Tựa như không cam lòng bị khống chế, trường kiếm trong tay Nam Cung Hạo kịch liệt rung động, sát khí phóng ra tứ phương, mơ hồ phát ra âm thanh! Mái tóc đen của Nam Cung Hạo tung bay, quần áo phần phật thổi, thế nhưng dáng người lại bất động như núi, cánh tay lại vững như bàn thạch, vững vàng giơ cao thanh kiếm, tia chớp soi rõ hai gò má y, hăng hái, hào khí tận trời.
Ánh chớp trên thân kiếm không hề ngừng lại, dâng lên từng đợt, dọc theo mũi kiếm tỏa ra, nhất thời, khắp trong hang động toàn là những tia chớp "ầm ầm".
Xem ra, thanh kiếm này mang thần thông là tia chớp?
Tô Thiếu Bạch hoàn toàn không ngờ thanh trường kiếm mình luyện chế lại có uy lực như vậy, không biết làm gì bèn ôm Sữa Bò chạy đến một góc động, e sợ tia chớp sẽ bắn về phía mình và cục lông.
Thiên lôi giáng xuống không chết cũng rụng mất nửa cái mạng, thật hung tàn! Chỉ có cái người không phải người như Kiếm tu đại nhân mới có thể chịu được!
Ngay đúng lúc này, cánh tay Nam Cung Hạo giơ ra, vẫy trường kiếm, thân hình vững vàng, điều chỉnh hơi thở.
Kiếm trong tay tựa như con rồng bay lượn trên bầu trời, như ánh sáng cắt ngang trời cao, như ánh nắng xuyên qua vạn dặm, như lưỡi kiếm phá tan hư không, như tiếng hổ gầm như tiếng rồng ngâm.
Kiếm ý tựa như núi cao sông dài, tung hoành khắp nơi, tùy ý lướt bay.
Như lôi đình tức giận đánh tới, lại như nước sông quét khắp mọi nơi.
Tô Thiếu Bạch ôm Sữa Bò, mở to đôi mắt hoa đào, xem đến độ ngây người.
Kiếm tu đại nhân cầm thanh kiếm này, rõ ràng chính là như ăn Tiramisu uống cà phê Ireland, bánh cookie mâm xôi dùng với trà đen Ceylon, bánh flan lại phết thêm kem, thực sự là rực rỡ đầy sức sống, vừa vặn bổ sung cho nhau.
Thân kiếm tuôn ra tia chớp màu tím "Ầm ầm ầm ầm!" bay đến trước mặt Tô Thiếu Bạch, Đầu bếp nhỏ né không kịp, định bảo vệ Sữa Bò, mà cục lông nào đó lại giương cổ lên, chui ra khỏi tay cậu, đứng trên đầu gối cậu, giậm chân ngưỡng thân, cái đuôi nhỏ giương thẳng lên trời, cái miệng nhỏ còn chưa mọc hết răng mở lớn "ngoao" một tiếng, nuốt ngay tia chớp màu tím xuống họng.
Tô Thiếu Bạch:......!
Chết rồi! Nó, nó nuốt tia chớp à? Đôi mắt hoa đào mở to, vội vã bắt Sữa Bò lại, sốt ruột banh miệng nó ra, nhìn trái nhìn phải, rồi lại dốc xuống hòng muốn Sữa Bò nhổ ra.
Tiếc là trong miệng cục lông chỉ có đầu lưỡi và lợi màu hồng nhạt, căn bản không có lưu lại bất kỳ dấu vết nào của tia chớp.
Ủa???
Tô Thiếu Bạch nghi hoặc nhìn Sữa Bò, xảy ra chuyện gì?
Cục lông chưa thỏa mãn liếm liếm đầu lưỡi, dùng dằng nhảy khỏi tay cậu, lại tiếp tục đứng lên đầu gối cậu ngẩng cao đầu, há mồm nuốt thêm một tia chớp màu tím.
Trời má, hai người các ngươi, sao lại có thể hung tàn như vậy? Đầu bếp nhỏ xuyên không đến đây, đứng lặng trong gió, lại một lần nữa cảm nhận được sự hung tàn của nơi này.
Cục lông màu trắng to cỡ bàn tay, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà đứng trên đầu gối cậu, rất có tư thế bảo vệ chủ nhân.
Có điều cái đầu nhỏ này chẳng những không có cảm giác uy phong lẫm liệt, mà lại càng tăng thêm chút sự ngây ngô đáng yêu khiến người ta không nhịn được mà muốn ôm vào lòng ra sức xoa nắn.
Tô Thiếu Bạch cũng làm y thế, đồng thời lấy ra món phòng khí hình dạng tấm bình phong ra tự bảo vệ mình.
Cho dù sau này lớn lên mi có lợi hại thế nào đi nữa thì giờ cũng chỉ như cái nắm tay, lúc cần ra tay thì phải ra tay!
Vì vậy, Sữa Bò định bụng bày ra tư phái hùng dũng bèn bị tước đoạt cơ hội, chỉ phải nhẫn nhịn vùi trong lòng Tô Thiếu Bạch, tủi thân cùng cậu trốn sau tấm bình phong, một chút cơ hội thể hiện cũng không có.
"Ầm ầm ầm!" Bàn tay cầm trường kiếm của Nam Cung Hạo tuôn ra một luồng điện màu tím, vụn đá tung bay, liên tục đánh nát hai cây cột đá bên cạnh.
Y lại khẽ trở tay, tia chớp bắn ra như quạt thổi, để lại trên vách đá và vệt dài ngay ngắn.
Kiếm tu đại nhân lại tỏ vẻ đã thành công thuần phục thanh phi kiếm này, bắt đầu điều khiển trường kiếm cùng với tia chớp của nó, hiệu quả tấn công hết sức kinh người.
"Tử kiếm! Ấn hoa văn ở chính giữa vỏ kiếm, là có thể rút kiếm ra!" Đầu bếp nhỏ trốn sau phía sau bình phong lớn tiếng nói với Nam Cung Hạo, cuối âm còn giương cao, mang theo chút sự kiêu ngạo nho nhỏ.
Đây chính là đòn sát thủ cậu hao tổn tâm tư thiết kế cho Kiếm tu đại nhân đó nha.
Tử kiếm? Mày kiếm Nam Cung Hạo hơi nhíu mày, làm theo lời Tô Thiếu Bạch ấn hoa văn bình thường chính giữa vỏ kiếm, thân kiếm khẽ rung, vỏ kiếm vốn rộng bằng kiếm, chợt có một thanh kiếm phóng ra, tay trái y vừa khéo nắm chặt kéo ra, lại là một thanh trường kiếm! Có điều chiều rộng thân kiếm hẹp hơn nhiều, nhưng lại ẩn nhẫn giấu trong này, tựa quỷ binh thần khí, khó lòng phòng bị.
May mà từ nhỏ đã cầm kiếm, nhưng dù là một Nam Cung Hạo đã từng cầm qua không dưới mười thanh phi kiếm, giờ cũng khó tránh lộ vẻ mặt kinh hãi, song kiếm thế này, quả thực chưa từng nghe qua!
Mắt y sáng tựa sao, khẽ chuyển dời, dẫn khí tử kiếm, bay thẳng đánh về phía trần động.
Tử kiếm quanh quẩn trên không trung một vòng rồi lại trở về tay trái y.
"Ầm ầm" một tiếng, trần động rơi xuống một mảng đá lớn, nện thẳng xuống nền hang động, chấn động đến mức cả hang rung rung vài cái.
Đầu bếp nhỏ và Sữa Bò nấp sau bình phong cùng run rẩy.
Nam Cung Hạo thoả mãn tra kiếm vào vỏ, dù là phẩm cấp hay thế công của thanh kiếm này đều thuộc hàng đầu, nếu tùy ý dùng, có thể dẫn kiếm ý của y phát động đến cực hạn, cho dù có đi khắp đại lục Đông Hoàng, y cũng chưa chắc tìm được thanh kiếm nào hợp với mình hơn thanh này! Con đường chú kiếm của Tô Thiếu Bạch, quả thực cũng là một thiên tài hiếm có! Nếu như tin này truyền ra, nhất định sẽ gây sóng gió lớn!
Mà y nào biết rằng, thanh trường kiếm này, vốn là do đầu bếp nhỏ so sánh với thanh phi kiếm kia của y, tỉ mỉ thiết kế, phác thảo nhiều lần, không dưới mười cái, ngay cả trọng lượng và chiều dài thân kiếm, cán cầm đều được tính toán kỹ càng không chênh lệch bao nhiêu, là vì muốn y cảm thấy thuận tay khi dùng.
Lúc luyện hóa khí thạch lại dung nhập kiếm ý mình lĩnh ngộ từ y, rót vào trong trường kiếm này, có thể nói, từ trong ra ngoài, thanh kiếm này, đều vì y mà sống.
"Thế nào?" Tô Thiếu Bạch thấy Nam Cung Hạo thu kiếm lại, bèn từ sau phía sau bình phong chạy đến trước mặt y, hất cằm đắc ý hỏi.
Nam Cung Hạo gật đầu, thân thể y còn chưa hồi phục, nên lúc này tránh có chút dâng trào khí huyết, "Rất tốt."
"Ớ?" Không phải là "Cũng được" hoặc "Không tệ" à? Y khen mình rồi sao? Y thật sự khen mình rồi! Đôi mắt hoa đào của Tô Thiếu Bạch chớp chớp vài cái, không ngờ lại nhận được lời khen gọn gàng dứt khoát của Kiếm tu đại nhân thế này, đúng là khổ cực mấy ngày nay đáng giá mà!
"Có thể tặng nó cho ta sao?" Kiếm tốt với Kiếm tu mà nói, chính là sinh mạng thứ hai.
Đôi con ngươi màu hổ phách của Kiếm tu đại nhân nghiêm túc nhìn Tô Thiếu Bạch, không che giấu nổi sự khao khát với thanh kiếm này, ngón tay thon thả mơn trớn từng tấc trên thân kiếm.
Bọn họ chưa thực sự hoàn tất thuộc khế, đầu bếp nhỏ hoàn toàn có thể quyết định chốn đến của thanh kiếm này.
Nếu như cần ra giá, cũng là bổn phận phải làm.
"Đương nhiên có thể.....ngươi thích là tốt rồi." Vốn là luyện chế cho ngươi mà, đầu bếp nhỏ được sủng mà kinh, cắn cắn đôi môi như cánh hóa, ấp úng nói.
Phong cách của Kiếm tu đại nhân càng ngày càng không thích hợp, cái tư thế mạnh mẽ cường đoạt trước đây bị quái trùng ăn hết rồi hả?
Nam Cung Hạo cong khóe môi, hiếm khi mỉm cười, gương mặt dưới ánh trăng trông thật đẹp đẽ, "Ta thích vô cùng." Nếu sau này Tô Thiếu Bạch có bị ép buộc, chỉ cần không vượt quá phạm vi khi sư diệt tổ, y nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ.
......!
Đầu bếp nhỏ bị nụ cười của Kiếm tu đại nhân bắn trúng tim, trong lòng hoảng hốt.
Một người đàn ông, sao lại có thể đẹp đến vậy!
Nam Cung Hạo giơ ngang thanh kiếm trước mặt Tô Thiếu Bạch, nói, "Đặt cho nó cái tên."
"Tử Điện Thanh Sương, mẫu kiếm là Tử Điện, tử kiếm là Thanh Sương." Tô Thiếu Bạch thốt lên.
Kiếm này chẳng những dùng khí thạch màu tím, mà còn chứa cả thần thông tia chớp màu tím, mượn từ "Tử điện thanh sương, Vương tướng quân chi võ khố " [1] thật quá thích hợp.
"Tử Điện Thanh Sương? Tuyệt!" Nam Cung Hạo gật đầu, tử điện quanh thân, thanh phong như sương, quả thật quá hợp.
"Rột rột rột!" Cái bụng Sữa Bò kêu lên một tiếng không thích hợp với khung cảnh, cục lông xấu hổ cuộn mình lại, lặng lẽ đưa đuôi che miệng mình.
Tô Thiếu Bạch ngồi xổm xuống, sờ sờ cái bụng xẹp lép của cục lông, giật mình nói, "Ầy, sao mi lại đói nhanh vậy?"
Nam Cung Hạo:......!
Sữa Bò:......!
Đầu bếp nhỏ lại vội vã đặt nửa bát sữa thú trước mặt cho Sữa Bò uống, thấy cục lông uống ngon lành, mới nhận ra mình cũng đói muốn chết, thậm chí có cảm giác bụng dán vào lưng luôn.
"Hay là chúng ra cũng ăn chút bữa khuya đi?" Cậu đề nghị với Kiếm tu đại nhân, đói bụng mà nhìn người khác ăn, quả thật không có tình người đâu!
Nam Cung Hạo nhướng hàng mi dài, gật đầu.
Y hiện tại cũng đói bụng, thậm chí có thể ăn hết bốn con Liệt Điểu nướng.
"Cái gì? Ngươi nói ta luyện linh khí một ngày hai đêm?" Đầu bếp nhỏ đang nướng xâu thịt, vừa nghe Kiếm tu đại nhân nói, đột nhiên kinh hô, sao một chút cậu cũng không cảm giác vậy!
"Ngươi có thể luyện ra kiếm này, ngày sau nhất định có thể trở thành Chú Kiếm sư mà mọi môn phái kiếm tu trong thiên hạ tranh đoạt, ngươi chắc chắn muốn hoàn tất thuộc khế với ta sao?" Đôi con ngươi màu hổ phách của Nam Cung Hạo nhìn chằm chằm Tô Thiếu Bạch.
"Dĩ nhiên." Đầu bếp nhỏ cắn xâu thịt, ăn đến đầy mỡ quanh miệng.
Tuy Kiếm tu đại nhân miệng thối, tính tình cũng không được tốt lắm, nhưng mà ở chung một thời gian, mới phát hiện y thật ra là người rất tốt, cậu tự thấy mình thiếu nợ Nam Cung Hạo, có đếm cũng không hết, lần này cậu đánh cược đem tính mạng mình đến bảo vệ y, có thể vì y mà binh khí tiện tay chế tạo ra một món binh khí, ít nhiều cũng xem như là trả ân huệ nhỉ?
"Tốt." Khóe môi Kiếm tu đại nhân khẽ cong lên một cái rồi biến mất, yên tâm bắt đầu ăn bữa cơm đầu tiên trong hai ngày qua.
Tô Thiếu Bạch ngủ thẳng cẳng đến gần trưa ngày thứ hai mới tỉnh lại, sờ sờ bên người thì phát hiện không thấy Sữa Bò nằm úp sấp bên cạnh mình trước khi ngủ, không khỏi sợ hãi lật tung giường chiếu cũng không thấy.
Còn đang muốn đánh thức Nam Cung Hạo bên cạnh đặng cùng đi tìm thì phát hiện trước ngực Nam Cung Hạo lộ ra nửa cục lông, còn không phải Sữa Bò thì là ai?
Coi như là lạnh đi, sao lại tìm Nam Cung Hạo mà lại không tìm cậu chứ? Đầu bếp nhỏ phức tạp nhìn cục lông trắng trước ngực Kiếm tu đại nhân, cực kỳ cảm thấy mình bị ghét bỏ.
Sau khi rời giường rồi ăn cơm trưa, hai người bèn đến ngã ba bên trong hang động, muốn sớm xem thử hang động bên trái rốt cuộc có thứ gì.
Chú thích:
[1] Tử điện thanh sương, Vương tướng quân chi võ khố: là một câu thơ trong bài Đằng Vương các tự của Vương Bột, bài này rất dài mà hiện Ngạn chỉ ưng ý được mỗi bản dịch của Trần Trọng San, link tham khảo về bản dịch của Trần Trọng San tại: http://.saimonthidan.com/?c=article&p=109
Điển cố: Con vua Đường Cao Tổ là Nguyên Anh được phong là Đằng Vương, xây cất gác này khi nhận chức thứ sử tại Hồng Châu.
Năm Hàm Thuần thứ hai, thứ sử Hồng Châu là Diêm Bá Tự mở đại yến ở đây, sai con rể là Ngô Tử Chương chuẩn bị trước một bài tự để mang ra khoe với tân khách.
Trong bữa tiệc, họ Diêm sai đem giấy bút ra mời khách làm văn, nhưng không ai dám nhận.
Duy có Vương Bột không từ chối.
Họ Diêm sai người ngó bài của Vương Bột.
Khi được nghe đến câu "Lạc hà dữ cô vụ tề phi" thì thán phục, khen là thiên tài, bèn thỉnh cầu Vương Bột tiếp tục hoàn thành bài tự.
Còn link tham khảo từ thivien.net tại: http://.thivien.net/V%C6%B0%C6%A1ng-B%E1%BB%99t/%C4%90%E1%BA%B1ng-V%C6%B0%C6%A1ng-c%C3%A1c-t%E1%BB%B1/poem-FT3LNnXR5KVN9HD70_hBOw?Sort=Update&SortOrder=desc.