Cát dưới chân rung động càng lúc càng mạnh, một nỗi sợ không tên chợt lan tỏa khắp nơi, khiến ai nấy run sợ trong lòng, mấy thiếu niên rúc sau lưng các Kiếm tu, biến sắc.
Thứ gì vậy?
Thứ dưới chân dường như cũng cảm giác được sự tồn tại của Nam Cung Hạo, đang rung động như cồn cát cách y mấy trượng phía xa thì ngừng lại, mà lớp cát cũng trầm xuống.
Như có như không mà biến mất.
Sau khi sa mạc khôi phục lại sự trầm tĩnh, mấy thiếu niên đợi cả nửa ngày cũng không thấy động tĩnh, ồn ào lấy làm kỳ lạ nhìn quanh quất, biến mất? Cứ thế đã biến mất?
Đột nhiên, lớp cát bên trái Nam Cung Hạo chợt xốc lên, cát vàng tung bay khắp nơi, một cái bóng đen to lớn từ trong cát bay ra, hai cái kìm có giáp khổng lồ vươn ra, đánh về hai bên, khí thế đáng sợ tựa như lôi đình bổ nhào đến muốn kẹp hai chân y.
Nửa người nó vẫn còn chôn trong cát, cái càng có kìm giáp màu đỏ chợt biến thành màu đen, lúc khua khua thì phát ra tiếng ken két rợn người, nếu hông của Nam Cung Hạo bị kẹp một lần nhất định sẽ bị cắt đứt làm hai khúc.
Lòng ai nấy thắt lại.
Chợt thấy mũi chân Nam Cung Hạo điểm xuống đất, đề khí thả người, lưu loát tách khỏi, trở tay vung hai kiếm khí màu trắng, đánh đồng thời về hai bên càng có kìm giáp.
"Bang! Bang!" Hai tiếng nổ vang lên, một dòng chất lỏng tuôn ra mãnh liệt từ vết nứt trên giáp càng, ướt sũng lớp cát.
Một mùi hôi thối nồng nặc truyền đến, khó ngửi đến buồn nôn.
Cái càng có kìm giáp bị thương, thứ dưới đất giận dữ thoát ra khỏi lớp cát, đẩy lớp cát ra để lộ cái đầu, là một con bò cạp lửa to lớn, dài chừng ba, bốn trượng, bốn càng giơ cao, sáu chân động đậy, giơ nanh múa vuốt, màu sắc quanh thân giống với đóa hoa đá ban nãy, từ đỏ đến đen, trên lưng còn có một hình vẽ ngọn lửa màu đen.
Nó vươn hai cái càng giáp phóng nhanh như điện về phía thân dưới Nam Cung Hạo muốn kẹp lần nữa, khi phóng về phía y, cái đuôi của con bò cạp lửa bốn càng giương lên như cái cung, chợt phun nọc độc đen sì trực diện muốn khiến Kiếm tu đang còn trên không trung khó mà né tránh.
Hai mắt Nam Cung Hạo lóe lên, bên lưng đề khí, thân thể ngửa ra sau như vầng trăng khuyết, nhân đó xoay nửa vòng, nhanh như cầu vồng, dẻo như rồng lượn, vạch ra một vòng cung xinh đẹp trên không trung, tránh né nọc độc phun ra từ đuôi bò cạp, sau đó lấy trường kiếm phía sau đâm thẳng về phía đầu bò cạp lửa.
"Két két két!" Lúc phi kiếm xuyên thấu qua đầu khiến con bò cạp lửa phát ra tiếng vang rợn người, nhưng không đâm ngập mà đóng đinh nó trên mặt cát.
Mùi hôi thối truyền tới trong gió càng thêm nồng nặc, vài thiếu niên có sức chịu đừng kém thì muốn ngừng thở, bắt đầu che lấy tai của mình, hòng muốn xóa đi tiếng kêu nổi da gà.
Sáu chân bò cạp lửa lắc lư, bốn càng quơ quào, đất cát khắp nơi bị nó tung hết lên, không ngờ, nó còn có thể nhịn đau mang theo thanh phi kiếm trên đầu rút thân thể ra khỏi cát, không để ý địch nhân còn đứng trên đỉnh đầu mình, xoay người muốn trốn.
Hai tay nắm ở Nam Cung Hạo nắm chuôi kiếm thẳng tay rút phi kiếm ra, nhảy lên thật cao, bổ một đường theo hướng nó chạy mất, "Roẹt!" Bổ dọc từ đầu tới đuôi thành hai khúc.
Hai nửa thân thể bò cạp lửa theo quán tính trượt lên vài thước rồi đổ ầm sang hai bên.
Ngay sau đó, một hạt ngọc lớn chừng nắm đấm lăn đến bên chân Nam Cung Hạo, màu đỏ không khác mấy với viêm thạch Xích phẩm, trên đó còn có hoa văn ngọn lửa giống như trên lưng bò cạp lửa.
Mấy thiếu niên đứng cạnh bị màn chém giết cực kỳ dứt khoát của Nam Cung Hạo mà ngây người, đây chính là sức mạnh của thiên tài kiếm tu nổi danh nhất hiện nay! Rồi lại nhìn thi thể con bò cạp lửa mới rồi còn giễu võ dương oai trên mặt đất, trong mắt mọi người tràn ngập sự sùng bái, không hổ là Nam Cung Hạo! Danh xứng với thực quá đi!
Thu lại trường kiếm, lông mi Nam Cung Hạo khẽ nhúc nhích, quét mắt nhìn về phía nhóm Kiếm tu lập thành nửa vòng tròn, nói, "Thứ ở đây có ý thức chủ động công kích khá mạnh, động tác mau lẹ, độc tính mãnh liệt, lúc ra tay tốt nhất nên một chiêu giết chết.
Lúc gặp nhất định phải cẩn thận.
Bên sườn bò cạp lửa phòng ngự yếu nhất, chỗ trí mạng không nằm ngay bên đầu bò cạp, mà là nằm ở giữa càng giáp thứ hai."
Cái gì, thì ra vừa rồi y không trực tiếp giết chết bò cạp lửa là vì muốn thay nhóm Kiếm tu tìm kiếm điểm yếu của bò cạp lửa à? Ánh mắt nhóm thiếu niên càng sáng ngời hơn!
Tô Thiếu Bạch chớp chớp đôi mắt hoa đào, bĩu môi, cậu còn chưa từng nghe Nam Cung Hạo nói câu nào dài như vậy, mỗi lần thần tài nói chuyện với cậu, hình như không quá năm chữ, cứ như nói càng nhiều càng tốn nước bọt vậy.
"Tạ sư huynh!" Nhóm Kiếm tu đáp lời.
Nam Cung Hạo cúi đầu nhìn, bò cạp lửa này xem chừng là địa bảo, hai người ở cùng có lẽ sẽ hỗ trợ lẫn nhau, y ném hạt ngọc màu đỏ kia cho Hứa Tranh, "Của ngươi."
Hứa Tranh ngơ ngác cầm hạt châu trong tay, khó tin nhìn Nam Cung Hạo, rồi lại cúi đầu nhìn hạt ngọc trên tay, hốt nhiên cho hạt ngọc vào túi trữ vật, hắn vậy mà được Kiếm tu thiên tài tự tay đưa cho hạt ngọc.
Ánh mắt mấy thiếu niên nhìn hắn càng thêm đỏ đậm, vì sao lại đưa cho hắn? Cái vị đệ tử linh tu cũng thật là tốt số quá đi? Vừa được địa bảo lại được Nam Cung Hạo đưa cho hạt ngọc.
Có hạt ngọc rồi, nhìn dáng vẻ của Hứa Tranh xem ra cũng khá hài lòng với thu hoạch lần này, mấy thiếu niên không hẹn mà cùng tản ra, lấy đồ ra bắt đầu hăng hái đào hố.
Nhóm Kiếm tu cùng đội cũng không cản trở, ai nấy đều đứng cạnh họ, trông chừng bốn phía.
"Hai chén trà." Nam Cung Hạo thản nhiên nói.
Nhóm Kiếm tu đồng loạt gật đầu, sau hai chén trà mà không có thu hoạch gì, lập tức tiếp tục đi.
Tô Thiếu Bạch nhức đầu, đau khổ nhìn nửa hố cát mới đào khi nãy, gần đó là chất lỏng khó ngửi, cách đó không xa là kiệt tác xắt rau hoàn mỹ của ai kia.
Đường nhìn cậu chạm đến hố cát nơi Hứa Tranh vừa đào được địa bảo, vô thức ngừng một chút.
"Hay là đổi sang chỗ khác đi." Trương Khai Nguyên nhìn thấy sự do dự của cậu, chủ động nói.
"Đợi ta xem thử một chút." Tô Thiếu Bạch bất chấp mùi hôi, tràn đầy phấn khởi chui vào cái hố cát Hứa Tranh đào ban nãy.
Con bò cạp lửa bốn càng vừa nãy, rất có thể chính là dị thú bảo vệ bảo vật trong truyền thuyết, vừa mới ngắt hoa đá không lâu là nó chạy đến, xem ra là có thể cảm nhận được mùi của hoa đá, dựa theo bản năng của động vật, nó sẽ hoạt động trong khu vực gần đây.
Nếu như có thể tìm được chút dấu vết hoặc thứ gì đó có thể nhận dạng thì việc tìm kiếm địa bảo của bọn họ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Trương Khai Nguyên khó hiểu đi sau cậu, nghĩ ngợi một chút nhưng vẫn không lên tiếng.
Tô Thiếu Bạch ngồi xổm tại miệng hố cát nhìn xuống, đất cát xung quanh nơi có hoa đá đã bị Hứa Tranh đào đi không ít, nhưng vẫn còn một mảng cát lớn bị nhuộm thành màu đỏ thẫm còn lại trong hố.
Đất cát đứt đoạn, cũng không phát hiện vết nứt gì.
Cậu đứng hố cát, đem nguyên cái đầu với cào trong hố cát, quả nhiên trên lớp cát có những lỗ hổng nứt ra, còn có rễ cây bị nhuộm đỏ thẫm.
Xem xét hướng thủng thì lại thấy thông với gần hóa đá, không giống do thiên nhiên tạo nên, nhất định là có chỗ hữu dụng.
Có điều nhìn kích cỡ này, e là chỉ đựng đủ một chân con bò cạp lửa khi này mà thôi.
Tô Thiếu Bạch lùi lại, trở lại trên lớp cắt trên đất kiểm tra, lỗ thủng kia được cát đắp lại, khó mà thấy được, trên mặt đất cơ bản không thấy chút dấu vết nào.
Cạnh đó không xa lác đác vài nhánh thực vật xanh nhỏ sinh trưởng trên lớp cát, rễ cây vừa thấy khi nãy chắc là nó.
Nhìn kỹ, là loại cây hai lá thấp lùn, có màu đỏ tím.
Tô Thiếu Bạch linh hoạt suy nghĩ một chút, nhớ lại vừa rồi rễ cây biến thành màu đổ thẫm, cảm thấy cái cây màu đỏ hai lá này rất có thể vì rễ cây hoa đá đã nhuộm màu tầng cát ướt bên dưới.
Lại nhìn xung quanh, thật ra dọc theo sa mạc có không ít thực vật như vậy, nhưng về nằm kề mặt đất, lại có lớp cát di chuyển, nên nhìn từ xa thì gần như không thấy.
Cậu thong thả đi dọc theo xung quanh hố cát, thi thoảng ngồi xổm xuống lật xem rễ rồi lá cây, vừa quay đầu nhìn hố cát, hành động rất kỳ quái.
Trương Khai Nguyên đi sau cậu, im lặng không lên tiếng.
Liên tiếp lật hơn mười nhánh cây, Tô Thiếu Bạch mới xác định, loại cây hai lá thấp lùn màu đỏ này quả thật là cắm rễ trên tầng cát nhuộm màu do hoa đá tạo thành, lấy hố cát làm tâm, khoảng cách càng gần hố cát, màu đỏ trên thân cây càng đậm hơn, mà vượt qua năm thước, cũng không thế có lá cây màu đỏ nào xuất hiện.
Giống như bắt đầu từ lá cây màu đỏ này, thì xuất hiện cách vị trí hố cát khoảng từ một thước rưỡi đến hai thước.
Đổi lại, chỉ cần tìm được mấy nhánh cây hai lá màu đổ này, rồi vẽ bán kính hình tròn tầm hai thước, phần đất cắt nhau có khả năng chính là vị trí của hoa đá!
"Có muốn đến chỗ khác không?" Trương Khai Nguyên thấy cậu ngồi bất động nửa ngày, rốt cục không nén được đến khuyên cậu.
Tô Thiếu Bạch chợt vỗ vỗ vai Trương Khai Nguyên, tiện tay hưng phấn quàng cổ hắn, hai mắt sáng rực, "Ha ha, ta biết rồi! Khai Nguyên, theo ca, có thịt ăn!"
Trương Khai Nguyên chỉ cao hơn Tô Thiếu Bạch nửa cái đầu, hốt nhiên bị cậu quàng lấy cổ thì hoảng sợ, muốn lùi lại nhưng lại bị giữ chặt, "Có thịt ăn?"
"Ha ha, không có gì, ý là ta chờ lát nữa ta làm thịt cho ngươi ăn." Tô Thiếu Bạch thu tay về, gượng gạo giải thích.
Chậc, vui vẻ quá, không cẩn thận làm quá rồi.
"À." Trương Khai Nguyên cũng không đào sâu chuyện này.
Nam Cung Hạo nghe tiếng, lặng lẽ nhìn về phía này một chút.
Thấy Tô Thiếu Bạch hớn hở mặt mày, khe khẽ nhíu mày.
Tô Thiếu Bạch đưa mắt quan sát xung quanh, định bụng tìm một lần nữa để xem thử suy luận ban nãy của mình có đúng không.
Nhưng phóng mắt nhìn lại, mấy thiếu niên đều rải rác như nấm vậy, mọc đầy khắp phạm vị hơn trăm thước vuông trên sa mạc.
Cậu không muốn lao đầu vào, bèn định bụng tìm vòng ngoài.
"Thiếu Bạch, bên này không nhiều." Thẩm Phi Hồng trùng hợp đã tìm vị trí mới, thấy cậu nhìn xung quanh, bèn vẫy tay với cậu.
Tô Thiếu Bạch cầm thanh đá Hứa Tranh vừa mới đưa cho mình khi nãy, vui vẻ chạy đến.
Trương Khai Nguyên theo sát sau cậu.
Nam Cung Hạo đứng canh bên người Lý Ức Niên, ánh mắt nhàn nhạt quét qua mấy người họ.
"Chỗ này và chỗ này, ngươi chọn chỗ nào?" Thẩm Phi Hồng hoàn toàn nhìn không ra sự khác biệt, bèn đau khổ tới hỏi người bên cạnh.
Đại ca, ngươi nghiêm túc đó hả? Tô Thiếu Bạch giật giật khóe miệng, đột nhiên liếc thấy khóm thực vật bên cạnh.
Bên dưới nó, dường như có cây hai lá màu đỏ.
Chỉ thầm giật mình, trong đầu vui vẻ, lại nhìn nhìn mấy chỗ, rồi đo lường một chút, "Đào chỗ này." Cậu chỉ bên trái Thẩm Phi Hồng.
"Ừ, ta cũng thấy chỗ này được." Thẩm Phi Hồng gật đầu, vẻ mặt tán thành.
......!
Tô Thiếu Bạch quyết định nói ít làm nhiều.
Đi ra sau một đoạn, rồi lại lại bắt đầu kiểm tra lá của khóm thực vật xung quanh, tiếc là xem liên tục hơn mười cây cũng không thấy có phát hiện gì.
Tô Thiếu Bạch dừng lại, đứng lên hoạt động hai chân đã tê dại đi.
Lấy tay đấm đấm, ngồi xổm cũng choáng được, hầy, hãy còn chưa tốt!
Nhìn xung quanh, tốc độ của Thẩm Phi Hồng rất nhanh, chớp mắt đã đào xong một cái hố cỡ chừng một thước.
Nam Cung Hạo thì khoanh tay đứng sau Lý Ức Niên, chăm chú nhìn.
Tô Thiếu Bạch trừng mắt một cái, xoay người nhìn về phía bên kia, lại tiếp tục ngồi xổm xuống tìm kiếm một vòng.
Rốt cuộc, trời không phụ lòng người, cậu cuối cùng cũng tìm được khóm thực vật lá đỏ, tìm hiểu một chút, không lâu sau thì tìm được nhánh cây có lá màu đỏ tím.
Màu càng đậm, Tô Thiếu Bạch cố nén hưng phấn cắn môi dưới, hít mạnh một hơi, dựa vào vị trí mình đo được, bắt đầu đào.
"A! Tìm được rồi!" Tiếng kêu của Thẩm Phi Hồng kiềm chế hơn Hứa Tranh rất nhiều, nhưng vẫn kích động đến run rẩy.
Tô Thiếu Bạch tò mò nằm trong hố cát nhìn về phía Thẩm Phi Hồng, quả nhiên là một khóm hoa đỏ màu đỏ thẫm, lấp lánh bạc.
Tôn Chí rút kiếm giúp Thẩm Phi Hồng ngắt đóa hoa đá kia, rồi cùng với Trương Khai Nguyên dẫn Tô Thiếu Bạch và Thẩm Phi Hồng nhanh chóng rút khỏi đó.
Lần này bò cạp lửa đến nhanh hơn nhiều, bọn họ gần như vừa lui khỏi thì bò cạp lửa đã phá cát bay ra.
Tôn Chí sớm đã chuẩn bị, còn có thêm kinh nghiệm từ Nam Cung Hạo, chỉ trong hai chiêu đã chém chết bò cạp lửa.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là con bò cạp lửa này không có hạt ngọc.
Sau khi giải trừ cảnh báo, mấy thiếu niên lại tụm ba tụm năm trở về chỗ cũ, tiếp tục sự nghiệp còn dang dở.
Tô Thiếu Bạch cũng trở lại cái hố cát mình mới đào lên đến tận tầng cát ẩm ướt.
Mấy thiếu niên nhìn sang Thẩm Phi Hồng, nhìn lại Hứa Tranh, rồi ngắm đến Tô Thiếu Bạch, bầu không khí đột nhiên trở nên có chút quỷ dị, sau một khắc, toàn bộ bọn họ bèn tụ lại gần chỗ Tô Thiếu Bạch không xa, bắt đầu đào cát.
......!
Cảm thấy xung quanh có tạp âm, Tô Thiếu Bạch ngẩng đầu, lau mồ hôi trên trán một chút, im lặng nhìn mọi người, mợ mấy người, coi lão tử là mèo cầu tài hả?
Không thèm để ý đến người bên cạnh, cậu vẫn tiếp tục đào cát, không ngoài dự liệu của cậu, không lâu sau, phần đất cát bị nhuộm màu xuất hiện.
Tô Thiếu Bạch kích động lập tức tăng tốc độ, tay cũng không đau, chân cũng không tê, đất cát xung quanh nhanh chóng chất cao.
Lớp đất cát màu đỏ xung quanh càng lúc càng đậm, mãi đến khi phần đất cát được đào đụng phải một vật cứng, tim cậu nhảy thót lên một cái, thận trọng đào quanh nơi đó, một cánh hoa đá màu đỏ thẫm lộ ra, còn mang theo ánh bạc bập bềnh.
Tô Thiếu Bạch cố nhịn không kêu lên thành tiếng, tay vui vẻ đến phát run, lại càng cẩn thận hơn, mãi đến khi đóa hoa đá hoàn toàn lộ ra.
Cậu mới lùi ra sau muốn gọi Trương Khai Nguyên giúp mình lấy hoa đá.
"A!" Phía sau đột nhiên phát lên tiếng kêu sợ hãi, Tô Thiếu Bạch bị sợ không nhẹ, quay đầu lại nhìn, là Lâm Bái đến tìm cậu, vừa vặn thấy đóa hoa đá cậu vùa lùi ra khỏi hố cát.
Tô Thiếu Bạch thở dài, lão tử vất vả lắm mới nhịn không kêu lên, nhưng lại bị ngươi chọt vô rồi! Trương Khai Nguyên đi đến, giúp cậu ngắt đóa hoa xuống.
Nhóm Kiếm tu cứ như là đã bàn bạc xong, nhanh chóng đưa mấy thiếu niên rời khỏi đó.
Trương Khai Nguyên đánh với con bò cạp lửa rõ ràng là khó khăn hơn nhiều, sau một hồi triền đấu mới giết được con bò cạp lửa, nhưng cũng không thấy hạt ngọc.
Lúc các thiếu niên nhìn về phía Tô Thiếu Bạch, ánh mắt đã có chút phức tạp.
"Thiếu Bạch, ngươi có thể chỉ ta một chút không?" Thượng Quan Linh chủ động đến cạnh cậu, mở miệng hỏi, tua ra màu vàng nhạt bên tai không ngừng lay động, Lần một lần hai thì trùng hợp, nhưng đến lần ba, nói là trùng hợp cũng chẳng có ai tin.
Tô Thiếu Bạch trầm mặc một chút, phương pháp tìm kiếm hoa đá cũng không khó phát hiện, nếu có tâm, nhìn kỹ ba cái hố cát vừa đào là sẽ nhận ra, rất nhanh thì sẽ có người phát hiện đầu mối, huống hồ nếu không nói, sợ là giá trị thù hận của mình lại tăng lên, mà lấy tốc độ của mình và thực lực của Trương Khai Nguyên, cũng không đào được bao nhiêu.
"Ta không dám chắc là có tác dụng liên tục, nhưng quả thực có cách tìm được." Cậu cắn môi dưới, cuối cùng cũng mở miệng nói.
Mấy thiếu niên ở bên cạnh đều dựng thẳng lỗ tai mà nghe, vừa nghe thấy cậu đồng ý nói phương pháp, lập tức đã hè nhau chạy đến, vây quanh cậu thành một vòng.
Ngay cả Tôn Khởi Linh và Lý Ức Niên cũng do dự đứng bên ngoài.
Nam Cung Hạo nhìn đầu bếp nhỏ giữa đám người, khóe môi khẽ cong lên thành một độ cong khó ai thấy được.
Dưới sự chỉ điểm của Tô Thiếu Bạch, mấy thiếu niên phân tán ra, bao gồm cả Thượng Quan Linh, sau đó lần lượt lại có thêm ba người tìm thấy hoa đá, trình độ chém chết bò cạp lửa của nhóm Kiếm tu cũng dần dần thành thạo.
"Cảm tạ!" Thượng Quan Linh cầm đóa hoa đá mình vừa tìm được đi đến, trịnh trọng nói lời cảm tạ với Tô Thiếu Bạch.
"Không có gì cả, ta cũng chỉ là vô tình phát hiện thôi." Nàng làm vậy lại khiến Tô Thiếu Bạch cảm thấy xấu hổ, xua tay ý nói Thượng Quan Linh không cần chú ý.
Hoàng hôn nhanh chóng buông xuống, mấy thiếu niên vào sa mạc hồi lâu, lại vừa mới đào cát cả nửa ngày, bụng đã sớm réo vang, bèn ồn ào dừng động tác lại, rửa sạch tay lấy lương khô ra ăn.
Tô Thiếu Bạch lại vừa mới đào được thêm một gốc hoa đá, cảm thấy mỹ mãn vô cùng.
Lấy túi lương thực Hứa trưởng lão chuẩn bị ra, toàn là vỏ bánh trắng với thịt khô, xem ra chỉ để chống đói.
Nhưng mà dù sao cũng vừa lạnh vừa cứng.
Cậu do dự nhìn quanh một chút, nguồn thức ăn của cậu rất dồi dào, nhưng mà giờ nếu để Pudding ra thì hình như không tốt lắm.
Lục lục trong nhẫn trữ vật một hồi, cậu chợt tìm thấy một món khác, ha ha, tốt quá, rốt cuộc nó cũng có đất dụng võ rồi!
Món linh khí hình chữ nhật, dài chừng nửa cái bàn, chính là món linh khí đầu tiên Tô Thiếu Bạch luyện thành, lò nướng! Mặt trước lò sớm đã được cậu gắn một khối thủy tinh trong suốt lên đó để thuận tiện cho việc quan sát thức ăn và sức lửa.
Tô Thiếu Bạch hưng trí bừng bừng đặt nó lên mặt đất, tìm linh thạch, rồi tìm thấy cái mâm sắt có chứa thịt đùi linh thú đã được rửa sạch, phết vài lớp hương liệu, rồi lại ngâm với nước tương, cho vào trong lòng nướng.
Linh Hỏa trận đồng loạt khởi động trên lò, không lâu sau thì có mùi thịt quay bay ra.
Trương Khai Nguyên thấy cậu lấy ra mấy thứ kỳ lạ, bèn ngừng ăn lương khô, tò mò nhìn.
"Đừng ăn nữa, ráng nhịn một chút, không phải vừa nãy nói ngươi rồi à, theo ca, có thịt ăn!" Nhìn lò nướng hoạt động không tệ, lòng tin của Tô Thiếu Bạch càng nhiều hơn.
Trương Khai Nguyên giật giật khóe miệng, nhìn cái tên nhóc trước mặt, ai là ca?
Tô Thiếu Bạch suy nghĩ một chút, rồi rửa rau sống xắt thành sợi, đặt ở một bên.
Đợi đến khi lấy thịt đùi đã nướng chín ra, rồi phết chút dầu lên hai mặt vỏ bánh, còn lại cho vào lò nướng.
Cắt thịt đùi đã nướng thành mấy miếng nhỏ, cũng là lúc vỏ bánh nướng đủ độ rồi, lớp dầu bên ngoài được nướng đến mức vô cùng giòn, Tô Thiếu Bạch xé dọc theo mặt bên bánh, cho hai miếng thịt đù và rau đã xắt vào, hài lòng cắn một cái! Vị thịt mỡ thơm lừng, vỏ bánh ngoài giòn trong mềm, cộng thêm rau sống tươi ngon có chút ngọt ngọt, ăn ngon vô cùng.
Tô Thiếu Bạch vừa ngậm bánh trong miệng, vừa nhanh tay lẹ chân làm một phần cho Trương Khai Nguyên.
Lúc Trương Khai Nguyên ở bên cạnh ngửi được mùi thức ăn đã rất giật mình rồi, giờ được đưa cho cũng cắn một cái, lập tức vứt luôn cái túi lương khô sang một bên, cắm đầu ngoạm một miếng thật to.
Mùi thịt thơm lan tỏa khắp nơi, đã có người sớm không nhìn được nhìn về phía này, thời khắc Nam Cung Hạo thấy Tô Thiếu Bạch đưa vỏ bánh cho Trương Khai Nguyên, sắc mặt chợt tối sầm lại!.