Lam Giang, một trong số các ngôi thành nhỏ nằm ở phía Nam của Nguyệt Châu, nơi đây dân cư không tính quá đông, tầm khoảng mười vạn người.Tuy là thành nhỏ, nhưng nơi này lại phát triển vô cùng, phồn hoa náo nhiệt.Nguyên do cũng vì thành này được một con sông lớn chảy ngang qua, gọi là Cửu Long Hà.
Hướng chảy từ Tây sang Đông, bắt nguồn từ một quốc gia lân cận, sau đó rẽ thành chín nhánh, chảy qua nhiều nơi.
Cuối cùng, chín nhánh này đều đổ về Đông Hải.Từ trên cao nhìn xuống, có thể ví như chín con rồng đang uốn mình giữa thiên địa, vì vậy mà nó được đặt tên là Cửu Long Hà.Cửu Long Hà mặt sông rộng lớn, dù có hàng chục thuyền lớn nhỏ tới lui vậy mà lại rất thuận buồm xuôi gió không chút trở ngại.Cũng nhờ vậy nên việc giao thương nơi đây rất thuận lợi, hai bên bờ lúc nào cũng tấp nập ghe thuyền chở đầy hành khách và hàng hóa.Do lấy Cửu Long Hà làm trung tâm, nên người dân chủ yếu sinh sống và làm việc ở hai bên bờ cho thuận tiện.Vì vậy, có rất nhiều vùng đất bị bỏ hoang ở ngoài thành ít người lui tới, cây cối mọc um tùm bao phủ mấy ngàn dặm núi non.Cách thành Lam Giang hơn trăm dặm, có một phiến rừng xanh miết không thấy điểm dừng.
Ở ngoài bìa rừng, có một con đường mòn chạy dọc theo cánh rừng, lâu lâu lại xuất hiện một vài dấu vết do đoàn người nào đó đi qua để lại.Ngay lúc này, trên con đường mòn ấy, có một đoàn xe ngựa đang từ từ di chuyển, hướng đi có lẽ là muốn đến thành Lam Giang.Đoàn xe rất đông, hơn hai mươi chiếc xe ngựa nối đuôi nhau mà đi, trên xe lại chất đầy hàng hoá các loại.Xung quanh có hơn ba mươi người đang đi theo, hơn phân nữa bọn họ đều mang trên mình các loại vũ khí, phần còn lại thì điều khiển xe ngựa chậm rãi đi tới.Lúc này, ở tại cổ xe ngựa đầu tiên, đây là chiếc xe duy nhất không có hàng hoá, mà thay vào đó là hai bóng người lớn nhỏ đang ngồi trong xe, phía trước còn có một đại hán lơ xe.Bên trong là một thiếu niên tầm mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt có chút ngây thơ, hắn đang ngoái đầu ra cửa sổ, đưa cặp mắt nhỏ nhắn của mình ra ngoài quan sát, tỏ vẻ rất thích thú.Người còn lại trên xe là một gã đàn ông trung niên, tầm hơn bốn mươi tuổi, mặc một bộ y phục màu xanh lam rất sang trọng.
Ngón tay phải có đeo một chiếc nhẫn được làm bằng ngọc thạch, trên đấy có điêu khắc một chữ Vương cực kỳ tinh xảo.Lúc này, chỉ thấy gã đang đưa mắt nhìn về thiếu niên bên cạnh.
Sau khi nhìn hồi lâu, gã chợt cất tiếng: "Diệp Thiên! Lần này ra ngoài ngươi thấy thế nào?"Rất vui ạ!" Thiếu niên tên là Diệp Thiên kia, mặc dù đang bị cảnh vật xung quanh thu hút, nhưng khi nghe thấy lời này cũng vội quay đầu, cười hì hì đáp.Gã thấy vậy, trên gương mặt cũng nở nụ cười tỏ vẻ hài lòng, sau đó lại hỏi tiếp: "Ngươi đến Vương phủ ta ở được bao lâu rồi, có còn nhớ chứ?""Năm ta bảy tuổi thì đã không còn ai là người thân, may mắn được Vương thúc cưu mang, đến nay cũng đã được năm năm rồi." Diệp Thiên ngẫm nghĩ một lúc, sau đó đáp."Mới đó mà đã năm năm rồi sao? Thời gian trôi nhanh thật a!" Gã đàn ông sau khi nghe xong, lẩm bẩm vài câu rồi lại không nói thêm gì.Hai người này nhìn như cha con, nhưng kì thực cũng chỉ là thân phận chủ tớ.
Gã đàn ông kia là Vương Thanh, một thương gia có tiếng trong thành Lam Giang.
Gã bình thường hay giúp đỡ người khác nên cũng được mọi người trong thành kính trọng.Năm xưa, vợ của hắn mắc bệnh nặng, mời rất nhiều đại phu cũng không chữa khỏi, may mắn lại được ông của Diệp Thiên cứu sống.
Sau này Diệp Thiên lên bảy tuổi thì ông hắn mất, hắn lại không còn cha mẹ, gã vì muốn trả ơn nên nhận hắn làm người hầu trong nhà.Tuy là chỉ là người hầu, nhưng Vương Thanh đối xử hắn rất tốt, cơm ngày ba bữa, chuyện học hành cũng được sắp xếp chu đáo.Về sau, do ở chung lâu ngày, Vương Thanh cũng dần xem hắn là người thân trong gia đình, còn Diệp Thiên thì thường ngày rất siêng năng, trong việc học hành cũng rất thông minh, lại thêm tính hiểu chuyện nên rất được lòng hắn.Vương Thanh không có con trai, chỉ có mỗi đứa con gái gần bằng tuổi Diệp Thiên, dự định sau này sẽ cho hai đứa kết hôn rồi giao lại toàn bộ cơ nghiệp để an hưởng tuổi già.
Bởi vậy gã mới không nhận Diệp Thiên làm con nuôi để sau này tránh có người đàm tiếu.Mấy tháng trước, Vương Thanh có một chuyến làm ăn ở thành kế bên, gã thấy Diệp Thiên từ nhỏ đã ở trong thành, chưa từng đi ra ngoài nên bèn đưa hắn theo một chuyến.Do thành này không nằm gần bờ sông nên không thể đi bằng đường thuỷ, mà phải băng qua rừng núi hoang vu.Qua ba tháng, việc làm ăn đã xong xuôi, bây giờ là lúc đoàn xe đang trở về thành....Không biết qua bao lâu, đoàn xe đang di chuyển bỗng nhiên dừng lại, trên mặt ai cũng lộ vẻ cảnh giác, đảo mắt nhìn quanh, tay đều đã nắm chặt vũ khí.
Bầu không khí có chút căng thẳng.Tiếp đó chỉ nghe thấy tiếng vù vù từ trong khu rừng bên cạnh phát ra, trên trời đột nhiên xuất hiện một dàn mưa tên dày đặc đang ào ào kéo đến, mục tiêu chính là nhắm vào đoàn xe.Lúc này, do đã đề phòng từ trước nên mọi người cũng rất nhanh phản ứng, ai nấy đều lấy vũ khí của mình múa may loạn xạ trước người, đem hết thảy mũi tên đánh bay đi.Ai thân thủ kém tí liền bị một hai mũi tên ghim vào người, nhẹ thì bị thương tay chân, nặng thì mất mạng.Qua một hồi cuối cùng mưa tên cũng dứt, mũi tên cấm đầy trên mặt đất, một vài người bị thương thì dựa lưng vào xe, còn thi thể nằm la liệt thì chẳng ai quan tâm vì dường như cảnh này đã quá quen thuộc, bây giờ lại đang lâm đại địch nên cũng không cách nào phân tâm được.Chiếc xe của Vương Thanh cùng Diệp Thiên đang ngồi lúc này không biết từ khi nào đã có hơn mười tên hộ vệ quay quanh, một mực bảo vệ không mũi tên nào xuyên qua được."Có chuyện gì?""Bẩm Vương Gia, chúng ta bị tập kích! Có lẽ là bị thổ phỉ tập kích."Vương Thanh vén màn qua một bên sau đó dò hỏi tên lơ xe.
Tên lơ xe cũng nhanh chóng nói rõ tình hình cho gã biết."Thổ phỉ? Đoạn đường này trước nay bình an vô sự, hôm nay sao lại xuất hiện thổ phỉ? Chẳng lẽ là từ nơi khác đến? Hay là mới được thành lập gần đây?" Gã vừa nói, trên gương mặt cũng lộ vẻ nghi hoặc.Vì trước nay đã đi qua không biết bao nhiêu lần, chưa từng có gì khác thường xảy ra, nếu không đã không đưa Diệp Thiên đi theo.Còn chưa kịp để gã suy nghĩ xong thì trong rừng lại truyền đến thanh âm hét to: "Giết!"Sau đấy, hơn mười bóng người từ trong rừng phóng ra, trên thân là một bộ y phục màu đen bịch kín mặt mũi, tay cầm vũ khí đao kiếm các loại.Bọn chúng vừa ra tay, cũng không nói câu nào liền lao vào đoàn xe chém giết, bộ dáng rất hung hăng.Bên kia thấy vậy cũng lập tức nghênh chiến, hai bên giao thủ cực kỳ ác liệt, từng tiếng kim loại vang lên leng keng liên hồi, lâu lâu lại có tiếng kêu thảm thiết không biết là người của phe nào tử trận.Đám người áo đen tuy số lượng ít hơn, nhưng ra tay rất tàn bạo và hiếu chiến, sức một người liền chém giết hai ba người, khiến cho số người tử trận của đoàn xe nhiều hơn, tựa hồ chống đỡ không nỗi."Vương Gia, bọn người này thân thủ rất lợi hại, e là không trụ được bao lâu!" Tên lơ xe lúc này thấy không ổn, liền hướng Vương Thanh bẩm báo."Các ngươi là đội quân tinh nhuệ nhất trong thành, vậy mà lại không làm gì được vài tên vô danh tiểu tốt này sao?" Sau khi gã nghe được tình hình bên ngoài, cũng không nhịn được lên tiếng trách mắng.Diệp Thiên lúc này đang ngồi kế bên, hắn cũng hiểu được đại khái tình hình bây giờ, trong lòng có chút sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Vương Thanh nhưng cũng không dám nói gì..