Tiêu Viêm cầm trong tay một viên ma hạch. Hắn thử chuyển hóa ma hạch thành nguyên năng. Ngay lập tức ma hạch trong ống tay áo của hắn không ngờ dần dần thu nhỏ cùng với nứt vỡ. Chỉ chưa đầy chục giây một viên ma hạch đã chuyển hóa toàn bộ thành nguyên năng.
Tiêu Viêm cực độ mừng rỡ vì phát hiện trong hệ thống phát ra chỉ số nguyên năng tăng them 89 điểm. Đây là dấu hiệu cực kỳ đáng mừng. Hắn đang mừng rỡ thì một âm thanh làm cho hắn ngẩn người. Đây rõ ràng là một âm thanh của một thiếu nữ và một thanh niên. Một thanh niên mặc áo trắng và một thiếu nữ mặc bộ đồ màu tím. Dược Lão nói cho Tiêu Viêm biết nam nhân này là Gia Liệt Áo con trai duy nhất của Gia Liệt Tất.
"Gia liệt Áo thiếu gia, nếu không có chuyện gì, xin hãy đứng tránh sang một bên, ta còn có chuyện phải làm." Âm thanh của tử y thiếu nữ vang lên.
"Ha ha, Huân Nhi tiểu thư, ngươi đến phường thị để mua thứ gì? Vừa lúc tại hạ đang nhàn rỗi, không bằng chúng ta cùng đi mua sắm đi?" Trong lòng thầm hít vào một hơi, nụ cười trên mặt Gia liệt Áo, sáng lạn mà ôn hoà, phối hợp với thân phận và tướng mạo của thanh niên, đã từng giúp hắn mấy lần ôm được mỹ nữ về nhà.
"Gia liệt Áo thiếu gia, ta đã nói rồi, ta còn có chuyện! Ngươi có thể tránh ra được không?" Tử ý thiếu nữ cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên, giọng nói bình thản không có chút giao động.
Bị tử y thiếu nữ cự tuyệt thẳng thừng, Gia Liệt Áo khoé miệng hơi giật giật, nhưng nụ cười trên mặt vẫn như cũ, tay thò vào trong ngức tìm tòi một hồi, cuối cùng rút ra một cái vòng tay, vòng tay có màu vàng lam nhạt, là do sắt kim lam đúc thành, ở chỗ nối của vòng tay có treo một cái ma tinh màu lục được mài thành hình tròn, ánh sáng màu lục từ đó nhè nhẹ toả ra, xem ra, chiếc vòng tay được chế tạo rất đẹp đẽ này, cũng rất là xa xỉ.
"Ha ha, Huân Nhi tiểu thư có việc, Gia Liệt Áo mà ngăn trở là có chút làm khó tiểu thư rồi." Gia Liệt Áo cẩn thận cầm chiếc vòng tay, ân cần cười nói: "Đây là một chiếc vòng tay mộc linh ta mới đặc ý mua được ở phường thị, tuy không thể coi là vật quý trọng gì, nhưng trên vòng còn có một cái mộc thuộc tính ma tinh cấp một, giúp ích rất nhiều cho việc hồi phục đấu khí, Huân Nhi tiểu thư bây giờ vẫn chưa phải là đấu giả, chiếc vòng này đối với tiểu thư mà nói, quả thực là vật trang sức rất tốt, một chút thành ý, Huân Nhi tiểu thư đừng nên cự tuyệt, nếu không, Gia Liệt Áo thật là mất mặt với đám thuộc hạ đó..."
Nhìn hành động của Gia Liệt Áo, đôi mi thanh tú của Huân Nhi lại nhíu lại, trong lòng thực sự có chút không biết phải làm thế nào với tên mặt dày này. Tiêu Viêm đi về phía này mỉm cười nhìn về phía Gia Liệt Áo cười lạnh nói: “Hey, xem ai thế này không phải công tử phong lưu nhất Ô Thản thành Gia Liệt Áo thiếu gia đó sao?”
Gia Liệt Áo cười nhìn về phía Tiêu Viêm nói: “Nghe nói Tiêu Viêm ngươi mới bị thương ở đầu hình như tinh thần có vấn đề. Không ngờ bây giờ đã khỏi a. Nhưng ta xem Tiêu Viêm huynh đệ đầu óc vẫn con bệnh a! Ta khuyên Tiêu Viêm đệ đệ còn là quay trở về nghỉ ngơi đi thôi kẻo trúng phải trời phạt lại một lần nữa đổ bệnh đến lúc đó không si cũng trở nên ngu ngốc!”
Tiêu Viêm cười lạnh nói: “Không bận Gia Liệt Áo huynh phải lo cho ta. Ta nghĩ Gia Liệt Áo huynh bớt ra ngoài chọc một chút đi! Nếu như chọc phải người không tốt mà nói cẩn thận có người hộ tống Gia Liệt Áo huynh vào trong cung a! Đến khi đó Gia Liệt Áo huynh lại được ở bên hoàng thượng, chuyên môn vì đế quốc gia sức hầu hạ hoàng thượng cũng nên a!”
Mấy người nghe lời của Tiêu Viêm đều không hiểu gì cả. Một lúc sau có người hiểu ra thì khúc khích cười. Gia Liệt Áo nhìn về phía Tiêu Viêm lên tiếng nói: “Tiêu Viêm ngươi nói linh tinh gì vậy? Ngươi đây là đầu có bệnh sao?”
Tiêu Viêm khoanh tay lại thở dài lắc đầu nói: “Hài, Gia Liệt Áo huynh không hiểu ý tốt của ta cũng phải thôi.” Hắn dùng ngón tay chỉ về phía đầu của mình. Mấy người xung quanh tò mò nhìn về phía Tiêu Viêm. Một số người tỏ ra không hiểu gì cả.
Một số người nói: “Tiêu Viêm nói gì vậy sao ta nghe chẳng hiểu gì cả? Chẳng lẽ hắn có bệnh vẫn chưa khỏi?”
Một nam nhân bên cạnh đáp lại: “Ngươi đúng là ngu ngốc! Ngươi nghĩ xem người bên cạnh hoàng thượng thì làm công việc gì?”
Một người không nhịn được cười khúc khích nói: “Thái giám a!” Gia Liệt Áo nghe thấy thế ngẩn người. Khuôn mặt đỏ lên âm trầm nhìn về phía Tiêu Viêm.
Một đám thuộc hạ phía sau Gia Liệt Áo thấy thiếu chủ vẻ mặt khó coi, liền hiểu ý từng bước tiến tới vây quanh hai người, ánh măt nhìn vào hoàn toàn không có chút ý tốt nào.
Sâu trong khu buôn bán người đi lại không ít , xung đột xảy ra khiến không it kẻ tò mò mà đi tới xem, dù sao hai người đều có chút thanh danh ở Ô Thản thành, Tiêu Viêm là bởi vì cái tên phế vật của hắn, còn Gia Liệt Áo thì lại là một tên bội tình bạc nghĩa, tuy thanh danh không dược tố lắm nhưng cũng có thể tính là hai người nổi tiếng.
Nhìn một loạt hành động của đối phương, Tiêu Viêm nhíu mày ,khuôn mặt non nớt hiện lên vẻ hài hước rồi quay đầu lại, đối với một chỗ của khu buôn bán cười nhẹ một tiếng.
Nhìn thấy hành động của Tiên Viêm mọi ngưòi tò mò quay đầu lại, liền thấy đội hộ vệ của khu buôn bán do đội trưởng Bội Ân chi huy với khí thế hung hăng chạy tới .
Bộ Ân mang theo đội quân hộ vệ rất nhanh chạy tới, bàn tay vung lên, dám hộ vệ dưới tay nhất thời hung hăng kiềm chế đám gia nhân của Gia Liệt Áo, trong khoảng thời gian ngắn song phương có chút khẩn trương bạt kiếm trương nỏ .
" Tam thiếu gia, có chuyện gì vậy?" Đến phía sau Tiên Viêm, Bội Ân đầu tiên là nhìn lướt qua bọn ngưòi Gia Liêt Áo đối diện rồi lập túc cung kính cười hỏi.
Tiên Viêm mỉm cười ,nghiêng đầu nhìn khuôn mặt khó coi của Gia Liệt Áo, chậm rãi nói : " Gia Liệt Áo thiếu gia, khu vực này là địa bàn của Tiêu gia, ngươi nghĩ lúc này có thể động thủ?"
Gia Liệt Áo ánh mắt có chút kiêng kị ,sau đó quay đầu đối với Tiêu Viêm cười lạnh nói: "Ngươi chẳng lẻ chỉ biết dựa vào thế lực gia tộc? Nếu ngươi là nam nhân ..."
Tiêu Viêm khoanh tay lại, hắn đưa bàn tay trái lên phẩy phẩy nói: “nếu là nam nhân sẽ phải đơn đả độc đấu với ngươi thể hiện ra bản lãnh. Ta đây chính là nam nhân chân chính hay sao?”
Gia Liệt Áo cười lạnh một tiếng, khiêu khich nói : "Đúng vậy, ngươi có dám?"
Tiêu Viêm khoanh tay lại nhìn về phía Gia Liệt Áo lắc đầu nói: “Ngươi bị ngu hả? Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi ta bao nhiêu tuổi. Ngươi rõ ràng đã ngoài hai mươi mà ta còn thanh niên cũng chưa làm! Ngươi hướng một đứa bé khiêu chiến không thấy mình làm như vậy mất mặt sao? Nếu như ta là phụ thân ngươi nếu có một đứa con như vậy quay về nhà dùng đậu hũ đập đầu vào chết đi cho xong!”
"Ha ha."
Nghe mấy lời nói vô tội của thiếu niên, dong binh và thương nhân ở xung quanh nhất thời phát ra tiếng cười. đích xác, lấy tuổi Tiêu Viêm giờ phút này nhiều lắm chỉ tính là môt thiếu niên ngây thơ miệng còn hôi sữa, mà Gia Liệt Áo lại sớm đả trưởng thành, khiêu chiến loại này, thật sự làm mọi người không thể không khinh bỉ trong lòng.
Nhìn ánh mắt châm chọc xung quanh, giống như một chậu nước lạnh làm Gia Liệt Áo hồi phục được chút thanh tỉnh, Tiêu Viêm luôn biểu hiện ra bộ dáng thành thục cùng lạnh nhạt nên mình không tự chủ được mà quên đí tuổi của hắn, cho nên khi được nhắc nhở, Gia Liệt Áo lúc này mới nhớ lại thiếu niên thiên tài trước mặt năm nay mới mười lăm ...
“Tiêu Viêm, ngươi…” Hung hăng cắn chặt răng, Gia Liệt Áo nhìn đám Tiêu gia hộ vệ đứng sau Tiêu Viêm như hổ rình mồi, biết chính mình hôm nay không có cơ hội ra tay giáo huấn, chỉ đành lạnh lùng phải lắc lắc đầu ,giọng trầm trầm nói: "Sau một năm, ngươi sẽ cử hành nghi thức trưởng thành? Hắc hắc nhìn tên phế vật như ngươi chỉ sợ sau nghi thức trưởng thành sẽ bị an bài đi những nơi xa xôi tận cùng, về sau ngay cả tư cách tiến vào Ô Thản Thành đều không có, thật sự là đáng thương a."
Tiêu Viêm khoanh tay lắc lắc đầu, bộ mặt của hắn cao ngạo ngước nhìn về phía Gia Liệt Áo.
Mi măt giật giật , không biết vì sao chỉ cần vừa thấy khuôn mặt bình đạm thong dong của thiếu niên trước mặt là lửa giận lại bùng lên, ngươi là một phế vật, không có việc gì lại giả vờ trước mặt ta bộ dáng cao thâm khó lường cứt chó đó...
Mạnh mẻ đè nén lủa giần trong lòng, Gia Liêt Áo hừ lạnh một tiếng, rồi vung tay lên mang theo đám thủ hạ bỏ đi.
" Nga, đúng rồi..." Cước bộ bổng nhiên dừng lại, Gia Liệt Áo tựa như nhớ đến cái gì quay đầu cười nói :"Tiêu Viêm thiếu gia, nghe nói Tiêu gia các ngươi bị Nạp Lan Yên Nhiên của Nạp Lan gia tộc manh mẻ giải trừ hôn ước? Hắc hắc, kỳ thật củng không có gì, lấy thiên phú tu luyện của ngươi củng không xứng đáng với Nap Lan tiểu thư, ha ha ..." Nói xong mấy lời này , Gia Liệt Áo lúc này mới cười to rời đi.
Tiêu Viêm hơi ngẩn người ra. Mấy ngày nay hắn ở trong gia tộc có nghe được loáng thoáng mấy lời này. Với trí thông minh của hắn không khó đoán có lẽ thân thể này mấy tháng trước bị một vị hôn thê từ nhỏ từ hôn.
"Bội Ân đại thúc, phiền toái mọi người rồi " Tiêu Viêm quay đầu cười thân thiện đối với mấy người Bội Ân, âm trầm khí tức lúc trước, trong khoảnh khắc biến thành vui vẻ cùng thẳng thắn.
Trong long cảm thán sự thay đổi cảm xúc của Tiêu Viêm, trong nụ cười của Bội Ân , thêm phần kính sợ xuất phát từ nội tâm, bất luận Tiêu Viêm tu luyện thiên phú như thế nào, chỉ cần phần tâm trí này, thành tựu ngày sau chỉ sợ cũng sẻ không thấp .
"A a, tam thiếu gia nói đùa, nơi này vốn là địa bàn của chúng ta sao có thể để người của Gia Liệt gia tộc đến làm loạn." Bội Ân cười cười, nhìn bộ dáng Tiêu Viêm hết nhìn đông đến nhìn tây, sau khi cáo từ một tiếng, cực kỳ tự giác mang người lui ra.
Nhìn bọn ngưòi Bội Ân rời đi, Tiêu Viêm lắc lắc đầu xoay người rời đi. Hắn không để tâm mấy việc này. Việc hắn cần lúc này là quay về thử xem hệ thống. Tiêu Viêm xoay người định rời đi thì âm thanh một thiếu nữ vang lên: “Cảm ơn!”
Tiêu Viêm xoay đầu lại thì thấy tử y thiếu nữ mở miệng cảm ơn mình. Tiêu Viêm khoanh tay lắc lắc đầu tiếp tục dảo bước về phía trước. Đừng trước mặt thiếu nữ này hắn cảm giác mình giống như là người phạm vào tội đại ác vậy!