11.
Ta đã trải qua một giấc mơ
Trong giấc mơ ta là một đứa trẻ yếu đuối và hay bị bắt nạt.
Tộc nhân chửi rủa ta không có xuất thân minh bạch, nói rằng ta không đáng được sống.
Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng được hưởng bất kỳ sự yêu thương nào, tộc nhân thì ức hiếp ta, làm tổn thương ta, cha mẹ thì bỏ rơi và lợi dụng ta, ta phải vật lộn với cuộc sống cho đến tuổi trưởng thành, nghĩ rằng mình có thể sử dụng năng lực bất tử thiên phú để có thể sống sót trong gia tộc.
Nhưng ta đã sớm phát hiện ra mình đã sai, năng lực của ta càng trở nên thần thánh, thì tộc nhân càng ghét ta.
Thật kỳ lạ, bọn chúng không cần phải tìm lý do để bắt nạt ta, chúng có thể làm bất cứ điều gì để hành hạ ta, không có công lý ở nơi đó.
Ta bị lừa cắt bỏ xương ống chân, rồi tới ch.ặ.t đứt tay, nằm trên mặt đất nhìn những bông hoa trắng của Minh phủ dần dần chuyển sang màu đỏ khi chúng hút máu ta, cảnh tượng xung quanh bao trùm bởi một màu đỏ tươi luôn là cơn ác mộng cho dù ta có Niết Bàn bao nhiều lần đi chăng nữa.
Sau này ta học được cách sử dụng sức mạnh, ta muốn tự bảo vệ bản thân mình, cố gắng tồn tại giữa cuộc sống bấp bênh này.
Nhưng ta lại sai rồi, sai lầm của ta là đã tin vào ái tính và nam nhân, tin người nam nhân nói sẽ đưa ta đi xem hoa đỏ.
Hắn bảo đưa ta đi, nhưng hắn đã rút đao đâm sau lưng ta, cắt đứt xương sống của ta.
Ta rơi xuống vùng đất nơi Minh Phủ và Ma Giới giao nhau, c.h.ế.t không nhắm mắt, không còn khí lực để Niết Bàn nữa.
Bọn chúng đứng cạnh thi thể của ta, nói rằng đồ cúng tế lần này nhiều lắm đây, sớm biết chuyện này, lẽ ra trước khi ra đời ta phải làm vẩn đục linh thức của mình, để ta sống một cuộc đời ngây dại còn hơn.
Ta không cam tâm….Ta đã làm gì sai…..
Tại sao những kẻ thua cuộc đó lại giẫm lên xương cốt của ta, dùng chính sinh mệnh của ta xây dựng một chiếc cầu để quay lại Thiên Giới.
Ta rơi vào một hang động mọc đầy lăng giác* với những hình thù đáng sợ, cùng với đó là những tiền bối cũng c.h.ế.t không nhắm mắt giống ta, cùng nhau chứng kiến những tên tộc nhân kia làm lễ hiến tế trên thân xác của bọn ta.
*lăng giác: một loại củ giống củ ấu.
Bọn chúng mỉm cười nhìn nhau, rồi thúc giục nhau nhanh chóng chuẩn bị lễ hiến tế tiếp theo, nói rằng chúng sẽ sớm có thể quay trở lại Thiên Giới và xây dựng lại vinh quang của Phượng Tộc.
Bọn chúng đi rồi.
Sau khi hấp thụ máu và sức mạnh của ta thì chúng đã thỏa mãn mà rời đi.
Ta không biết tại sao ta vẫn còn có ý thức.
Nhưng ta không muốn c.h.ế.t như thế này.
Linh hồn ta lay động, đẩy cơ thể về phía trước từng chút một, ta không muốn c.h.ết…ta không muốn c.h.ế.t.
Ta phải mất ba năm để trèo ra khỏi hang động, mười năm để ra khỏi lãnh địa của Phượng Tộc, bảy năm để ra khỏi ranh giới giữa hai Giới, ta cố gắng nắm giữ một tia hi vọng cuối cùng, yên ổn chờ đợi cơ hội.
Mười năm nữa lại trôi qua, ta đã chờ đợi được một người đàn ông đang vội vã đi tới một nơi nào đó.
Ông ta xông pha ra chiến trận để tìm kiếm thê tử của mình.
Ông ta ôm chặt quả trứng trong tay, đó là vật quan trọng chỉ sau thê tử của ông.
Nhưng ông đã chọn sai con đường, và gặp phải kẻ thù của thê tử mình.
Ông không mất mạng, nhưng quả trứng trong tay ông đã bị đập vỡ một cách ác ý, thậm chí mảnh vỏ trứng cuối cùng cũng bị nghiền nát thành tro bụi trước mặt ông.
Người nam nhân đó phát điên, đốt cháy hồn thể và g.i.ế.t c.h.ế.t tất cả kẻ thù của mình, quỳ trên mặt đất, trong tay cầm một nắm đất ướt, khóc lóc thảm thiết, khóc một cách điên cuồng cho đến khi mặt dính đầy máu.
Máu mang lại chút ý thức cuối cùng cho ta, trong đầu ta chợt lóe lên một ý nghĩ.
Vì vậy ta đã thử đánh cược một lần, đốt cháy rồi lại đốt cháy, đốt cháy hết mọi thứ mà ta có, trộn lẫn với máu của nam nhân kia, cố gắng Niết Bàn một lần nữa.
Ta đã thành công, ông là Kỳ Lân, một linh thú mang đến điềm lành cho trời đất, huyết thống không thuần khiết, nhưng ta đã sống trở lại, mang khí độ thanh thuần nhất hóa thành một quả trứng nằm giữa vũng máu tươi.
Người đàn ông kia cũng đã ngừng khóc, ôm ta vào lòng, coi ta như báu vật, nói ta là con của ông.
Ông muốn đưa ta đi tìm thê tử của mình.
Có điều gì đó không ổn với tâm hồn và thể xác của ông, không muốn nhớ đến sự việc thương tâm đó, người thê tử tàn bạo kia không nói gì cả, và cũng không bao giờ nhắc đến chuyện này.
Nàng chỉ âm thầm xóa bỏ những sự tồn tại đáng ngờ ra khỏi thế gian, một đao thì lại có một người ch.ế.t, trời đất nhuốm màu máu tươi.
Nàng không trách ông ấy.
Nàng chỉ trách sự kém cỏi của mình đã tạo cơ hội cho người khác làm tổn thương ông.
Trận chiến kéo dài rất lâu, toàn bộ Quỷ Giới cuối cùng chỉ còn lại một người.
Người thê tử kia lôi hai kẻ gây chiến ra khỏi chiến trường, kiên nhẫn nói với chúng rằng sẽ không còn lần sau nữa.
Nàng không thể thi triển pháp lực do những cây cột nội giới được dựng lên, nhưng không ai trong số những người liên quan đến chúng có thể sống sót.
"Ngày xưa có một vị hoàng đế trong cơn thịnh nộ đã thảm s.á.t chín bộ tộc, hôm nay ta Bạch Liễm sẽ g.i.ế.t c.h.ế.t cả thiên hạ.”
Nàng dùng mũi đao lướt ngang mặt hai tên kia: “Ta đưa người thân và bạn bè của các ngươi xuống rồi, cũng không cần chờ đợi luân hồi, không có chuyện đó đâu.”
Nàng mỉm cười với hai mắt đỏ ngầu: “Sinh mệnh của con ta không dễ dàng lấy đi đâu.”