Tử y thiếu nữ đang đi một vòng. Dưới ánh trăng nhàn nhạt đột nhiên thiếu nữ mở miệng hỏi: “Lăng lão, ngươi có biết Tiêu Viêm ca ca xảy ra chuyện gì hay không?”
Từ trong bóng đếm một người mặc áo đen dạ hành bước ra khỏi đó. Lão nhân mở miệng với giọng trầm trầm. Lão nhân lên tiếng nói: “Tiểu thư rất có thể đây là đoạt xá. Theo như những gì ta biết thì tình trạng này rất có thể là đoạt xá…” Từ trong mảnh vải đen âm thanh trầm thấp truyền ra.
Trên đấu khí đại lục có rất nhiều như việc đoạt xá. Hơn nữa trường hợp đoạt xá cũng không phải là ít.
Nghe thấy thế thiếu nữ giật mình sau đó ngơ ngẩn. Hai bàn tay của thiếu nữ thiết chặt vào với nhau. Trong đôi mắt của thiếu nữ ánh lên sát khí như muốn giết người. Thiếu nữ mở miệng nói: “Cái gì? Có người dám đoạt xá Tiêu Viêm ca ca vậy chẳng phải Tiêu Viêm ca ca đã…” Thiếu nữ cắn chặt hai hàm răng. Bàn tay của nàng túm lại với nhau bật cả ra máu.
Hắc bào nhân khe khẽ thở dài nói: “Tiểu thư không nên vọng động. Chuyện này chúng ta cũng chưa chắc chắn. Đây chẳng qua chỉ là phỏng đoán của ta mà thôi. Hơn nữa việc Tiêu Viêm thiếu gia bị như vậy hiển nhiên cho dị biến của ngày hôm nay. Nhất định việc này do một vị đại năng giả gây ra. Chúng ta tuyệt đối không thể chọc vào…” nói xong hắc bào nhân đem chuyện một số cường giả đấu thánh trong tộc dưới thiên uy bị chấn hộc máu suýt nữa mát mạng. Ngay đến những đại tộc khác dù thong tin bị phong thanh kín hình như vẫn bị truyền ra ngoài.
Thiếu nữ hoàn toàn ngây người sau đó lên tiếng hỏi: “Tất cả tám tộc tất cả các cường giả đấu thánh dưới thiên uy đều bị chấn cho bị thương nặng nề vậy phụ thân của ta?”
Hắc bão nhân lên tiếng nói: “Tiểu thư yên tâm lão gia hiện giờ thương thế đã ổn định không có vấn đề gì. Lần này thiên địa dị tưởng xảy ra đã khiến toàn bộ tám viễn cổ đại tộc đều dục dịch…”
Tử y thiếu nữ cố gắng lấy lại bình tĩnh phất tay nói: “Ta biết rồi!” hắc bào nhân lại biến mất trong màn đêm. Thiếu nữ nhìn về phòng của Tiêu Viêm khe khẽ thở dài. Trong đôi mắt có một tia sầu thương. Từ đôi mắt của nàng hai hang lệ chảy ra. Thiếu nữ xoay người đi về phía biệt viện của mình.
Ánh sáng của mặt trời chiếu nhàn nhạt lên Lý Sơn làm cho hắn mông lung tỉnh dậy. Bất ngờ một tiếng kéo cửa làm cho hắn giật mình. Tiểu thị nữ bước vào thấy Lý Sơn thì đột nhiên hét lên một tiếng vô cùng lớn. Sau đó nàng chạy ra ngoài.
Lý Sơn không hiểu gì cả. Hắn bắt đầu nhắm mắt lại nhớ lại một số thứ. Theo thông tin trong đầu của Lý Sơn thì công pháp này chia làm hai phần. Một phần là thiên hà diễn sinh quyết, quyển sau là vũ trụ đại diễn sinh quyết. Hơn nữa còn là tàn thiên.
Công pháp phân chia đằng cấp khá đơn giản bao gồm: “vân thạch kỳ, đại nhật kỳ…” kèm theo công pháp phía sau. Công pháp phía sau không có chỉ nói cách thức kết tạo các hành tinh. Người tu luyện tự đúc rút ra công pháp dành ình. Người tu luyện có thể tạo ra tối đa tám hành tinh tất cả tương đương với tám đại cảnh giới. Mỗi cảnh giới lại phân chia làm sơ, trung và hậu kỳ ba cảnh giới nhỏ.
Công pháp không chỉ bao gồm luyện khí mà còn bao gồm luyện đan, luyện bảo, phù chú, trận pháp… Nó bao gồm toàn diện tất cả các mặt. Ngay cả y liệu sư cũng bao gồm. Nhưng có vẻ như với y liệu sư Lý Sơn không quá quan tâm.
Hắn thử theo công pháp luyện khí kỳ bắt đầu nhắm mắt lại tu luyện. Từ trong đan điên một viên thiên thạch được tạo ra. Sau đó có một nguồn tử khí từ khắp nơi di chuyển quanh thân thể của hắn. Hắn cảm giác được cả người thư sướng. Thân thể của hắn đang với tốc độ bằng mắt thường từ lão nhân trẻ lại bằng người bình thường.
Bất chợt một âm thanh đánh vỡ cuộc tu luyện của hắn. Đó là âm thanh một trung niên nhân gọi hắn: “Viêm nhi!” Lý Sơn từ từ mở mắt ra nhìn về phía trung niên nhân. Phía sau trung niên nhân là ba lão nhân mặc ba bộ y phục. Một người mặc hắc bào lớn tuổi nhất, một người khác mặc lam y cũng khá lớn tuổi. Một người khác nữa tuổi kém hơn lão già thứ hai một chút mặc hoàng y.
Mấy người này nói gì đó quả thực Lý Sơn không hiểu được. Trung niên nhân sau khi xem xét thân thể của hắn thì sắc mặt trở nên trắng bệch. Trung niên nhân hỏi han hắn nhiều điều nhưng Lý Sơn hoàn toàn không biết họ nói gì.
Sáu đó trung niên nhân cùng với mấy lão nhân quỷ dị nhìn nhau. Lý Sơn nhìn về phía mấy lão nhân thấy mấy lão nhân đều bày tỏ tiếc hận với gia chủ nhưng rõ rang trong mắt họ lại mang theo vẻ vui mừng. Lý Sơn nheo mắt lại nhìn về phía mấy người kia.
Trung niên nhân chỉ về phía thức ăn mang đến nói với Lý Sơn những câu khó hiểu. Nhưng Lý Sơn đại loại hiểu được trung niên nhân muốn mình ăn sau đó nghỉ sớm. Lý Sơn gõ gõ chán không biết chuyện này rốt cuộc là việc gì. Nhưng hắn có thể hiểu được người trung niên nhân kia là cha của hắn.
Lý Sơn cảm giác được bụng đang sôi lên. Hắn vội vàng bước đến bàn của mình húp lấy thức ăn. Thức ăn ở đây khá là ngon hơn nữa không khí ở đây lại vô cùng trong lành làm cho Lý Sơn thoải mái vô cùng.
Đột nhiên một âm thanh vang lên làm cho Lý Sơn giật mình. Hắn quay đầu lại thì thấy một lão nhân tóc lơ lửng trong không khí nhìn hắn. Lý Sơn giât mình hét toáng lên. Hắn chỉ về phía lão nhân. Đây là lần đầu tiên Lý Sơn thấy được ma. Hắn run run chỉ về phía lão nhân hỏi: “ông là ai?”
Lão nhân nghe không hiểu Lý Sơn nói gì nhưng có thể đại khái hiểu được ý của Lý Sơn muốn nói. Lão nhân chỉ vào mình nói tiếng của đấu khí đại lục: “Dược lão! Ta là Dược Lão! Dược Lão…”
Lý Sơn sau khi nghe một chút thì hiểu gật đầu chỉ về phí lão nhân nói: “Dược Lão…” Lý Sơn tự chỉ về bản thân mình nói bằng ngôn ngữ mà Dược Lão nghe không hiểu gì cả: “Lý Sơn”
Dược Lão hít một hơi. Hắn thực sự biết chuyện này đã xảy ra. Hơn nữa chuyện này cực kỳ kỳ quái. Người này so với Tiêu Viêm linh hồn lực ban đầu còn mạnh hơn rất nhiều. Dược Lão không biết là vui còn là buồn nữa. Mặc dù Tiêu Viêm bị người này đoạt xá nhưng có vẻ như người này cũng không hiểu chuyện gì.
Lão nhân bất đắc dĩ khe khẽ thở dài. Sau đó lão nhân bắt đầu ngày ngày qua ngày dạy cho hắn tiếng. Lý Sơn biết được thiếu nữ hay đến thăm hắn không biết là ai? Hơn nữa thiếu nữ mỗi lần nhìn hắn đều mang theo vẻ oán độc cùng với tức giận kèm theo đó là thương tiếc. Chính hắn cũng không biết tại sao?
Theo như hệ thống thì Lý Sơn biết được hệ thống của hắn hoàn toàn là hỗ trợ. Một hệ thống hỗ trợ hoàn toàn cho Lý Sơn tu luyện. Trong đó có phòng luyện đan chỉ cần mang theo công thức cùng với đan dược đưa vào hệ thống là có thể tạo ra đan dược. Nhưng điều mà hệ thống cần là nó cần phải có năng lượng chính Lý Sơn cũng không biết năng lượng này làm thế nào kiếm được.
Thứ hai hắn có một nông trang chuyên để trồng dược liệu. Theo giới thiệu cấp bậc cao còn có thể trồng được khoáng sản. Chính xác là nó có thể trồng được mọi thứ tại nông trang. Nhưng nông trang cũng cần có năng lượng để hoạt động. Mà năng lượng hoạt động cần là nguyên năng. Chính Lý Sơn không biết nguyên năng làm sao mà kiếm được.
Sau hơn nửa năm hắn tiến tới vân thạch trung kỳ. Chính hắn hoàn toàn là cần phải tự thân mày mò. Chính hắn không rõ thực lực của mình đạt đến cấp độ nào. Theo lão nhân trong dạng linh hồn nói với Lý Sơn thì đại loại hắn hiểu được mình đang ở thế giới này.
Sau đó lão nhân hỏi về phía Lý Sơn chuyện gì xảy ra với hắn. Tại sao hắn lại chiếm đoạt thân thể này. Lý Sơn mới bất đắc dĩ đem chuyện của mình nói ra. Nhưng hắn cũng dấu diếm về việc mình có công pháp nghịch thiên. Hắn chỉ lược bỏ một số đoạn sau đó kể sơ sài về việc mình giao dịch với một lão nhân kết quả là bị xuyên đến nơi này.
Dược Lão sau khi nghe xong thì hoàn toàn cả kinh. Rõ rang một vị đại năng mới có thể làm được việc này. Dù là đấu thánh cũng không có thể làm được việc này. Một vị đại năng như vậy không biết sức mạnh phải đến mức nào.
Dược Lão hít một hơi sau đó đem việc mình muốn nhận Lý Sơn làm đồ đệ nói ra. Lý Sơn lên tiếng hỏi: “Tiền bối có phải ngài có gì khúc mắc không thể nói được không? Nói rat a nhất định sẽ giúp ngài. Hơn nữa ta phải nói thật cái công pháp như ngài nói rất mê người nhưng tự ta đã có công pháp tu luyện. Ta tuyệt đối sẽ không bỏ công pháp này xin tiền bối hiểu cho…”
Dược Lão nghe thấy thế thì trầm ngâm gật đầu sau đó hít một hơi nói: “Có lẽ lão phu vô duyên khi có một đồ đệ như ngươi rồi! Hài…”
Lý Sơn lên tiếng nói: “Cảm ơn tiền bối đã hiểu cho. Nhưng ta vẫn sẽ bái tiền bối làm lão sư. Ta muốn học luyện dược của tiền bối!”
Dược Lão nghe thấy thế thì khuôn mặt mừng rỡ. Lão nhân lên tiếng nói: “Ngươi muốn học thuật luyện dược của ta?”
Lý Sơn gật đầu. Hắn tự mình tu luyện đã vô cùng huyền ảo. Nếu như có một sư phụ dạy bao giờ cũng tốt hơn nhiều so với việc không có người dạy. Dù sao thuật luyện dược cũng cần có người dạy mới tốt.
Lão nhân thở dài nói: “Bây giờ ta không nhìn được thuộc tính của ngươi tu luyện nữa. Ta không dám chắc ngươi có thể trở thành luyện dược sư không nữa!”
Lý Sơn gật đầu. Hắn bỗng chốc nhớ đến một số thứ. Hắn sau khi hành lễ bái sư xong thì đột nhiên nhớ đến điều gì rồi hít vào một hơi khí lạnh. Mặt hắn méo mó nhìn về phía lão nhân lên tiếng nói: “Sư phụ hình như chúng ta không có tiền a? Không có tiền làm sao mà luyện dược đây?”
"Đó là việc của ngươi, hắc hắc, ta chỉ có trách nhiệm dạy ngươi luyện dược, người khác muốn ta dạy cũng không được, để ngươi tìm cách lấy tiền mua dược liệu cũng đau lòng như vậy! Hài, đúng là không có tiền đồ mà..." Dược lão hài hước thanh âm tại trong lòng Lý Sơn vang lên.