Tiêu Viêm được một thị nữ dẫn đường vào bên trong. Hắn ôm ngực tiến vào bên trong. Bên trong như thế nào thì với hắn mà nói nó giống một vũ trường đúng hơn. Âm thanh ồn ào khắp nơi vang lên làm cho Tiêu Viêm đầu phát ra tiếng ong ong.
Phòng đấu giá rất lớn, dung nạp ngàn người cũng không thành vấn đề, lúc này, tại trung tâm phòng đấu giá, ở dưới ngọn đèn, một người đàn bà xinh đẹp mặc bộ quần áo màu đỏ đang đứng, dùng vẻ vũ mị khiến mọi người ngây ngắt mà giảng giải về món đồ đang được mang ra.
Dưới tiếng hô yêu kiều của nữ nhân, những vật phẩm không quá chân quý không ngờ lại được bán ra với giá vô cùng cao. Tiêu Viêm cau mày nhìn về phía trước. Mỹ nữ sao với khoa học của thế kỷ hắn từng thấy trước đây mỹ nữ dạng nào mà hắn không nhìn qua. Bạn gái của hắn mấy lần thay đổi ngoại hình quả thực làm cho hắn phát ngấy.
Nữ nhân đẹp sao? Không sai bất cứ nam nhân nào đều thích. Đó như một bản năng của nam nhân muốn chiếm làm của riêng. Nhưng thời gian dần dần trải qua dù đẹp đến đâu đến lúc đó nhìn nhiều cũng không còn thấy đẹp nữa. Tiêu Viêm biết rõ điều đó. Với nữ nhân xinh đẹp này hắn có thừa sức đề kháng. Hơn nữa với người tu tiên mà nói bất cứ khuôn mặt nào cũng có thể biến ảo ra vậy sắc đẹp có giá trị sao? Hiển nhiên là sắc đẹp không đáng giá một đồng rồi!
Tiêu Viêm ngồi trên ghế của mình hắn gãi gãi mũi mỉm cười. Khuôn mặt không tỏ ra bất cứ ý dâm gì với thiếu nữ trên đài. Dược Lão thấy được Tiêu Viêm chấn tĩnh như vậy thì đánh giá hắn khá là cao.
Thước Đặc Nhỉ thủ tịch đấu giá sư: Nhã Phi. Mỹ nhân mà gần như cả Ô Thản thành không ai không biết, sự thành thục mỹ lệ, đủ để làm cho rất nhiều nam nhân sẵn sàng phủ phục dưới gấu quần nàng.
Tiêu Viêm yên lặng ngồi, mày bỗng nhiên nhíu lại, nhìn tới một chỗ cách mình không xa, một nam tử đang ngồi ẩn trong bóng tối, ánh mắt nóng cháy nhìn lên Nhã Phi ở trên đài, môi khẽ mím lại, hạ thân không ngừng chuyển động.
Tiêu Viêm nhếch miệng cười: “Ha”. Hắn xoay đầu nhìn lên đài nhếch miệng cười một cách thỏa mái. Hắn cũng cảm giác thấy có chút buồn cười. Việc này có cần thiết phải như vậy không a? Cái này thật sự đúng là tinh trùng lên não mà!
Tiêu Viêm nhìn thấy được đám người lần này cũng tập trung khá nhiều người. Hắn thấy được một trung niên nhân khá là quen thuộc. Hắn nhíu mày lại khe khẽ lẩm bẩm: “Phụ thân!?” Hắn gõ gõ chán của mình. Hắn nhìn về phía người phụ thân tiện nghi của mình suy nghĩ: “Chẳng lẽ phụ thân ông ấy cũng có hứng thú với nàng ta? Cũng phải thôi dù sao ông ấy nhiều năm không có bababa rồi mà!” Tiêu Viêm thở dài theo Dược Lão nói thì mẫu thân của hắn chết lúc hắn còn rất nhỏ, Tiêu Chiến nhịn được lâu như vậy không có lập thêm mẫu thân đã là rất giỏi rồi.
Hắn vừa thở dài thì lại kinh ngạc phát hiện, tộc trưởng của 2 gia tộc khác nổi danh cùng với Tiêu gia ở Ô Thản thành, Gia Liệt Đoàn gia tộc, Áo Ba gia tộc, cũng có mặt ở nơi đây.
Cũng không thể không nói, người đàn bà tên Nhã Phi này quả là khéo léo, mỗi lần nàng cười, đều làm giới cách một trận tăng lên, mà nhất thời, người đàn bà này còn có thể liếc mắt đưa tình về phía người vừa đưa ra giới cách, khiến cho hắn dù rất đau lòng cũng không khỏi phấn chấn tinh thần.
Không khí trong phòng đấu giá, vì người đàn bà này, vì thế vẫn ở cao trào.
Nhã Phi lúc này mở miệng cười mị mị nói: “Lần này chúng tôi sẽ lấy ra một vât phẩm mà hẳn các vị sẽ cảm thấy vô cùng hứng thú!”
Vừa đấu giá xong một vật phẩm, Nhã Phi vừa cười nói, vừa vung tay lên, nhất thời một gã người hầu liền bưng lên một cái mâm ngọc, trên đó có một quyển trục nhỏ.
" Huyền giai trung cấp đấu kỹ: phong vân cước !!!"
Mấy chữ Huyền giai trung cấp đấu kỹ vừa nói ra, trong phòng đấu giá, đột nhiên yên tĩnh.
Các loại vật phẩm khác thường dùng không được lâu dài. Từ góc độ mà nói thì đấu kỹ cùng với công pháp so với các vật phẩm khác trân quý hơn nhiều. Đấu kỹ có thể truyền được từ đời này sang đời khác. Một gia tộc sẽ có rất nhiều người được hưởng không như loại vật phẩm khác chỉ có thể ít người sử dụng hơn nữa dùng một chút là thiếu một chút.
Sau chốc lát rung động, trong hội trường có vài người đã phục hồi tinh thần lại, từng đôi nóng bỏng ánh mắt, nhìn chằm chằm quyển trục màu xanh trên đài, ngay cả Nhã Phi vũ mị động lòng người, tại giờ phút này cũng đã bị bỏ quên.
Nhã Phi ngọc thủ nhẹ nhàng nâng lên quyển trục, cười khanh khách nói: “Các vị công pháp này được xuất sứ từ tay một vị đại sư qua phòng đấu giá kiểm nghiệm quả thực là một bộ đấu kỹ huyền giai trung cấp!”
Mấy người thấy thế có chút thất thần gật đầu. Một người vội vàng hô: "Nhã phi tiểu thư, mau báo giá đi!"
Trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn bảo trì vũ mị tươi cười, Nhã Phi mỉm cười nói: "Phong vân cước, giá ban đầu, mười năm vạn kim tệ!"
Dược Lão trầm ngâm lúc này trong đầu cũng hô lên: “Sách, sách nữ oa này quả thật rất biết buôn bán!”
Tiêu Viêm trầm ngâm hỏi nhỏ: “lão sư số tiền này rất lớn sao?”
Dược Lão cười lạnh nói: “Thứ này bằng thu chi hai năm của Tiêu gia ngươi. Ngươi nói xem chúng có lớn không?” Nghe xong những lời này Tiêu Viêm có chút ngẩn người. Giá này không ngờ bằng vào thu chi của Tiêu gia trong vòng hai năm. Tiêu Viêm không quá rõ số người Tiêu gia bao nhiêu nhưng chắc hẳn không nhỏ.
Tiêu Chiến ba người ngồi ở hàng ghế đầu, tại cái giá trên trời này, da mặt cũng có chút động đậy, bất quá cũng không thể tránh khỏi, đồ vật này, ngươi không mua, sẽ có người khác mua.
Dưới cái giá mười năm vạn, trong phòng cũng có chút phát lạnh.
Mắt nhìn cục diện lạnh tanh xấu hổ này, Nhã Phi lại không có thần sắc khác thường gì, nụ cười vẫn mê người như cũ, nàng cực kỳ rõ ràng lực hấp dẫn của Huyền giai đấu kỹ, một số người, cho dù táng gia bại sản cũng phải đem đồ vật này thu vào trong túi.
Giống như dự liệu của nàng, cục diện lạnh tanh này cũng không kéo dài bao lâu, một người nhìn có chút ngốc nghếch trung niên nam tử căng thẳng ra giá: "Mười sáu vạn!"
Kế sau đó là một thanh niên tuấn tú khác lên giá: “Hai mươi vạn” Nói xong hắn nhìn về phía Nhã Phi mỉm cười. Rõ ràng tên thanh niên này đến là vì Nhã Phi. Nhã Phi nhìn về phía hắn đáp lại hắn bằng một nụ cười mê người.
Hung hăng trùng mắt nhìn thanh niên, ngốc nghếch trung niên nhân lại cao giọng: "Hai mươi bốn vạn!"
Trong hội trường, cũng không có ai ra giá thêm, dù sao, hai mươi vạn cao giới, đủ để nhiều người chỉ có thể đứng nhìn.
"Ba mươi vạn!" Sau khi hai người đã phân ra mạnh yếu, Gia Liệt Tất ngồi ở hàng ghế đầu rốt cuộc cũng lạnh lùng lên tiếng.
Gia Liệt Tất vừa ra giá, hai người kia đều ngồi xuống, bất đắc dĩ lắc đầu, ủ rũ cúi xuống.
"Ba mươi ba vạn!" Có thể cạnh tranh cùng Gia Liệt gia tộc ở Ô Thản thành, cũng chỉ có Tiêu gia cùng Áo Ba gia tộc, mà vừa ra giá, chính là tộc trưởng của Ái Ba gia tộc tộc trưởng, Áo Ba Mạt.
Âm lãnh liếc mắt nhìn Áo Ba Mạt, Gia Liệt Tất lạnh lùng nói: "Ba mươi lăm vạn!"
Mi mắt giật giật, Áo Ba Mạt liếm môi nói: "Ba mươi bảy vạn!"
"Ba mươi tám vạn!"
"Bốn mươi vạn!"
Mắt nhìn Áo Ba Mạt không ngừng tăng giá, Gia Liệt Tất không chút do dự vỗ ngựa tăng theo, giả ra một bộ dáng tình thế bắt buộc.
Lúc giá cả dừng tại bốn mươi ba vạn, Áo Ba Mạt cũng không thể không dừng lại tràng cạnh tranh này, bốn mươi ba vạn, đã đủ làm Áo Ba gia tộc lâm vào nguy cơ kinh tế.
"Bốn mươi lăm vạn!" Thấy Áo Ba Mạt lùi bước, Gia Liệt Tất chưa kịp mừng rỡ, thanh âm nhàn nhạt của Tiêu Chiến, lại làm sắc mặt của hắn âm trầm như cũ.
Ánh mắt âm lãnh hung hăng liếc nhìn Tiêu Chiến một cái, trong lòng Gia Liệt Tất tràn đầy hỏa khí, trong ba đại gia tộc, Tiêu gia cùng Áo Ba gia tộc đều có Huyền giai trung cấp đấu khí công pháp, mà Gia Liệt gia tộc của hắn, chỉ có Huyền giai sơ cấp công pháp, cho nên, Gia Liệt Tất lần này, thật sự đã hạ quyết tâm.
Trong ánh mắt có chút hả hê của Áo Ba Mạt, Gia Liệt Tất cắn răng nói: "Bốn mươi sáu vạn!"
"Ngươi thắng." Ngoài dự liệu của mọi người, sau khi Tiêu Chiến nghe thấy Gia Liệt Tất ra giá, lại mỉm cười, nhìn Gia Liệt Tất hài hước nói.
Khuôn mặt có chút ngạc nhiên, sau một lúc, Gia Liệt Tất sắc mặt âm trầm, thanh tỉnh lại hắn mới rõ, mình bị lừa rồi ...
"Tiêu Chiến, ngươi được lắm! Nhớ kỹ cho ta!" Oán hận trừng mắt nhìn Tiêu Chiến, Gia Liệt Tất ngẩng đầu nhìn Nhã Phi đang kinh ngạc, lại càng thêm tức giận, nhưng dù sao hắn cũng không phải một du côn trên đường, âm trầm nghiêm mặt, tận lực áp chế tức giận: "Nhã Phi tiểu thư, phải chăng nên kết thúc?"
Cũng không vì Gia Liệt Tất tức giận mà có biểu tình biến sắc nào, Nhã Phi bình thản cười cười, trong mắt có một mạt cười nhạo cùng hài hước, chiếc búa nhỏ trong ngọc thủ, tại ánh mắt gắt gao của Gia Liệt Tất, gõ xuống.
"Phong vân cước, do Gia Liệt Tất tộc trưởng đấu giá thành công!"
Tiêu Viêm cười, hắn dùng ngón tay gãi gãi mũi của mình. Nếu hắn nhớ không nhầm thì Dược Lão nói Gia Liệt gia tộc trong tộc hầu như đều là người tu luyện phong thuộc tính công pháp. Mà phong vân cước lại vừa có phong thuộc tính công pháp. Tiêu Viêm không ngờ công pháp đấu kỹ của mình lại được đến giá cao như vậy.