứng chim đã bị tách làm hai, chỉ còn lại lòng trắng trứng cùng một chút vệt màu vàng, lòng đỏ đã không cánh mà bay rồi.
Trên cành cây cách đó không xa, có một con chim cắt màu trắng [2] rất lớn đang đậu, lông vũ toàn thân trắng như tuyết, không có một chút lông tạp, nhưng mỏ và móng vuốt lại có sắc đỏ như lửa, vô cùng xinh đẹp.
Lúc này, con chim cắt lông trắng kia đang hếch cái mỏ ngu ngốc lên nhìn cậu, bên cái mỏ màu đỏ kia còn có vương chút lòng đỏ, kiêu căng nhìn cậu, hai cái lòng đỏ trứng chim này hiển nhiên là bị nó ăn!
Hừ! Kiêu ngạo cho lắm, ăn vụng còn không lau sạch miệng đi! Tô Thiếu Bạch nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm nó.
Thế nhưng, nghĩ đến chiến lực của mình và con chim cắt trắng đó, rõ ràng là nó thắng chắc rồi.
Hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt, nắm chặt tay hít sâu một hơi, cậu đành phải chấp nhận, thất vọng leo xuống.
Con chim cắt lông trắng thấy kẻ địch chạy trốn, khinh bỉ kêu lên một tiếng, đập đập cánh, lượn quanh một chốc rồi vỗ cánh bay đi.
Tưởng Mạc Ngọc cầm rổ ngoan ngoãn ngồi xổm dưới tàng cây, ánh mắt nhìn cậu tràn ngập khao khát.
Tô Thiếu Bạch chỉ có thể áy náy xoa xoa đầu bé, dắt tay bé tiếp tục đi về phía trước.
Cậu tin chắc chỉ cần chú tâm tìm, gần đây nhất định còn có ổ chim.
Trời cao không phụ người có lòng, không lâu sau đó, hai người liền phát hiện ổ chim thứ hai.
Đợi khi cậu cật lực leo lên đến ngọn cây, mắt thấy chỉ còn cách ổ chim có một bước thôi, đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu quen thuộc.
Thái dương Tô Thiếu Bạch giật giật, ngẩng đầu liền thấy lại là com chim cắt lông trắng kia, mà lần này nó còn quá đáng hơn, nghênh ngang đứng trong ổ chim bên cạnh Tô Thiếu Bạch vừa mổ trứng ăn ngon lành.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, sau này có cơ hội lão tử liền đem ngươi nấu thành món cánh chim nướng! Ta nhịn! Tô Thiếu Bạch nắm chặt tay, hai mắt hung bạo trừng con chim, một lần nữa lại bò xuống dưới.
Tưởng Mạc Ngọc vẫn ngồi xổm dưới tàng cây ngẩng đầu nhìn như trước, cũng đã quen với việc Tô Thiếu Bạch leo xuống với hai bàn tay trống, nghe lời cậu tiếp tục đi tiếp.
Sau hai lần leo, thể lực Tô Thiếu Bạch cơ bản đã hết sạch, cậu thở dài, ngẩng đầu tìm mục tiêu cuối cùng.
Lần này mà không lấy được trứng chim, câu cũng không còn sức đâu mà leo lên lại nữa.
Nếu như lại gặp con chim cắt lông trắng, hôm nay sợ là có muốn cũng không thành rồi, xem ra là phải tạm biệt với mọi loại trứng luôn!
Khi Tô Thiếu Bạch leo lên ngọn cây lần thứ ba, con chim cắt lông trắng không biết xấu hổ lại xuất hiện lần nữa.
"Ngươi đừng có khinh người quá đáng!" Tô Thiếu Bạch tức giận lấy con dao giắt sau lưng ra, chỉ vào con chim cắt.
Lần một lần hai xem như là trùng hợp đi, nhưng mà đến lần ba lần bốn, đây rõ ràng là cố ý khi dễ cậu mà.
Con chim cắt lông trắng nghiêng đầu nhìn cậu, tiếp tục không nhìn mà chuẩn bị mổ trứng ăn.
Tô Thiếu Bạch trong cơn giận dữ, liền huơ dao hướng về phía móng nó chém tới.
Không ngờ động tác con chim cắt đó lại nhanh như chớp, nháy mắt đã thoát khỏi liền quay lài phản công hướng về phía tay phải đang cầm dao của cậu, móng vuốt nhanh chóng bấu vào da thịt trên cổ tay đối phương, rồi mổ về phía trong mắt cậu, Tô Thiếu Bạch căn bản không kịp né, mắt thấy sắp bị mổ mù rồi.
"Tiểu Bạch!" Một tiếng khiển trách lạnh lùng truyền đến, kèm theo đó là một đạo kiếm khí, không sai lệch nhắm thẳng ngay giữa mỏ con chim cắt và mắt phải Tô Thiếu Bạch, bức lui thế tiến công của con chim cắt lông trắng nọ, nhưng lại không khiến họ có chút thương tổn nào.
"Bụp!" Đạo kiếm khí hướng lên trời chọc xuyên qua cây cổ thụ bên cạnh, lỗ thủng chỉ to bằng ngón tay, còn bốc lên vài tia khói trắng.
Con chim cắt lông trắng ủy khuất kêu lên một tiếng, buông cổ tay Tô Thiếu Bạch ra rồi bay lên trời.
Một bóng người màu lam nhạt bay tới, đưa Tô Thiếu Bạch xuống tàng cây.
Chính là thiếu niên vô cùng anh tuấn bên đầm nước vừa rồi.
Thiếu niên đặt cậu xuống đất, còn chim cắt lông trắng bay lượn trên không trung chợt hạ xuống, thân mật đậu lên vai thiếu niên, cái đầu cọ cọ gò má như quan như ngọc người nọ hòng lấy lòng chủ nhân.
Đáng tiếc vẻ mặt của đối phương lại cao lãnh không thèm để ý nó.
Gì chứ! Thì ra con chim cắt lông trắng này lại cùng tên với cậu! Lại còn là do cái vị anh tuấn này nuôi nữa.
Ôm lấy cổ tay rướm máu, cơ thể hơi Tô Thiếu Bạch run rẩy.
Cổ tay chỉ là bị thương da thịt thôi, nhưng mà thiếu chút nữa là cậu bị chọc mù mắt rồi.
"Phế vật!" Thanh âm thiếu niên cũng giống như vẻ ngoài băng lãnh của mình, nhíu mày cao ngạo, tựa hồ chê cậu ngay cả con chim cũng đánh không lại.
(Beta: Cứ nói em nó phế vật đi sau này hối không kịp đâu anh ạ; Editor: Khổ, câu cửa miệng của ảnh vậy rồi mà =))))
Tên khốn này nói gì chứ? Tô Thiếu Bạch nắm chặt con dao trong tay, bị cái người khỏa thân lúc nãy giờ đang đứng trước mặt này khinh bỉ chọc đến nỗi tức giận toàn thân! Máu nóng xông hết lên não, não như muốn phồng cả lên, bên tai đầy tiếng ong ong.
"Ca~" Thấy ánh mắt cậu đỏ thẫm như muốn liều mình với người ta, Tưởng Mạc Ngọc ở bên cạnh lo lắng gọi một tiếng, bắt đầu từ mấy hôm trước, mẹ Tưởng đã để bé gọi Tô Thiếu Bạch là ca ca.
Nghe tiếng gọi của Tưởng Mạc Ngọc, máu nóng xông lên đầu của Tô Thiếu Bạch bỗng nhiên thanh tỉnh, cảm giác vô lực tựa như rơi xuống vực sâu không đáy, Tưởng gia còn phải dựa vào cậu chống đỡ, cậu không thể liều mạng như vậy được.
Đừng nói là chủ nhân của con chim đó, vừa rồi tự cậu cũng đã chứng thực rồi, sức lực cậu bây giờ thấp đến không thể tin được, lại nghĩ đến chuyện động thủ với thiếu niên này, quả thật là tự rước lấy nhục.
Hai mắt cậu tràn đầy phẫn nộ đến mức đỏ ngầu, giơ tay lên mạnh bạo lau mắt vài cái, dắt Tưởng Mạc Ngọc đứng cạnh xoay người rời đi.
Nếu đã không thể dây vào, vậy cậu cũng có thể tránh đi mà ha?
Bên ngoài dát vàng nạm ngọc mà bên trong thì bại hoại, uổng phí cho một thân xác đẹp đến vậy!
Thiếu niên áo lam chừng như có gì đó suy nghĩ nhìn hai bóng lưng đang rời đi kia, con ngươi hẹp dài mơ hồ có chút khó hiểu, một người mà cả chim cũng không đánh thắng, còn không phải là phế vật sao? Lúc y bảy tuổi Tiểu Bạch đã còn là đối thủ của y nữa rồi.
Mà người nọ lúc sắp đi vành mắt còn hồng hồng nữa, thật khiến y khó chịu vô cùng.
"Ngươi rốt cuộc đã làm cái gì?" Thiếu niên áo lam quay đầu nhìn con chim cắt lông trắng trên vai.
Con chim cắt lông trắng đắc ý kêu lên vài tiếng, cọ cọ gò má y lần nữa.
"Lại còn thích đùa giỡn người ta à?" Thiếu niên bây giờ mới hiểu là do con chim nào đó đã lộng hành, liền lớn tiếng giáo huấn nó, mãi đến khi nó xấu hổ cúi đầu.
Nó lấy là vì ai so với chủ nhân của nó cũng mạnh như nhau mà.
(Editor: Bé cưng à không phải ai cũng mạnh như chủ nhân cưng đâu =)))))
"Người xem đi, bây giờ đã khiến người ta giận rồi, tự nghĩ cách đi." Thiếu niên phủi phủi móng nó đi, ý bảo nó tự đi mà giải quyết, trong khi không chút nào phát hiện rằng vốn dĩ trong chuyện này ai có trách nhiệm lớn hơn.
Con chim cắt lông trắng ngẩng đầu kêu một tiếng, giương cánh bay đi.
oOo
Chú thích:
[1] Cây hồi: còn được gọi là bát giác hồi hương, hay đại hồi hương, hay hồi hương, đại hồi, hoặc đơn giản chỉ là hồi.
Đây là một loại cây dùng làm gia vị rất tốt, mấy bạn mỗi khi ăn phở nhớ là phải nhớ đến chương này nhé, vì trong gia vị làm phở có hoa hồi đó.
Thông tin chi tiết về cây hồi ở, tuy nhiên trong bộ này, Ngạn thấy tác giả ngoại trừ khúc đầu giới thiệu thì nói nguyên họ tên cây ra, còn sau đó thì chỉ gọi là bát giác, vốn Ngạn cứ phân vân nên gọi là hồi hay là bát giác, nhưng Ngạn nghĩ nên gọi là bát giác luôn, chứ để hồi lại sợ có người nghĩ đến cá hồi thì thôi rồi (tại Ngạn nếu nghe sơ qua cũng nghĩ đến cá hồi, thông cảm, tui đang ở 1 quốc gia chỉ có mỗi cá hồi là bày bán nhiều nhất nên lậm luôn rồi)
[2] chim cắt: hình minh họa thì ở bên dưới.
.