Qua nửa ngày, sau khi Mục đi nhận chăn đệm về thì trời đã tối.
Lúc này trong ký túc xá mặc dù có rất nhiều người nhưng lại không có một tiếng động nào, yên lặng cực kỳ.
Khi vừa thấy Mục ôm chăn đệm trở lại, đám trẻ ai nấy sắc mặt đều hoảng sợ cực kỳ, nhất là cái tên tự xưng là ‘Từ gia’ kia.
Hắn tên đầy đủ là Từ Lang, cha hắn là một tiểu thương nhỏ trong Vũ Sơn Thành cũng xem là có tiếng, cho nên khi vừa nhập học thì Từ Lang đã lên làm lão đại của ký túc xá số 5.
Vốn là hôm nay có người mới đến cho nên Từ Lang định lập uy một phen, chẳng ngờ rằng lại đụng phải Mục, kết quả cực kỳ thê thảm, cho nên bây giờ vừa nhìn thấy Mục thì như chó nhà có tang vậy.
Mục tất nhiên là không quan tâm đến đám trẻ con kia, hắn trong đầu lúc này chỉ nghĩ là quay về tu luyện thật tốt.
Sau khi trải chăn đệm ra, Mục lập tức leo lên giường, khoanh chân ngồi xuống tu luyện.
Xung quanh, đám trẻ con bây giờ mới hiểu được tại sao lúc trước Mục bảo không được nói chuyện.
Sáng hôm sau, lúc mặt trời còn chưa lên thì Mục đã tỉnh lại.
Hắn đảo đôi mắt đỏ như máu của mình một vòng xung quanh thì thấy bọn trẻ con kia đều nằm trong đệm ngái ngủ còn chưa tỉnh lại.
Mục lặng lẽ bước xuống giường rồi hướng phía cửa mà đi tới, trông bộ dáng của hắn thật không giống như người vừa tu luyện cả đêm không ngủ vậy.
***
Ở một góc sân của Hoa Vũ Học Viện, Mục đứng đó, hai mắt nhắm lại, một bộ dáng quái dị.
Sau khi thở ra một hơi dài, hắn mở mắt ra, tiếp đó thân ảnh của hắn đột nhiên biến mất.
Tại nơi Mục biến mất đột nhiên xuất hiện một đoàn lửa đỏ rực, không khí xung quanh liền trở nên nóng rực.
Đoàn lửa nhanh chóng liền hóa thành một thanh trường thương sau đó hướng một tảng đá gần đó bắn tới.
Rầm!!! — QUẢNG CÁO —
Sau khi trường thương làm từ ngọn lửa đỏ kia va chạm vào tảng đó nọ liền tạo nên một tiếng động cực lớn.
Chỉ thấy tảng đá bị đánh thành hai nửa, mỗi miếng đều lăn qua một bên, tại vết đứt còn mơ hồ thấy được không khí bị vặn vẹo, hiển nhiên là tại đó có nhiệt độ cực cao.
Lúc này Mục đã xuất hiện trên một nhánh cây gần đó, quỷ dị vô cùng.
Vừa nãy là hắn vừa thử nghiệm một loại pháp thuật nho nhỏ dành cho Luyện Khí Kỳ.
Nó gọi là Hỏa Đạn Thuật.
Như tên gọi, pháp thuật này sẽ sử dụng linh lực của bản thân tạo thành một ngọn lửa có nhiệt độ cực cao rồi bắn ra xung quanh.
Mặc dù chỉ là một pháp thuật cơ bản nhưng qua sự thao túng của Mục, hắn liền có thể biến đổi ngọn lửa thành bất kỳ hình dáng nào sau đó liền phóng đi.
Còn về việc tại sao lúc này Mục biến mất một cách quỷ dị thì là do hắn thi triển Ngự Phong Quyết.
Cũng như Hỏa Đạn Thuật, Ngự Phong Quyết cũng là một pháp thuật cơ bản.
Khi thi triển pháp thuật này, cả người thi triển sẽ trở nên nhẹ nhàng đi rất nhiều, lúc chạy trốn hay né tránh công kích sẽ trở nên cực kỳ linh hoạt.
Dựa vào đó, Mục chỉ cần bật nhảy một cái liền sẽ giống như biến mất vậy.
Thật ra, trong đầu Mục có rất nhiều pháp thuật hữu dụng nhưng hắn lại chọn Hỏa Đạn Thuật cùng Ngự Phong Quyết để tu luyện đầu tiên thì đều có lý do cả.
Đó chính là Mục muốn trong khoảng thời gian tiếp theo sẽ ra ngoài mua một lượng lớn dược liệu về để luyện đan.
Nói thật việc tu luyện thật sự quá chậm, cho nên hắn mới nghĩ tới việc phục dụng đan dược phụ trợ.
Chính vì thế mà Mục đã chọn hai pháp thuật trên để khi bị người khác chú ý thì sẽ nhanh chóng chạy trốn, còn nếu được thì sẽ giết luôn đối phương để tránh hậu hoạn về sau.
***
Không bao lâu thì trời đã sáng, sau khi ăn sáng thì Mục liền bắt đầu cuộc sống của một học viên bình thường, sáng lên lớp học tri thức về hồn sư, hồn thú cùng hồn hoàn, còn tối thì tu luyện Phần Hỏa Quyết.
Nháy mắt, đã hai tháng trôi qua, cuộc sống của Mục vẫn như cũ, chỉ là hắn sắp đột phá được tầng thứ hai của Luyện Khí Kỳ.
— QUẢNG CÁO —
Đêm hôm đó, vẫn như thường lệ, Mục ngồi tu luyện Phần Hỏa Quyết thì liền cảm thấy trong cơ thể một tia linh lực bỗng nhiên bạo động.
Sau đó liền toàn bộ linh lực trong cơ thể đều điên cuồng vận chuyển với tốc độ kinh khủng, qua một tuần trà thì dần dần ổn định lại.
Tiếp đến Mục liền phát hiện bản thân đã đột phá được tầng thứ hai của Luyện Khí Kỳ.
Điều này làm hắn vui mừng không thôi, bởi vì khi thực lực nâng thêm được một tầng thì hắn lại càng nắm chắc trong hành động kế tiếp của bản thân.
Mấy hôm sau, sau khi đã ổn định lại tu vi, Mục liền bắt đầu đi mua dược liệu.
Đầu tiên là Mục bỏ ra một ngày để đi mua một số y phục cùng với dùng tiền để rèn một thanh thương.
Sở dĩ làm như vậy là hắn muốn dịch dung một chút để tránh những phiền toái không cần thiết.
Còn về việc rèn thanh thương thì Mục định làm vũ khí tạm thời.
Bởi vì nếu lấy tu vi hiện giờ của hắn mà điều động mấy kiện đỉnh cấp pháp khí trong túi trữ vật kia thì chẳng bao liền hao hết linh lực, đến lúc đó thì chẳng khác nào một món vũ khí bình thường, chi bằng đổi thành một món vũ khí bình thường thì thực tế hơn.
Sau khi đã dịch dung cùng vũ trang đầy đủ thì Mục bắt đầu đi dạo qua các tiệm thuốc.
Trải qua một ngày dạo quanh Vũ Sơn Thành, hắn đã đi hết tất cả các tiệm thuốc trong thành mà rốt cuộc không có thu hoạch gì.
Bởi vì tại Đấu La Đại Lục mỗi khi bị thương thì người ta thường mời hồn sư hệ trị liệu đến để trị liệu, ít ai dùng thuốc để trị thương cả, chính vì thế mà y thuật ở chỗ này thấp đến thảm thương.
Thành ra người am hiểu dược vật cũng không có, cho nên chẳng có thứ Mục cần để luyện đan.
Mang theo tâm trạng ảo não trở về, Mục trong lúc đi trở về thì âm thầm tính toán.
Hắn dự định sẽ xin học viện nghỉ mấy ngày để đi khu rừng phụ cận tìm dược liệu cần thiết, còn về lý do thì cứ lấy về thăm nhà là ổn rồi, cũng chẳng ai rảnh mà để ý một tên học viên có tiên hồn lực nửa cấp như hắn.
Lúc trở về phòng, bởi vì tâm trạng không được tốt cho nên khuôn mặt của Mục liền có chút nhăn nhó.
Chính vì thế mà khi nhìn thấy Mục, đám trẻ cùng kí túc xác lập tức sợ ra mặt, lúc nào cũng dè chừng nhìn về phía Mục.
Mục tất nhiên sẽ không để ý mấy chuyện cỏn con này, bởi vì tâm trạng không được tốt cho nên hôm nay hắn quyết định không tu luyện mà lại đi ngủ.
Hiện tại, nếu như Mục miễn cưỡng tu luyện thì ở cảnh giới thấp như hắn thì không sao nhưng khi lên đến Hóa Thần Kỳ thì sẽ dễ bị rối loạn dẫn đến công pháp phản phệ, thậm chí là tẩu hỏa nhập ma.
Với lại cũng đã lâu rồi Mục không ngủ, cho nên hắn muốn nhân cơ hội này tận hưởng lại cái cảm giác nhàn nhã khi ngủ.
— QUẢNG CÁO —
***
Ngày hôm sau, Mục liền theo kế hoạch đi đến phòng giáo vụ để xin nghỉ học.
Đứng trước phòng giáo vụ, Mục không một chút chần chừ mà bước vào.
Trong phòng giáo vụ, hắn gặp được Tô Linh, liền lập tức làm bộ xấu hổ, ấp a ấp úng nói: “Tô Linh lão sư, ta…ta…”
“Làm sao? Có gì thì cứ nói đi, không cần phải sợ.” Thấy bộ dáng của Mục như vậy, Tô Linh trong lòng có chút buồn cười nhưng vẫn chậm rãi hỏi.
“Là…là như vậy.
Ta muốn xin nghỉ mấy ngày để về thăm nhà một…” Mục khẽ cúi đầu nói nhưng càng về sau càng nhỏ dần, căn bản là không nghe thấy.
Thấy bộ dáng thành thành thật thật của Mục, Tô Linh liền nở một nụ cười ấm áp nói: “Được rồi, để ta thông báo lên phía trên một chút.
Ngươi chờ ở đây đi.”
“Vâng!!!” Mục vẫn cái bộ dáng xấu hổ ấy trả lời.
Qua một lúc thì Tô Linh liền đi ra, trong tay còn cầm theo một tờ giấy xác nhận xin nghỉ cho Mục.
Sau khi nói lời cảm tạ thì Mục liền nhanh chóng rời đi.
Mà việc Mục xin nghỉ học cũng không ai để ý cả, mà nếu có để ý thì chỉ có đám nhóc ở ký túc xá số 5 thôi, bọn hắn còn cầu còn không được nữa là..