Đối với cái cảnh tiến thoái lưỡng nan này, Mục cũng đã dự đoán được, chính thế mà hắn cũng đã nghĩ ra cách phá cục.
Lúc này, dưới cái nhìn của Tu La Thần, biểu cảm trên mặt của Mục vô cùng đặc sắc, có hưng phấn, có kích động nhưng cũng có lo sợ, cùng một chút không đành lòng,…
Có điều, đó chỉ là Mục giả bộ mà thôi…
Còn điều mà Mục thực sự làm lúc này chính là đem linh lực truyền vào trong túi trữ vật, tìm lấy vị trí của cái bình chứa 10 giọt tinh huyết của một đầu Cự Long, nếu như Tu La Thần có gì đó bất thường thì hắn sẽ đem ra sử dụng.
Mặc dù Tu La Thần là nhân loại, không phải hồn thú, 10 giọt tinh huyết của đầu Cự Long kia chắc chắn sẽ không áp chế được hắn so với lúc nó áp chế đám hồn thú như Ngân Long Vương, nhưng…
Đừng quên rằng, hiện tại, Tu La Thần xuất hiện trước mặt Mục căn bản không phải là chân thân, mà chỉ là một cái thần niệm, chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là tìm người kế thừa thần vị, căn bản là không có sức chiến đấu.
Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, Mục liền cúi người, cung kính nói: “Tiền bối, vãn bối đã suy nghĩ rất nhiều, lúc này đã có câu trả lời…”
“Quả thực, vãn bối cảm thấy rất may mắn vì đã lọt được vào mắt xanh của tiền bối, truyền thừa của ngài, vãn bối cầu còn không được, chứ đừng nói đến việc sẽ cự tuyệt…”
Nghe thấy Mục nói như vậy, Tu La Thần liền hài lòng, gật gật đầu, bộ dáng rất giống mấy vị tiên nhân cao cao tại thượng.
Nhìn thấy sắc mặt hài lòng của Tu La Thần, trong lòng Mục liền thở phào một hơi, sau đó thì nói tiếp: “Có điều, nếu như tiền bối nói ngài là Thần Vương, như vậy thì thử thách của việc kế thừa thần vị của ngài chắc chắn là vô cùng khó khăn, vãn bối tự nhận thấy tu vi của bản thân còn thấp kém, căn bản là khó lòng mà thành công vượt qua…”
“Chính vì vậy mà vãn bối dự định sẽ rời khỏi tiếp theo sẽ rời khỏi Sát Lục Chi Đô, sau đó thì dốc lòng tu luyện, đợi một ngày đột phá được cấp bậc Phong Hào Đấu La, lúc đó vãn bối sẽ quay trở lại nơi này, tiếp nhận truyền thừa của tiền bối…”
Nói đến đây, Mục cũng không có ý định nói thêm nữa, dù sao thì cũng đã truyền đạt tất cả cho đối phương, bây giờ chỉ còn việc chờ đợi.
Nghe thấy câu trả lời của Mục như vậy, Tu La Thần liền trầm ngâm một chút, sau đó thì ngửa mặt lên trời, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, qua một hồi lâu vẫn không có ý định trả lời lại Mục.
Một hơi thở…
Hai hơi thở…
…
Mười hơi thở… — QUẢNG CÁO —
Mặc dù đây chỉ là một khoảng thời gian vô cùng ngắn, nhưng đối với Mục thì nó lại dài như vô tận vậy…
Trong lúc Mục còn đang thấp thỏm trong lòng, Tu La Thần quay người lại, hai mắt đảo qua người Mục, sau đó thì cất giọng, nói: “Ngươi… quả thực là một người thông minh…”
“Nếu như đổi lại là người khác thì chỉ sợ đã bị thực lực làm cho mờ mắt rồi, chắc chắn sẽ vội vàng đồng ý chấp nhận truyền thừa, sau đó thì chết thảm trong lúc khảo nghiệm…”
Dừng lại một lát, Tu La Thần lại nói: “Được rồi, ngươi có thể rời khỏi nơi này, dù sao thì ngươi cũng không chạy đi đâu được, cũng chỉ là trên Đấu La Đại Lục mà thôi…”
“Có điều, cho dù là 100 năm sau ngươi mới quay lại đây thì cũng không muộn, dù sao thì những kẻ có đủ tư cách để tiếp nhận truyền thừa của ta là vô cùng ít…”
Nghe thấy Tu La Thần nói như vậy, Mục trong lòng thầm nghĩ: “Trong hoàn cảnh không sử dụng hồn kỹ mà có thể giành được 100 trận thắng liên tiếp tại Địa Ngục Sát Lục Tràng, sau đó lại phải vượt qua Ám Kim Biên Bức Vương tam đầu cùng Thập Thủ Liệt Dương Xà, tiếp theo lại phải ngưng tụ được Sát Thần Lĩnh Vực, chưa kể phải có thiên phú và tiềm lực mạnh… người như vậy, muốn tìm thấy được, quả thực còn khó hơn lên trời.
”
Tiếp đó, Tu La Thần liền phất tay một cái…
Chỉ thấy ở đằng xa, một cánh cổng liền xuất hiện, bên trong cánh cổng chính là khung cảnh của một vùng rừng ở trên Đấu La Đại Lục.
“Được rồi, ngươi có thể ra ngoài!” Tu La Thần chỉ tay về phía cánh cổng, nói.
Mục nghe thấy vậy liền đáp: “Đa tạ tiền bối, vãn bối xin đi trước.
”
Nói rồi, Mục không nhanh không chậm mà bước vào bên trong cánh cổng, nhanh chóng rời khỏi Địa Ngục Lộ.
***
Đấu La Đại Lục…
Tại một vùng núi đá nào đó…
Vù… Vù… Vù…
Một cánh cổng thần bí liền đột nhiên xuất hiện, cơ hồ là không hề có một chút dự báo nào trước.
— QUẢNG CÁO —
Tiếp đó…
Bịch…
Một thân ảnh liền bước ra ngoài…
Chỉ thấy người này là một tên thanh niên, tuổi tác tầm khoảng 20, sau khi bước ra khỏi cánh cổng thì liền đưa mắt nhìn xung quanh, tiếp theo đó liền nhắm đôi mắt lại, tựa hồ như muốn cảm nhận thứ gì đó.
Qua vài hơi thở, Mục liền thu hồi thần thức lại, tiếp đó thì mở đôi mắt đỏ như máu của bản thân ra, thầm nghĩ: “Quả thực là đã trở về Đấu La Đại Lục rồi…”
Suy nghĩ vừa chợt lóe, Mục liền lấy ra Thanh Lôi Kiếm, nhanh chóng leo lên, sau đó thì hô lên: “Bạo tốc!!!”
Lời vừa ra, cả người của Mục cùng với Thanh Lôi Kiếm liền hóa thành một vệt ánh sáng màu tím, rất nhanh đã bay đi mất hút.
***
Vài ngày sau, tại một một góc của Tinh La Sâm Lâm…
Vèo…
Một tiếng xé gió liền vang lên, theo sau đó là một vệt sáng màu tím nhạt…
Sau khi đã đến Tinh La Sâm Lâm, Mục liền đem Thanh Lôi Kiếm dừng lại, sau đó thì hai tay kết thành ấn, đánh ra vô số pháp quyết, miệng thì hô lên: “Khai!”
Lời vừa ra, khung cảnh trước mặt Mục liền thay đổi…
Chỉ thấy vốn từ một mảnh rừng xanh bạt ngàn thì này lại biến thành một cái hang động cực kỳ sâu, cơ không là không thể nào nhìn thấy hết toàn bộ những thứ bên trong.
Sau khi đã giải trừ lớp ngụy trang của trận pháp bảo vệ, Mục liền nhanh chóng bay vào bên trong, nhanh chóng thu thập một lượng lớn linh thạch.
Không sai, đây chính là một cái mỏ linh thạch mà trước kia Mục đã từng phát hiện tại Tinh La Sâm Lâm.
Bởi vì số linh thạch lúc trước đã sử dụng hết, cho nên lần này Mục dự định sẽ đến đây lấy đi một ít để đem về, tiếp tục bế quan, nâng cao thực lực.
— QUẢNG CÁO —
Lại nói một chút, theo lý thì Mục lúc này cũng không cần bế quan, dù sao thì hắn cũng vừa trở về từ Sát Lục Chi Đô, mặc dù sát khí của nơi đó không có ảnh hưởng gì đến hắn, nhưng vẫn cần phải thư giãn, thả lỏng một chút.
Về phần lý do mà Mục chọn bế quan vào lúc này thì có rất nhiều, nhưng chủ yếu là có mấy cái sau…
Thứ nhất, đó chính là bản thân Mục vừa đột phá Kết Đan Hậu Kỳ không lâu, mặc dù đã trải qua nửa năm, cảnh giới đã ổn định trở lại, nhưng vẫn cần củng cố lại thêm.
Thứ hai, đó chính là cảm giác nguy cơ đến từ Tu La Thần, và đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu mà Mục quyết định sẽ đi bế quan.
Quả thực, sự xuất hiện của Tu La Thần đã làm cho Mục càng thêm gấp rút…
Theo như lời của Tu La Thần thì hắn mặc dù không thể trực tiếp nhúng tay vào Đấu La Đại Lục, nhưng một tia thần niệm kia lại không hề bị gò bó, bất cứ lúc nào cũng có thể giám sát Mục, thậm chí còn thể nhìn ra được vô số bí mật trên người Mục.
Nhỡ đâu một ngày nào đó, Tu La Thần nhìn ra Mục nắm giữ khả năng tu luyện của tu tiên giới thì sẽ như thế nào… rất có khả năng rằng Tu La Thần sẽ đoạt xá hắn, sau đó thì một mình độc chiếm hết thảy, đến lúc đó, Mục muốn phản kháng cũng vô dụng.
Chính vì vậy mà Mục cần phải nâng cao thực lực, mặc dù trong một khoảng thời gian ngắn không thể đột phá Hóa Thần Kỳ, nhưng ít ra thực lực dùng để tự vệ thì vẫn có.
Quay trở lại hiện tại, thời gian lúc này đã trôi qua nửa ngày trời, Mục cũng đã thu thập một lượng lớn linh thạch, cơ hồ là có chút dư thừa để hắn mang đi bế quan.
Đứng trên Thanh Lôi Kiếm, Mục hai tay lại kết ấn, đánh ra vô số pháp quyết, sau đó thì hô lên: “Phong!!!”
Oong… Oong… Oong…
Lời vừa ra, không khí xung quanh cái mỏ linh thạch liền bắt đầu vặn vẹo, sau đó thì từ từ biến đổi, rất nhanh đã hóa thành một mảnh rừng trải dài bạt ngàn, xung quanh còn có vô số sương mù lượn lờ, trông vô cùng âm u cùng thần bí.
Sau khi đã đem mỏ linh thạch ngụy trang thành công, Mục lại một lần nữa lên đường, chỉ thấy hắn hô lên: “Bạo tốc!”
Trong nháy mắt, một người một kiếm liền hóa thành một chùm ánh sáng màu tím, bay đi mất hút, biến mất khỏi vòm trời rộng lớn của Tinh La Sâm Lâm.
.