Ta tên Long Vu, ta là tam thái tử của hoàng tộc Yêu giới.
Từ khi còn nhỏ ta đã được nuông chiều hết mực, chưa từng phải chịu một thất bại nào.
Sở thích lớn nhất của ta là chơi đùa và ngắm nhìn phong cảnh, rồi dùng bút vẽ lại chúng.
Ta đã ngỡ rằng cuộc đời này chỉ cần sống thật giản dị và ấm áp, sau đó ta đã thành thân với tiểu thanh mai của Thanh Khâu và có con.
Nhưng ta không ngờ rằng trong một lần ra ngoài ký họa, ta lại bị trói buộc với một kẻ điên suốt quãng đời còn lại.
Cô ta quả thật là một con chim xấu xa!!!
Cô ta thật sự có bệnh thần kinh, suốt ngày chỉ biết đánh nhau và g.i.ế.t chóc!!
Lần đầu gặp nhau thì đã làm nổ tung ngọn núi mà ta đang phác thảo, rồi làm bốc hơi tất cả nước trong hồ mà ta đang vẽ, còn chặt rừng mai yêu thích của ta lấy làm củi.
Aaaaaaaaaaaaaaaa!!!
Ta và con chim đó không thể cùng tồn tại được!!!
Từ đó trở đi, ta bỏ lại sau lưng cuộc sống hoàng tộc nhàn nhã, bắt đầu điên cuồng tu luyên, muốn đánh c.h.ế.t con chim xấu xa đó, muốn nhổ hết những chiếc lông xấu xí của nó.
Ta muốn con chim đó đền cho ta ngọn núi, cái hồ, và xin lỗi rừng mai của ta!!!
Sau đó ta đã bị đánh cho một trận, mặc dù ta cũng ra sức đánh trả, nhưng kết quả vẫn thua nhiều hơn thắng, ta chỉ đánh trúng bốn năm đòn, sau đó con chim đó dùng hết sức lực đánh cho ta đến khuôn mặt cũng hoàn toàn bị biến dạng.
Đúng lúc ta đang tức giận và muốn rút lui để tập trung tu luyện và đợi ngày trả thù, thì một người phụ nữ đã đánh ta ngất xỉu và ném ta trước mặt con chim xấu xa kia, nói rằng ta là phần thưởng cho sự tiến bộ của nó.
Đầu óc ta ong ong, chưa kịp định thần lại thì đã nghe thấy con chim xấu xa kia ruồng bỏ ta, nói rằng không có quan hệ gì với ta cả.
Sao cô dám coi thường ta! Ta thậm chí còn không ghét bỏ cô đúng không!
Sau đó ta đã bị cưỡng bức kinh hoàng đến mức không thể đứng dậy được, người phụ nữ tự nhận là mẹ của con chim xấu xa kia hoàn toàn không xem ta là một linh thú, trong mắt bà, ta chỉ là món đồ chơi để mua vui cho con gái bà ta thôi.
Nếu con gái không muốn, vậy thì cũng chẳng có giá trị gì cả.
Ta tưởng rằng mình sắp c.h.ế.t nhưng con chim xấu xa kia liền bênh vực ta, nói rằng thực ra đã yêu ta từ lâu rồi, nhưng vì quá xấu hổ nên không dám nói ra.
Cô ta….chắc chắn cô ta bị thần kinh rồi.
Người tiếp theo đầu óc không bình thường chắc là cha ta, bắt ta lấy một người tâm thần bất ổn, ta chạy về nhà cãi nhau với ông ấy, sau đó ông ấy trói ta lại rồi gửi ta trở về.
Còn nói ta là một con rồng may mắn.
“Con không muốn nhận phúc khí này ư!”
Trước khi bị bỏ vào chiếc rương ta đã chửi rủa rất nhiều.
Sau đó những ngày tháng ở nhà của con chim xấu xa kia trôi qua thật yên bình, cô ấy rất tốt với ta, nhưng có khi lại không quan tâm đến ta.
Ta cảm thấy có chút khó chịu, buồn bã suốt cả ngày.
Cô ấy không nói gì, mà đưa ta xuống trần gian để ngắm hoa đăng.
Thật trùng hợp là ta đã gặp được tiểu thanh mai đang chơi đùa trên đường.
Cô ấy và ta đã trò chuyện với nhau rất nhiều, thậm chí còn cố tính phô trương mối quan hệ trước mặt con chim xấu xa kia, ta cảm thấy khá xấu hổ, bởi vì ta thực sự không có tình cảm gì với cô ấy cả.
Nhưng khi thấy con chim xấu xa kia trò chuyện rất nhiệt tình với một tên hộ vệ khôi ngô tuấn tú, ta không thể ngồi yên được nữa.
Vì vậy ta đã lập tức bước ra ngoài và ngắt lời bọn họ, nói với cô ấy rằng ta không chơi nữa và muốn quay trở về.
Không ngờ cô ấy lại không quan tâm đến ta chút nào, gật đật đầu rồi bỏ đi.
Sau đó thì xảy ra trận chiến với một tên ma tăng bệnh hoạn, trận chiến không thể tách rời họ, hai người dường như rất hiểu nhau.
Ta ghét việc họ không có chừng mực tình cảm như thế này, nhưng ta không biết sự chán ghét này đến từ đâu, chỉ cảm thấy khó chịu thôi.
Đặc biệt là tên ma tăng kia đã đe dọa ta sau khi thua cuộc, gọi con chim xấu xa kia là Lân nữ.
Ta càng tức giận hơn.
Hơn nữa…con chim xấu xa kia hoàn toàn không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của ta, thanh đao của cô ấy chỉ ngiêng nửa tấc, sau đó không chút do dự đâm thẳng vào ngực ta.
Ta nghe thấy họ đang ở khá xa chỗ của ta nói chuyện gì đó rất say sưa, sau đó ta đã bị đẩy đi.
Vậy…cô ấy không thích ta, tại sao muốn mẹ cô ấy tha mang cho ta.
Ta buồn bã không nói lời nào, nhưng cô ấy hoàn toàn phớt lờ ta, không quan tâm đến tâm trạng của ta khi cô ấy trở về, thậm chí còn cười nhạo ta là một kẻ đầu óc suốt ngày chỉ có ái tình như đào rau dại trong khe núi vậy.
Sau đó cô ấy lúc nào cũng nổi giận với ta, dùng những con rắn mà ta thù ghét để hù dọa ta, mỗi lần nhìn thấy ta hoảng sợ, cô ấy vui đến mức quay người bỏ chạy với những con rắn trên tay.
Khó chịu quá mà!!
Ta nghĩ bọn ta sẽ chiến đấu như thế này đến hết cuộc đời, và ta cũng sẵn sàng ở bên cô ấy đến hết cả cuộc đời.
Vì thế mà ta đã lén đi học cách ấp trứng, nghe nói đàn ông trong gia đình đều đẻ trứng, ta cũng cố gắng học tập.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn như vậy, rồi một ngày nọ, cô ấy đột nhiên phát điên và thiêu rụi cả ngọn núi, khóc trong mơ và yêu cầu ai đó giúp đỡ mình.
Ta thấy đáng thương, nên đã lao tới ôm lấy cô ấy, dỗ dành cô ấy đừng khóc nữa, có ta ở đây rồi.
Cô ấy không nghe thấy, cô ấy đã gặp ác mộng.
Đêm đó ta chịu đựng cơn đau và ôm cô ấy vào lòng, vừa hát vừa dỗ dành cô ấy bình tĩnh lại.
Ta rất đau lòng, chuyện gì đã xảy ra mà khiến cô ấy khóc nhiều như thế này, phải chăng cố ấy đã Niết Bàn quá nhiều lần khiến tinh thần chịu nhiều tổn thương, ta đã nắm tay và truyền hồn lực cho cô ấy.
Cô ấy là thê tử của ta, ta không muốn cô ấy xảy ra chuyện gì.
Không ngờ sau khi tỉnh dậy, cô ấy lại trở nên lạnh lùng hơn với ta rất nhiều, mở miệng là đòi trả ơn.
Cô ấy nghĩ ta là con người thế nào!
Ta quay người định bỏ đi, thì cô ấy đã kéo ta lại và cho ta uống thuốc, ta cố gắng vùng vẫy nhưng cô ấy rất khỏe mạnh.
Không lâu sau…Ta quyết định sẽ không đắp chăn cho cô ấy suốt đời!
Con chim xấu xa c.h.ế.t tiệt kia mặc đồ ngủ như thế này mà c.h.ế.t cóng đi! Cái chăn là của ta!
Sau đó cũng không có chuyện gì xảy ra nữa, ta cũng không muốn nhớ lại lời nói dối lộn xộn và tồi tệ đó nữa.
Ta chỉ nhớ cô ấy đã ôm ta rất chặt giữa bầu trời rực lửa, bảo ta nhất định phải đợi cô ấy.
Cô ấy nói rằng mình là Phượng Hoàng duy nhất trên thế gian, quy luật trời đất sẽ không để cô ấy c.h.ế.t dễ dàng như vậy đâu.
Ta nhớ ra rồi, ta lê thân mình đứng đợi trước nhà cô ấy, chờ cô ấy đến đón.
Cô ấy hứa sẽ tặng cho ta bộ hôn phục màu đỏ, nói sẽ lấy ta làm chồng, cô ấy không thể thất hứa được.
Ta cứ thế mà đợi mãi, đợi đến khi lớp vảy trên cơ thể cuộn tròn lại và trở nên vô dụng, cô ấy vẫn không ra ngoài.
Xuân qua thu đến, khi chim di cư từng đàn từng đàn một.
Ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy nữa.
Cô ấy đã lừa ta phải không, cô ấy nhất định là không muốn ta có mặt trong dòng họ của cô ấy, cô ấy nhất định là không muốn ta lấy cô ấy, cô ấy là một kẻ nói dối, là một kẻ nói dối!!!
Góa phu thì đã sao, làm góa phu cả đời thì đã sao, ta tình nguyện, ta vui lắm, tại sao nàng lại quyết định thay ta chứ!!!
Ta rút thanh kiếm đã đi theo mình nhiều năm ra, nhìn lại khoảng sân nhỏ lần cuối.
“Nàng có nói dối ta cũng không sao, ta sẽ giữ lời hứa của mình.”
Thanh kiếm kề trên cổ của ta, ta nhắm mắt lại và chém xuống.
“Ta đây, chàng bị điên à!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, ta lo lắng mở mắt nhìn người đã giật lấy thanh kiếm của mình.
Chỉ thấy cô ấy cất thanh kiếm đi, hít một hơi thật sâu:
“Chàng làm gì thế, chàng đã đồng ý lấy ta và sinh cho ta 108 quả trứng, tự s.á.t thế này thì không có lấy một quả đâu.”
“Aaaaaaaaaaaaaaaa…….kẻ lừa đảo nhà nàng!”
Ta khóc và ôm lấy cô ấy, nước mắt chảy dài như một tên ngốc.
“Xin lỗi, ta đến gặp chàng hơi muộn.”
“Cô ấy mỉm cười ôm lấy ta: “Ta sẽ dành nửa đời còn lại để bù đắp cho chàng được không, đừng khóc nữa.”
“Khóc nhiều mặc hôn phục vào sẽ trông xấu xí lắm đó.”
- HOÀN -