Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư


Ngày thứ hai, Du trưởng lão quả nhiên bắt đầu dạy phương pháp dùng linh căn tạo lửa, cũng nhắc bọn họ mau chọn linh căn, chuyện tu luyện tạo lửa vô cùng quan trọng, bọn họ có thể bái nhập môn hạ của vị trưởng lão nào, có thể làm đệ tử động tu hay là đệ tử linh tu, đều dựa vào việc thể hiện Khí hỏa trước mặt các vị trưởng lão vào hai tháng sau.

Như ba người bọn họ Triệu Lôi thảo luận, hỏa linh căn chiếm nhiều nhất.

Trong ba mươi mấy đệ tử mới nhập môn, gồm cả Tô Thiếu Bạch, Lý Ức Niên, Lâm Bái, Thượng Quan Linh, có gần một nửa người chọn hỏa linh căn.

Trong thuộc tính ngũ hành, hỏa linh căn là thuộc tính có lực công kích mạnh nhất.

Cho dù không được Nam Cung Hạo chọn, trong mấy môn phái đệ tử có hỏa linh căn đều được xem trọng.

Tôn Khởi Linh chọn thủy linh căn, Thẩm Phi Hồng chọn thổ linh căn.

Triệu Lôi thì chọn mộc linh căn.

Tô Thiếu Bạch cảm thấy bất ngờ với lựa chọn thổ linh căn ít người chọn của Thẩm Phi Hồng.

Thẩm Phi Hồng thì chỉ cười không nói khi chạm phải ánh mắt nghi hoặc của cậu.

"Không biết tự lượng sức mình!" Giọng nói không lớn không nhỏ như chuông bạc, nhưng cũng đủ cho hơn mười thiếu niên xung quanh nghe thấy, Tôn Khởi Linh hất cằm về phía Tô Thiếu Bạch, ghét bỏ trừng mắt liếc cậu, dám tranh với biểu ca nàng, đúng là tự tìm đường chết.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không lên tiếng.

Linh nguyên lực bẩm sinh chỉ là do trời cho, lúc bắt đầu cũng dễ dàng điều khiển Khí hỏa, nhưng mà mấy ngày gần đây, cái vị được trời ban linh nguyên lực trong truyền thuyết này không có tiến triển nào nổi bật, cơ bản đều độc lai độc vãng, cảm giác tồn tại cực thấp, so với biểu hiện kinh diễm lúc mới nhập môn của cậu thì ai nấy cũng dần lãng quên, hồi đầu còn thầm ao ước, hiếu kỳ, tung hô, giờ lại có chút thất vọng.

Mà ngược lại thì hai người có linh nguyên Lục phẩm trời cho lại có gia thế hiển hách như Lý Ức Niên và Thẩm Phi Hồng tựa như nước lên thuyền lên, nhất là Lý Ức Niên, chẳng những là người ôn hòa, mà tiến độ tu hành cũng vượt xa mọi người, còn là là người đầu tiên tụ được lực.

Trong giới tu tiên, kẻ mạnh là vua, năm nay Lý Ức Niên xem chừng còn nhỏ hơn Tô Thiếu Bạch hai tuổi, giờ ngẫm lại, tương lai Lý Ức Niên tương đối lợi hại hơn.

Lý Ức Niên đứng cạnh tựa hồ không nghe thấy lời nói của Tôn Khởi Linh, khóe miệng khẽ cong nghiêng đầu nói chuyện với người khác, cũng không có ý định giảng hòa.

Tô Thiếu Bạch không quan tâm quay đầu đi, không thèm để ý cô bé mới mười tuổi luôn mang theo địch ý với mình.

Đúng là bị chứng hoang tưởng mà! Cậu trái lại cũng không muốn đâm đầu vào Nam Cung Hạo đâu.

"Ngươi quả nhiên cũng muốn ký thuộc khế với Nam Cung Hạo!" Lúc ăn cơm, Triệu Lôi nhỏ giọng lẩm bẩm, vô cùng chắc nịch mà nhìn Tô Thiếu Bạch.

Lâm Bái cũng trưng ra cái khuôn mặt lo lắng trăm bề.

Lẽ nào khắp thiên hạ chỉ có mỗi Nam Cung Hạo là có hỏa linh căn? Tô Thiếu Bạch bất mãn nhìn hai người đối diện, quá coi thường cậu rồi.

Mặc dù có thể ký thuộc khế với thiên tài Kiếm tu là chuyện tốt, nhưng chọn linh căn gì chứ, với cậu mà nói thì chỉ cần một từ từ chối mà thôi, căn bản không cần thiết, bình tĩnh mà nói, thì cho dù cậu có thực sự chọn hỏa linh căn thì cũng là cũng là bởi vì thần tài đó! Chẳng quan hệ gì với Nam Cung Hạo gì gì đó! Tại sao không có ai tin cậu hết vậy?
Ấy, đợi đã....lỡ như thần tài không muốn cậu thì làm sao đây? Nghĩ đến cảnh tượng lúng túng hôm đó, Tô Thiếu Bạch lặng lẽ đỏ mặt.

Không biết thì không tính, giờ phải làm thế nào để hai hôm nữa có thể đối mặt với gương mặt thản nhiên của Kiếm tu đại nhân đây.

"Đúng rồi, hai ngày nay bọn họ có đồn đãi, bảo là sư phụ của Nam Cung Hạo mấy hôm trước cố ý đến báo Hứa trưởng lão, muốn tìm một người trong nhóm đệ tử chúng ta ký thuộc khế." Triệu Lôi bị Tô Thiếu Bạch tặng cho cái nhìn khinh bỉ, thần bí nói ra một câu.


Tính cách của hắn trong ba người là cởi mở nhất, tin tức thu được cũng nhiều.

"Đến báo?"
"Nghe đâu là chỉ đích danh chọn người đó."
Lâm Bái ai oán cắn môi dưới nhìn chằm chằm Tô Thiếu Bạch, đáng thương nói, "Xem ra là ta không có hi vọng rồi, được chọn, chỉ có thể là Lý Ức Niên hoặc là Thiếu Bạch."
"Đừng có chụp ta vào chứ!" Đã nói là cậu không có hứng thú với Nam Cung Hạo, Tô Thiếu Bạch nhíu mày, cơm nước trong Bích xá càng ngày càng không có vị gì hết,mấy hôm nữa nhất định phải ăn một bữa thật ngon với thần tài mới được.

Cậu không quá quan tâm cái vị Kiếm tu đại nhân thiên tài kia muốn chọn ai, chọn Lý Ức Niên lại càng tốt, mau mau kéo thù hận đi giùm cái, đỡ cho mọi người luôn nhìn mình bằng cặp mắt hình viên đạn, vô tội nằm mà cũng trúng đạn, hiện giờ cậu chỉ muốn yên tĩnh tu luyện.

Chuyện Pudding sử dụng phối thạch Cam phẩm luyện tập đều tốt, xác suất sai lầm bốn phần giờ đã hạ xuống còn hai, không thể không nói, hiệu quả hơn nhiều so với "đồ ăn" cậu chọn hồi đầu cho nó.

Mà khả năng khống chế linh nguyên lực của mình cũng tốt hơn rồi, càng ngày càng dễ điều khiển, mạch môn đả thông cũng đã quá nửa, nếu không tính mấy thứ xui xeo mà cái vấn đề thuộc khế chết tiệt này mang đến, thật đúng là mọi chuyện đều như ý, gần đây coi như là thời gian thoải mái nhất.

Nghe thấy lời của cậu, Lâm Bái tựa như thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng cười cười với Tô Thiếu Bạch, thấy cậu bực bội, bèn thay đổi trọng tâm câu chuyện, "Buổi chiều, hai người có muốn đi Nhã Sơn Đường không?"
"Ừ, ta muốn đi, cùng đi đi." Triệu Lôi ngấu nghiến ăn, nói năng cũng có chút mơ hồ.

Mà khác với Tô Thiếu Bạch, hắn cảm thấy cơm nước ở Bích xá tốt hơn so với ở nhà nhiều, mỗi bữa đều ăn không ngừng.

"Ta cũng đi." Sau khi thoáng nghĩa, Tô Thiếu Bạch cũng gật đầu, định bụng nhận nhiệm vụ quét tước khí phòng hoặc sao chép điển tịch.

Lần trước đi trả nhiệm vụ đào quặng thì nhận được bốn khối linh thạch trung phẩm và năm mươi khối linh thạch hạ phẩm, cậu tiện thể lấy năm mươi khối linh thạch hạ phẩm đổi thành một khối khí thạch bình thường nhất tại lầu một.

Linh nguyên lực của cậu cũng không tệ, thường thử phối hợp với Pudding mấy lần cũng coi như tạm được.

Đợi sau khi đả thông kinh mạch, cậu chuẩn bị thử tập thí luyện đúc linh khí, vì tạm thời không thể để lộ Pudding, cậu chỉ có thể lén lật xem Luyện Chú phổ và hỏi Tư Đồ Phong, muốn chuẩn bị sớm trước.

Tiếc là thần hỏa của Tư Đồ Phong chỉ là Bạch phẩm, chuyện xem rồi học tập phương pháp luyện khí hắn cũng không có đề nghị hay chỉ dẫn nào.

Nếu như lúc quét tước khí phòng hay sao chép điển tịch có thể thuận tiện lấy sách.

Xác xuất luyện khí thành công có thể sẽ càng cao.

Xe Hạc đến núi Tình Nhật là màu đỏ, Tô Thiếu Bạch nhìn Lâm Bái đứng bên cạnh mình, "Ngươi cũng tính đi quét tước khí phòng?" Triệu Lôi chọn đào quặng, đã đi trước họ.

"Ừ, muốn tiện thể nhìn mấy các sư huynh luyện chú linh khí, nói không chừng có thể học được chút gì." Lâm Bái ngại ngùng cười, nhưng cách nghĩ lại không khác mấy với Tô Thiếu Bạch.

Hai người cùng nhau bước lên xe Hạc, trừ bọn họ ra, quả nhiên không còn hành khách nào khác.

Có lần trải nghiệm đau đớn lúc trước, chuyện đầu tiên sau khi Tô Thiếu Bạch xuống xe Hạc chính là xem thời gian chuyến xe Hạc trễ nhất, đỡ phải giẫm lên vết xe đổ.

Cả ngọn núi Tình Nhật tựa như tháp đá hình bát giác to lớn, núi cũng là tháp, mà tháp cũng là núi.

Mỏm đá cao ngất, được khắc trên đỉnh núi, vô cùng khéo léo, trong núi tản mác rừng cây xanh biêng biếc.

Mỗi tầng đều có khí phòng chuyên cung cấp cho Chú Kiếm sư luyện chú linh khí, phân làm tám hướng phân bố đều 360° xung quanh núi.


Những linh khí nghịch thiên được luyện chú cho các môn các phái tại Bác Sơn phái đều xuất phát từ những khí phòng được tạc trên núi này.

Đứng tại chân núi nhìn lên trên, ngọn núi cao và hiểm trở đứng vững giữa tầng mây, đồ sộ mà nguy nga.

Phòng luyện khí trên núi Tình Nhật tổng cộng có một trăm hai mươi tầng, năm mươi tầng dưới đáy là khí phòng dành cho các đệ tử trong môn phái luyện tập chú khí, năm mươi tầng giữa là khí phòng luyện chú linh khí cho môn phái của Chú Kiếm sư Hoàng phẩm, hai mươi tầng trên cùng, là khí phòng do trưởng lão và Chưởng môn tự mình luyện khí, mỗi phòng đều có một người sở hữu cố định, người phụ trách quét dọn cũng cố định.

Với những đệ tử mới như Tô Thiếu Bạch và Lâm Bái, ngay cả tư cách vào khí phòng cũng không có, chỉ có thể tạm thời quét tước tại chân núi giúp đỡ cho mấy vị sư huynh, rồi vào mấy tầng khí phòng phía dưới cùng mà thôi.

Vị sư huynh của bọn hắn đến phân công cho hai người mang họ Vương, là một đệ tử linh tu đầu tiên Tô Thiếu Bạch thấy từ lúc đến đây, lệnh bài màu trắng được đeo bên hông dùng sơn đen viết chữ "Bác".

Sắc mặt hắn cũng y như sơn đen trên lệnh bài, âm trầm vô cùng, khác hoàn toàn với gương mặt u ám nhưng đầy sáng chói của vị sư huynh động tu Cam phẩm kia, quanh thân vị Vương sư huynh đều tỏa đầy oán khí âu sầu thất bại nhiều năm, ánh mắt cũng có chút hận đời.

Hắn thậm chí còn không thèm liếc liệu hai người có lệnh bài hay không, lãnh đạm buông ba chữ, "Đi theo ta." Xoay người rời đi, trong tay cầm thay vài túi trữ vật màu đỏ và màu nâu.

Tô Thiếu Bạch và Lâm Bái đưa mắt nhìn nhau, suy tính không thành, hai người đành phải lên tinh thần, cúi đầu theo sau hắn, ngoan ngoãn đi theo, tựa như hai con thỏ trắng nhỏ,
Cửa khí phòng cũng tương tự với Bích xá có treo bảng tên màu đen chừng nửa thước, viết hai chữ "Giáp Ngũ" bằng nước sơn màu vàng.

Chắc là đánh số khí phòng.

Vương sư huynh đứng trước một gian khí phòng, một tay kết ấn, lệnh bài màu sắc bên hông tỏa ra một luồng ánh sáng trắng nhu hòa bay thẳng đến bảng tên, cửa chậm rãi mở ra, "Nhìn kỹ một chút." Hắn quay đầu lại nói với hai người.

Hai người Tô Thiếu Bạch và Lâm Bái đứng ngay cửa tò mò quan sát bên trong, bên trong khí phòng khoảng chừng 30m2, giữa phòng có bày hai cái bồ đoàn [1] hình tròn, trên đó có dùng chỉ vàng thêu một chữ "Bác" thật to, bên cạnh có một cái lư hương cánh sen năm tầng [2], từng cánh hoa nở bung xen vào nhau, nhìn qua vững vàng mà tao nhã.

Đối diện với cửa ra vào, là một bức tranh cuộn viết chữ "Tĩnh" bằng bút pháp cường tráng mạnh mẽ.

Trừ những thứ đó ra, bốn vách tường đều trống rỗng.

Hai đệ tử mới toanh cùng nhìn nhau một chút, trong mắt không khỏi vô cùng vui mừng, bố trí trong phòng đơn giản như vậy, việc quét tước hẳn là dễ như trở bàn tay rồi?
"Nhìn kỹ rồi theo ta." Vương sư huynh thấy vẻ mặt bọn họ vui mừng thì lui ra ngoài, đóng cửa lại rồi dẫn bọn họ sang bên cạnh.

Đi qua mười mấy khí phòng cũng không hề có ý định dừng lại, hai người đang cảm thấy kỳ quái, cuối cùng Vương sư huynh mới đứng trước cửa một gian khí phòng, "Ta chỉ làm một lần, hai vị sư đệ nhìn cho rõ." Lần này hắn không có kết ấn, mà đưa tay đẩy cửa, lúc này Tô Thiếu Bạch mới phát hiện, bảng tên treo trước cửa khí phòng có màu đỏ.

Hai người đến bên cửa khí phòng có chữ "Giáp Thập Lục", nhất thời hóa đá.

Vách tường trắng như tuyết bám đầy vết nám đen còn có vài cái hố nhỏ, tranh cuộn trên tường chỉ còn lại có nửa đoạn, xiêu xiêu vẹo vẹo, mà trên lớp đá vụn và tro xám có một lư hương cánh sen năm tầng nửa chôn bên trong, chỉ cái bồ đoàn màu vàng nhạt chính giữa gian phòng là may mắn tránh khỏi kiếp nạn.

Tô Thiếu Bạch ngây người như phỗng đứng tại cửa, chỗ này mới bị oanh tạc hả trời?
Rồi thấy Vương sư huynh lấy một túi trữ vật màu nâu ra, giơ vào bao lấy trong phòng, cái túi tựa như con rồng hút lấy nước, mấy tạp vật như đá vụn rồi tro xám đều được thu vào, trong phòng lập tức rỗng tuếch.

Sau thì lấy một cây bút mảnh dẻ màu tím, giơ tay lấy tấm bảng tên màu đỏ trước cửa xuống, dọc theo pháp trận đằng sau bảng tô qua một lần, tấm biển liền biến lại thành màu đen, rồi lại giương mắt nhìn vào trong phòng, bốn vách tường đã trơn bóng bằng phẳng như lúc đầu.

Rồi lại lấy bồ đoàn, lư hương, tranh cuộn trong cái túi trữ vật màu đỏ ra, dựa theo bố cục của khí phòng đầu tiên mà sắp xếp.


"Đã hiểu chưa?"
Hai vị đệ tử nào đó lúc này mới gật đầu, Vương sư huynh giao túi trữ vật và cây bút mảnh dẻ trong tay vào tay hai người, giơ ngón tay gầy guộc sang bên trái, "Đến trước giờ cơm chiều thì ngừng, từ gian Giáp thứ mười bảy đến Giáp thứ chín mươi sáu, tám mươi gian này, phiền hai vị sư đệ."
Nói xong, cũng không quay đầu lại, đi mất.

Hai người Tô Thiếu Bạch và Lâm Bái đành phân công nhau bắt đầu công tác quét dọn.

Tô Thiếu Bạch vốn còn đang ảo não vì không được nhìn thấy quá trình luyện khí của người khác, sau khi qua hơn mười gian khí phòng, đột nhiên sáng tỏ, nhận được thu hoạch ngoài ý muốn.

Nhóm khí phòng tên Giáp bọn họ phụ trách quét dọn, đều là nơi luyện tập của đệ tử luyện khí mới nhập môn.

Sở dĩ hiện trường trong phòng hỗn loạn như bị oanh tạc là vì các đệ tử luyện khí thất bại.

Trong Luyện Chú phổ có đề cập đến, ba nguyên nhân chính của việc luyện khí thất bại chính là thần hỏa, nặn hình và thần thông.

Dựa theo tình trạng hỗn loạn bên trong khí phòng, rõ ràng nguyên nhân thất bại lớn nhất của đệ tử vừa mới bắt đầu luyện khí là thế lửa của thần hỏa không tốt khiến cho khí thạch bị đốt vỡ.

Lại tiếp tục dựa vào hiện trường thảm thiết, nhất định là một trăm lẻ một kiểu khí thạch bị đốt vỡ.

Thế là, mỗi khi Tô Thiếu Bạch vào gian khí phòng nào, bèn thong thả quét tước, rồi tỉ mỉ kiểm tra đá vụn trên đất, cố gắng tìm kiếm chút kinh nghiệm, tốc độ quét cũng vì thế mà chậm đi rất nhiều.

Đến khi trời sắp lặn, Vương sư huynh đến tới kiểm tra tình hình của hai người, Lâm Bái vừa lúc đau khổ quét xong bốn mươi gian khí phòng được phân công, còn Tô Thiếu Bạch thì lại không bằng, tốc độ cực kỳ chậm, vẫn còn lại hơn mười gian chưa quét xong.

Tô Thiếu Bạch thấy hai người đứng tại cửa thì biết mình không xong rồi, bèn vội vã quét dọn cho xong những khí phòng còn lại, rồi cả hai quay về trả nhiệm vụ.

Chiều hôm sau, Vương sư huynh thấy chỉ có một mình Tô Thiếu Bạch đến, mới lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, trầm mặc đưa công cụ quét tước khí phòng trên tay rồi phân cho cậu bốn mươi gian.

Từ đó về sau, mỗi buổi chiều nếu rảnh rỗi, Tô Thiếu Bạch lại đến núi Tình Nhật, hai người tuy hiếm khi nói chuyện, nhưng sắc mặt Vương sư huynh lại ngày càng nhu hòa.

Chớp mắt thì đến ngày hẹn với Kiếm tu đại nhân, Tô Thiếu Bạch vẫn chỉ có thể chọn cách đi xe Hạc đến đó.

Giá cả linh khí phi hành quá đắt, một đệ tử mới nhập môn còn "chưa dùng linh căn tạo lửa" như cậu cũng không dùng được.

Chiều hôm đó trên khoảnh sân vừa vặn cũng không có ai cả, cuối cùng lúc xuống xe Hạc cũng không cần lại được những ánh mắt đủ dạng "thâm tình" vây xem.

Đợi gặp mặt liệu có xấu hổ không nhỉ? Có nên nói với Kiếm tu đại nhân là mình không biết chuyện về thuộc khế không nhỉ? Nhưng mà nghĩ lại thì ngoại trừ mình không biết từ thuộc khế và quy củ hạ khế, đúng là mình có hy vọng hiện tại Kiếm tu đại nhân có thể bỏ vốn đầu tư cho mình, sau này thì chú kiếm cho y.

Trên bản chất kỳ thực chính là "cầu bao nuôi" rồi.

Hay là giả bộ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra? Tô Thiếu Bạch lo sợ bất an đứng xoay xoay trước cửa hầm mỏ, đi tới đi lui, lúc này thật hy vọng Kiếm tu đại nhân đến trễ, cho cậu leo cây càng tốt!
Đáng tiếc, hôm nay Kiếm tu đại nhân rất đúng hẹn, thời gian chưa tới nửa chén trà nhỏ đã đến rồi.

Tô Thiếu Bạch mang theo tâm tình thấp thỏm cả nửa ngày đương muốn giải thích, thì bị Nam Cung Hạo tóm áo dứt khoát ném lên phi kiếm, bay thẳng hướng đông.

Tô Thiếu Bạch không có cơ hội mở miệng ngồi trên phi kiếm chỉ biết im lặng nhìn trời, tự hận sao mình lại quyết định không chịu giải thích kia chứ.

Quên đi, cứ coi như làm trò cười cho thần tài một lần đi, dù gì chuyện cũng đã rồi.

Trời biết đất biết ngươi biết ta biết mà thôi.

Chỉ cần cậu đánh chết cũng không nói, mà thần tài thì lại là người kiệm lời, chắc chắn sẽ không đi nhiều chuyện với người khác.

Giờ mới phát hiện khuôn mặt tảng băng của Kiếm tu đại nhân cũng có chỗ tốt, hoàn toàn nhìn không ra tâm tình, ha ha, thích hợp lừa mình dối người, làm như không có chuyện gì xảy ra.


Phi kiếm hạ xuống bên đầm nước nơi hai người gặp gỡ lần đầu, xung quanh là rừng cây xanh mướt, cỏ cây vẫn như cũ, bọt nước lăn tăn lấp loáng ánh bạc tuôn ra từ thác nước Tinh Quang mỏng manh như cánh ve, dưới ánh mặt trời trông đẹp như thơ như hoạ.

Vừa xuống đất, Nam Cung Hạo liền đổ một mớ đồ lớn từ trong vòng trữ vật ra, toàn bộ đều là nguyên liệu nấu ăn.

Sơn hào hải vị đủ loại từ những con bay bay trên trời, chạy chạy trên đất đến bơi bơi trong nước đều hội tụ hết tại đây! Tô Thiếu Bạch khó tin chớp đôi mắt hoa đào, nhìn đống đủ mọi loại thú vật trên đất này, Kiếm tu đại nhân à, nguyên nhân hôm đó ngài nói là năm ngày sau, chắc không phải vì muốn thu thập nguyên liệu nấu ăn khắp trời nam biển bắc đó chứ?
Bạch Chuẩn kêu vang một tiếng, cao hứng đậu trên vai Nam Cung Hạo, mong đợi nhìn Tô Thiếu Bạch, hôm nay dù gì cũng nên có phần của nó chứ nhỉ.

Sau đó, Nam Cung Hạo chẳng những lấy hộp gia vị màu vàng quen thuộc ra, thậm chí còn lấy ra luôn một hộp gia vị màu xanh biếc.

Tô Thiếu Bạch tò mò mở từng cái ra, bên trong đựng từng loại như nước tương, rượu gia vị, dầu ăn và loại nước gì đó khá giống với chao.

Hai loại sau thì cậu chưa từng thấy qua trong nhà bếp phường Linh Lung, chắc chắn không phải là gia vị thường gặp ở nơi này.

Đây rõ ràng là thần tài cố ý muốn nấu thức ăn để bù đắp lại đúng không? Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, giờ chỉ còn dụng cụ làm bếp mà thôi, thế thì có thể làm một bàn tiệc rồi!
Cậu tràn ngập mong đợi tiếp tục nhìn Kiếm tu đại nhân, chờ dụng cụ làm bếp đến tay.

Nam Cung Hạo thấy cậu đứng yên chẳng những không chịu động thủ, mà hai mắt còn sáng rực nhìn chằm chằm mình, không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng.

Tô Thiếu Bạch lại bước lên hai bước, gần như kề sát lên người Nam Cung Hạo, hai mắt như lửa nóng chằm chằm y, "Không có dụng cụ làm bếp?"
"Dụng cụ làm bếp?" Nam Cung Hạo bị cậu bức cho lùi về sau nửa bước, vờ trấn định, "Dụng cụ làm bếp gì?"
"Nôi niêu muôi chậu, rồi còn có chảo và dao thái nữa." Hai tay Tô Thiếu Bạch quơ quơ được một nửa thì thấy ánh mắt Nam Cung Hạo lộ ra vẻ khó hiểu, bèn ngừng động tác lại, hay nhỉ, xem ra là không có chuẩn bị rồi, muốn ăn đồ nướng thôi hả?!
Tô Thiếu Bạch mất mát nhìn mớ nguyên liệu nấu ăn trước mắt, vò đầu bứt tai, đều nướng hết hả? Tiếc lắm đó.

"Có chuyện gì thì bẻ gãy nó." Nam Cung Hạo đến bên cạnh Tô Thiếu Bạch, nhét một thứ gì đó như mảnh lá vàng vào lòng cậu, rồi lên phi kiếm bay về phía nam.

"Ấy....." Đợi đến khi cậu muốn hỏi một chút, thì chỉ còn lại tàn ảnh phi kiếm phản chiếu lại nơi chân trời.

Cầm cái vật hình lá vàng xem xét một hồi, cũng nhìn không ra cái gì, không thể làm gì khác hơn ngoài việc cho vào túi trữ vật.

Quên đi, thần tài có ở chỗ này cũng không giúp được gì, cậu vẫn nên rửa sạch nguyên liệu nấu ăn trước đã.

Bạch Chuẩn thì được Nam Cung Hạo để lại, đậu trên vai Tô Thiếu Bạch ngẩng đầu ưỡn ngực, rất chi là hưng phấn.

Thật ra Nam Cung Hạo đi cũng không lâu, đợi đến khi Tô Thiếu Bạch rửa sạch mấy nguyên liệu nấu ăn thì cũng đã quay lại.

Rơi xuống đất, Kiếm tu đại nhân không kịp đợi đã lấy từ trong vòng trữ vật ra nào là bàn, nồi canh, nồi đất, chảo có cán, một đống dụng cụ, thậm chí còn có thớt, dao, xẻng, muôi, chày cán bột này nọ.

Ngoài ra, còn có trọn bộ bát chén màu anh đào điểm xuyết màu ngọc lưu ly, ánh sáng lấp lánh, tựa như được cắt từ ráng mây nơi trời tây rồi đun thành, đẹp đến mức không nỡ nhìn thẳng.

Tô Thiếu Bạch giật giật khóe miệng, thần tài ngài rõ ràng là đi cướp đồ nhà bếp đúng không!
"Muốn ăn cái gì?" Đầu bếp nhỏ được như nguyện cầm dao thái lên huơ huơ, nhẹ thật, còn tiện hơn cả dao thái của Tưởng gia nữa.

Được, hôm nay phải làm cả một bữa tiệc mới được.

"Cứ chọn thứ ngươi thích." Kiếm tu đại nhân vẫn giương cái mặt lạnh như băng, trở lại ngồi dưới tàng cây, sau khi xoay người thì khẽ giương khóe môi, để lộ một nụ cười khẽ cực nhẹ, tựa như thoáng qua rồi biến mất.

oOo
Chú thích:
[1] Bồ đoàn: đệm hương bồ, hình minh họa bên dưới

[2] Lư hương hình cánh sen năm tầng: hình minh họa bên dưới
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận