Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ

Mộ Hàn đỡ Lâm Phỉ Phỉ vào quán bar, thuê một phòng, liền ôm nàng vào thang máy.

Lâm Phỉ Phỉ dựa vào người Mộ Hàn, mắt say lờ đờ mông lung, hai gò má đỏ ửng, miệng còn gọi: “Mộ Hàn, chúng ta tiếp tục uống! Uống thôi, tiếp tục uống nào….”

Mộ Hàn túm lấy cánh tay nàng đang quơ loạn xạ: “Lát nữa sẽ uống, chúng ta vào phòng trước đã.”

Lúc này đã khuya lắm rồi, không thể đưa nàng về ký túc xá, nam sinh còn có thể dàn xếp với quản lý, nhưng nữ sinh lại còn say rượu như thế này, vẫn là để nàng nghỉ ngơi cho tỉnh rượu thì hơn.

Bọn họ cùng nhau vào phòng, Mộ Hàn đặt Lâm Phỉ Phỉ lên giường, dài hu khẩu khí, đối phó với người say rượu rất phiền toái.

Lâm Phỉ Phỉ nằm trên giường, mặt đỏ bừng, cười sáng lạn, miệng vẫn lải nhải đòi uống.

Mộ Hàn lắc đầu cười khổ, vừa rồi Lâm Phỉ Phỉ ở trong xe muốn nôn, y vội vội vàng vàng dừng xe, nhưng vẫn muộn một chút, nàng đã nôn lên người y, giờ này trên người hắn vẫn còn mùi khó chịu.

Y nghĩ nghĩ, vẫn là đi gột rửa một chút, bằng không sẽ không chịu nổi.

Diệp Vĩ Gia đứng ở trước cửa khách sạn, lo lắng nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng hai người kia đâu, cả khách sạn lớn như vậy, tìm từng tầng một là không có khả năng, cậu càng bối rối hơn, cứ đi tới đi lui.

Bảo vệ tại sảnh nhìn thấy cậu không ngừng đi đi lại lại, cảm thấy có chút kỳ quái, liền đi qua hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi có thể giúp gì chop ngài?”


Diệp Vĩ Gia đầu tiên là sửng sốt, sau đó nở nụ cười, không biết phải trả lời thế nào, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý: “Có thể phiền toái ngươi một việc được không?”

“Ngài cứ nói?”

Diệp Vĩ Gia nhìn hắn một cái, lại nhìn nhân viên tiếp tân, liền kéo hắn sang một bên, nhìn hắn đồng thời cố ý nhìn nhân viên lễ tân nói: “Ta tan ca liền đi đón bạn gái, đến nơi thì thấy một nam nhân lôi kéo nàng lên xe, ta thấy bạn gái ta uống đã hơi say rồi, gọi điện thoại thì không nghe máy, làm ta rất lo. Gần đây lại nghe tin có nhiều vụ án làm hại nữ sinh, đều là các nữ tử uống say bị nam nhân giở trò đồi bại, ta rất lo lắng, sợ nàng có chuyện gì, nam nhân kia lại đưa nàng đến khách sạn, ta không biết phòng, không biết phải tìm nàng thế nào…..”

Diệp Vĩ Gia nói vô cùng chân thật, lại đem diện mạo hai người tả lại một lần, vị bảo vệ kia vô cùng tức giận: “Sao lại có nam nhân vô sỉ đến thế kia? Không phải làm thế khiến tất cả nam nhi mất mặt sao?”

Nữ nhân viên lễ tân nghe xong, mặt mày trắng bệch, vừa rồi quả thật là có một nam nhân đỡ một nữ nhân say khướt vào thuê phòng, người đó có vẻ là có tiền, thuê phòng đẹp nhất, nàng không thể không làm nha. Ai biết nam nhân kia lại là cầm thú!

Nhìn bộ dáng nam nhân đó còn có vẻ anh tuấn khí khái, nàng rất chú ý đến y, cho nên vẫn nhớ rõ phòng, không nghĩ nhiều, nàng nói: “Phòng 628.”

Diệp Vĩ Gia vừa nghe xong, lập tức quay ra nhìn nàng cảm kích: “Cám ơn!”

Nhân viên lễ tân còn chưa kịp nói không cần khách khí, người đã không thấy đâu rồi.

“Bây giờ nam nhân tan tầm còn tới đón bạn gái cũng không nhiều.” – Nhân viên lễ tân cảm thán – “Đúng là một nam nhân tốt.”


Anh chàng bảo vệ kia cũng không tính là kém, người thoạt nhìn cũng được, nghe thấy nàng nói lời này, cười cười bảo: “Ta cũng là nam nhân tốt, ngày nào cũng chờ nàng tan tầm.”

Nhân viên lễ tân liếc mắt, không thèm để ý đến hắn.

Diệp Vĩ Gia đi thang máy lên tầng sáu, tìm được phòng 628 rồi, dùng sức gõ cửa, người bên trong hình như không nghe thấy, không có dấu hiệu nào cho thấy có người ra mở cửa.

Tâm tình Diệp Vĩ Gia ngày càng xấu, cậu nghĩ Mộ Hàn đang làm chuyện gì bậy bạ với Lâm Phỉ Phỉ, trong lòng không rõ là tư vị gì, âm thanh gõ cửa càng mạnh hơn.

Lúc đó Mộ Hàn vừa tắm xong, chợt nghe tiếng gõ cửam cảm thấy kỳ quái, lập tức đi ra. Mở cửa, thấy Diệp Vĩ Gia đứng ngoài, mặt đầy hắc tuyến, tay còn đang giơ lên định gõ tiếp.

Mộ Hàn sửng sốt, Diệp Vĩ Gia thấy y mặc áo choàng tắm, tóc vẫn còn đang ướt, sắc mặt càng khó coi, liền đẩy Mộ Hàn ra, lao vào phòng, liền thấy Lâm Phỉ Phỉ đang nằm trên giường, còn y chậm rãi tiêu sái đến bên giường, không làm gì cả.

Cậu muốn xốc chăn lên để xem Lâm Phỉ Phỉ có phải bị Mộ Hàn xâm phạm không, nhưng không thể động tay được, đúng là không có dũng khí, trong lòng lại có chút sợ hãi khi biết được kết quả,cậu không muốn thấy những gì cậu đã nghĩ, đúng là có chút khiếp đảm.

Quen Lâm Phỉ Phỉ lâu như vậy, bọn họ nhiều lắm là nắm tay hôn môi, không có tiến triển gì hơn nữa. Cậu hơi có tư tưởng bảo thủ, nên cảm thấy chuyện lên giường không thể tùy tiện, không phải muốn là được, điều quan trọng là muốn chịu trách nhiệm, cậu thích Lâm Phỉ Phỉ, nên không thể tùy tiện làm chuyện đó được.

Mộ Hàn đóng cửa xong liền thấy Diệp Vĩ Gia sững sờ đứng ở bên giường, cảm thấy kỳ quái, không hiểu tại sao cậu lại đến đây, nhịn không được hỏi: “Cậu không phải về trường sao? Sao vẫn còn ở đây? Hơn nữa lại biết chúng ta ở trong này?”


Diệp Vĩ Gia nắm chặt tay, quay đầu nhìn về phía Mộ Hàn, trong mắt tràn ngập lãnh ý: “Ngươi làm gì nàng vậy?”

Mộ Hàn hơi run một chút, lập tức trả lời: “Làm gì là làm gì? Nàng uống rượu, vừa rồi lại nôn mửa trên đường, ta nghĩ tốt nhất là nên tìm một chỗ cho nàng nghỉ ngơi nên đưa nàng tới đây.”

“Chỉ như thế? Không có mục đích gì khác?” – Diệp Vĩ Gia truy vấn.

Mộ Hàn không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cậu: “Ngươi cảm thấy ta có mục đích gì?”

Diệp Vĩ Gia oán hận nhìn y, những lời này không thể dễ dàng mở miệng nói được.

Mộ Hàn nhìn cậu như vậy, liền hiểu được, cậu đến đây để xem y và Lâm Phỉ Phỉ có chuyện gì không.

Mộ Hàn xốc chăn trên người Lâm Phỉ Phỉ lên, cười khẩy nói: “Ngươi hoài nghi ta làm gì đối với nàng sao? Ta không phải là loại người xấu xa đó!”

Thân thể Lâm Phỉ Phỉ hiện ra trước mắt cậu, trên người vẫn đang mặc bộ đồ hôm nay, cậu nhẹ nhõm thở ra, nhìn thấy Mộ Hàn cẩn thận dém chăn cho Lâm Phỉ Phỉ, cậu hiểu là đã trách lầm người, liền nói một tiếng: “Thực xin lỗi.”

Mộ Hàn hơi sửng sốt một chút: “Ngươi đang nói chuyện với ta?”

Diệp Vĩ Gia cảm thấy y cố ý nói lời này, có điểm nổi giận: “Ở đây chỉ có hai chúng ta, ta không nói với ngươi thì nói với ai? Với ma à?”

Cậu hiểu lầm Mộ Hàn, tự nhiên là muốn xin lỗi y, nhưng là cũng không cảm thấy chán ghét y hay hận y, mặc dù y là người đoạt bạn gái của mình, chính là làm việc phải phân minh, nên như thế nào thì cứ làm thế.


Khóe miệng Mộ Hàn hơi cong lên, khẽ cười: “Không sao, dù gì ngươi cũng rất hận ta, không cần thiết phải nói xin lỗi ta làm gì.”

“Đúng, ta hận ngươi, nhưng vừa rồi là ta hiểu lầm ngươi, hiểu lầm thì phải xin lỗi.” – Diệp Vĩ Gia giải thích.

Mộ Hàn cười cười: “Bao nhiêu năm như vậy, ngươi vẫn không thay đổi.”

Diệp Vĩ Gia nhất thời không hiểu được ý tứ của y, lại thấy Mộ Hàn nói: “Hiện tại đã khuya, chỉ sợ ngươi không về trường được, không bằng ở lại đây ngủ một đêm đi.”

Phòng Mộ Hàn thuê là phòng hạng nhất, có hai giường, để Diệp Vĩ Gia ngủ lại đây cũng được, huống chi bọn họ không dễ dàng có thể nói chuyện với nhau.

Diệp Vĩ Gia không nghĩ tới Mộ Hàn lại nói thế. Lúc này, y đang ngồi ở sô pha lau tóc, cậu nhìn Lâm Phỉ Phỉ nằm trên giường, tính toán, cậu ở trong này cũng tốt, Mộ Hàn nếu thực sự muốn làm gì Lâm Phỉ Phỉ, cậu sẽ liều mạng với y.

“Cũng tốt, có ta ở trong này, ngươi sẽ không dám làm gì cô ấy.” – Diệp Vĩ Gia suy tư chốc lát, liền đồng ý.

Mộ Hàn cảm thấy buồn cười, lại có chút khổ sở, ngẩng đầu nhìn cậu: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì nàng.”

Ta căn bản là không có hứng thú với nàng, chỉ có hứng thú với ngươi mà thôi. Nghĩ như vậy nhưng y sẽ không dám nói ra, vì trong mắt cậu bây giờ tràn ngập hoài niệm.

Rõ ràng là gần trong gang tấc nhưng lại ngỡ như cách xa vạn dặm.

Cảm xúc này Diệp Vĩ Gia không phát hiện ra, cậu không hề để ý tới vẻ mặt của y, cậu chỉ biết phải bảo vệ Lâm Phỉ Phỉ, không để nàng bị thương tổn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận