Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ

Diệp Vĩ Minh cùng Mộ Hàn về đến nhà, Diệp Vĩ Gia đang ngồi ở phòng khách xem ti vi, nghe thấy tiếng động liền từ sô pha đứng lên hỏi: “Hai người đi đâu thế? Sao lại đi lâu như vậy?”

Diệp Vĩ Minh nói: “Chỉ là ra ngoài một chút thôi, đã lâu không gặp, nên nói chuyện lâu một chút.”

Diệp Vĩ Gia nhẹ giọng hừ một tiếng, cũng không hề cao hứng, Diệp Vĩ Minh nói thêm: “Anh đi tắm trước rồi đi ngủ, hai đứa cũng ngủ sớm đi.”

Nói xong nhìn Mộ Hàn cười cười, liền trở về phòng. Nhà Diệp Vĩ Gia chỉ có ba phòng, cho nên Diệp Thanh ngủ với mẹ Diệp, Diệp Vĩ Minh ngủ với bố Diệp, Mộ Hàn vẫn ở cùng phòng với Diệp Vĩ Gia.

Diệp Vĩ Minh đi rồi, Diệp Vĩ Gia hỏi Mộ Hàn: “Hai người nói chuyện gì thế?”

Mộ Hàn cười nói: “Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là nói chuyện về em thôi.”

Diệp Vĩ Gia trong lòng căng thẳng, lo sợ Mộ Hàn sẽ đem chuyện của hai người nói với anh hai, liền truy vấn: “Chuyện gì của em?”

“Chuyện em nghịch ngợm trước đây thôi, rất thú vị.”

Diệp Vĩ Gia âm thầm thở phào, vẫn không tránh khỏi nhíu mày oán giận nói: “Anh hai cũng thật là, chắc chắn đem toàn bộ chuyện xấu hổ trước đây ra kể rồi, thật là dọa người.”

Mộ Hàn âm thầm nghĩ, chuyện trước đây của em, mười phần anh cũng biết tám chín rồi. Chính là chỉ dám nghĩ vậy thôi, chứ không dám nói, đành trả lời: “Cũng không có gì, chuyện xấu hổ trước đây ai chả làm.”

Diệp Vĩ Gia nở nụ cười: “Vậy anh kể cho em mấy chuyện ngày xưa của anh?”

“Cũng không phải không được!” – Mộ Hàn sảng khoái đáp.

Hai người về phòng, cũng chưa buồn ngủ, Mộ Hàn thì đang nghĩ về những lời Diệp Vĩ Minh nói, còn Diệp Vĩ Gia thì háo hức nghe Mộ Hàn kể chuyện ngày xưa.

“Khi anh một tuổi, mẹ anh bất mãn nên mang anh đến nơi này, một phụ nữ độc thân lại mang theo một đứa nhỏ, rất dễ nhận các lời bàn ra tán vào của mọi người, rất nhiều người ở sau lưng nói về chuyện của mẹ, nhưng mà mẹ không để ý, cứ coi như là không nghe thấy. Mẹ anh là sinh viên, nên cũng dễ dàng tìm được một công việc, tiền lương lẫn phúc lợi cũng không tồi lắm, chính là thường xuyên bận rộn, để anh một mình ở nhà, không có người chiếu cố, điều này làm bà rất lo lắng. Em với anh cũng gần bằng tuổi nhau, dì Diệp lại là người rất tốt bụng, cảm thấy mẹ anh vất vả, nên chăm em,lại chăm cả anh nữa. Mẹ anh vẫn nói, nếu không có dì Diệp giúp đỡ bà thật không biết phải làm gì, cho nên nói anh với em cùng nhau lớn lên, chính là được dì Diệp chăm sóc.” – Mộ Hàn chậm rãi nói.

“Khó trách mẹ em nhìn thấy anh thì cao hứng như vậy, cả anh chị em cũng thế.” – Diệp Vĩ Gia cười nói.

Mộ Hàn xoa đầu Diệp Vĩ Gia ôn nhu nói: “Anh biết em không nhớ anh, anh cũng biết em vì sao không nhớ anh, từ nay về sau em có nhớ ra hay không không quan trọng,quan trọng là hiện tại chúng ta ở bên cạnh nhau. Kỳ thật là anh nói với dì Diệp chuyện của cha mẹ anh, chuyện này chỉ có dì Diệp biết, cho nên quan hệ của mẹ anh với dì Diệp mới tốt như vậy, dì Diệp mới thường xuyên giúp mẹ anh.”

“Chuyện nhà anh?” – Diệp Vĩ Gia nghi hoặc nhìn y.

Chuyện nhà của Mộ Hàn, Diệp Vĩ Gia cũng không rõ lắm, cậu chỉ biết anh Mộ Hàn là Mộ Phi, gia đình Mộ Hàn rất giàu, công ty của họ đứng đầu ở S thị.

Mộ Hàn gật đầu: “Còn nhớ hôm qua anh nói gì với mẹ em không? Anh bảo trước kia anh tên là Diệp Hàn.”

Diệp Vĩ Gia vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy cậu cũng rất giật mình, Mộ Hàn trước kia lại cùng họ với cậu.

“Kỳ thật khi dùng tên này, là lấy họ của nhà em.” – Mộ Hàn cười nói, chuyện này là y hỏi mẹ mình mới biết được, Tần Hương Lan khi đó không muốn nhắc đến cha y, cho nên mới dùng họ Diệp cho y.

Diệp Vĩ Gia có chút giật mình, Mộ Hàn tiếp tục nói: “Cái này cũng là do dì Diệp sau khi bàn bạc với mẹ anh quyết định, dì Diệp vẫn thường nói chúng ta như người một nhà, vì thế không có gì phải ngại, khi đó hai người thường gọi anh là Đại Diệp Tử, còn em là Tiểu Diệp Tử, thật là không dễ nghe chút nào.”

Mộ Hàn nhớ tới khi đó không khỏi nở nụ cười, hai đứa nhỏ bốn năm tuổi, người lớn hai nhà đi bên cạnh, có chuyện gì cũng kêu Đại Diệp Tử, Tiểu Diệp Tử, đem Diệp Vĩ Minh vứt sang một bên, người không biết, còn nghĩ hai người là anh em ruột.

“Đúng là không dễ nghe.” – Diệp Vĩ Gia đồng ý nói.

Mộ Hàn lại quay về chuyện chính: “Chuyện của cha mẹ anh, sau này anh mới biết. Kỳ thật Mộ Phi là anh trai cùng cha khác mẹ của anh, mẹ anh ấy là Tạ Phương Đình, là bạn tốt của mẹ anh, ngày xưa, hai người cùng thích một đàn anh cùng trường, cũng chính là cha anh, Mộ Văn Hải.”

Tạ Phương Đình và Tần Hương Lan là bạn tốt, hai người lại cùng thích một người đàn ông. Trên thực tế là Tần Hương Lan và Mộ Văn Hải biết nhau trước. Tạ Phương Đình là do người nhà sắp xếp đi xem mặt Mộ Văn Hải, chính là sau khi gặp mặt, cô thích Mộ Văn Hải, Tạ gia cùng Mộ gia lại là bạn cũ, nếu có thể làm thông gia, hai bên rất vui mừng.

Vì thế, Tạ Phương Đình kết hôn cùng Mộ Văn Hải theo an bài của hai bên gia đình. Tuy nhiên Mộ Văn Hải vẫn biết người mà ông thực sự thích là Tần Hương Lan. Tạ Phương Đình cùng Mộ Văn Hải kết hôn chưa đến một năm thì có Mộ Phi, Mộ Văn Hải rất vui mừng, khi đó nhìn con, ông nghĩ thôi cứ vậy đi, quên Tần Hương Lan đi cũng tốt.

Sau ba năm, gặp lại Tần Hương Lan, ông mới phát hiện thì ra ông không thể quên được, ông lừa gạt được mọi người nhưng không lừa được tâm mình. Mà Tần Hương Lan kỳ thật vẫn còn yêu ông như ngày xưa. Hai người do một lần say rượu nên mới phát sinh quan hệ, khi tỉnh lại, Tần Hương Lan cảm thấy mình sai lầm, làm chuyện có lỗi với Tạ Phương Đình, mỗi lần nhìn thấy Tạ Phương Đình, nội tâm bà lại bị giày vò, sau đó bà phát hiện mình có mang, muốn bỏ đứa nhỏ, nhưng lại không nỡ, bà không dám về nhà, sau khi vụng trộm sinh con, bà liền mang con rời khỏi S thị.

Diệp Vĩ Gia yên lặng ngồi nghe, chỉ thấy chuyện của Mộ Hàn cứ như là tiểu thuyết vậy, lại không nghĩ là có thể xảy ra với Mộ Hàn.

“Sau đó thế nào? Sao cha anh lại tìm được mẹ con anh?” – Diệp Vĩ Gia nhẹ giọng hỏi.

Mộ Hàn thở dài: “Sau khi mẹ anh rời đi năm năm, Tạ Phương Đình qua đời vì bệnh tim, sau đó trong một lần họp lớp, cha anh nghe có người nhắc đến mẹ, nói bà một thân một mình nuôi con, rất vất vả, cha anh liền hỏi thăm một chút, sau đó đến đây tìm mẹ anh, khi đó anh chừng mười tuổi, là lần đầu tiên nhìn thấy cha mình.”

Diệp Vĩ Gia đau lòng nhìn Mộ Hàn, cậu biết một đứa trẻ không có cha là thế nào, phải chịu đựng biết bao lời chê cười, bị bạn bè cười nhạo, cậu nắm chặt lấy tay Mộ hàn, không biết nói gì để dịu bớt nỗi lòng lúc này của y.

Mộ Hàn cười cười, thần sắc có chút hoảng hốt: “Anh vẫn còn nhớ rõ khi đó, ông ấy mặc một chiếc áo sơ mi trằng, đứng trong sân, hoa sơn chi tỏa hương bốn phía, ông ấy kinh hỉ nói: “Hương Lan, cuối cùng anh cũng tìm được em.” Mẹ anh lúc đấy không muốn về, cho dù Tạ Phương Đình đã qua đời, bà vẫn thấy mình phạm sai lầm không thể tha thứ, nhưng mà cha anh vẫn kiên trì, thường xuyên đến đây thăm mẹ con anh, mua sắm nhiều thứ. Kỳ thật anh thấy mỗi lần ông ấy đến, mẹ anh rất vui vẻ. Cứ hai ba năm như vậy, có một ngày, anh tan học về nhà, mẹ anh khóc rất nhiều, cha anh ôm lấy an ủi bà, anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi thấy anh, mẹ nói muốn dẫn anh rời khỏi đây.”

“Cha anh là một người rất kiên trì.” – Diệp Vĩ Gia cười nói.

“Đúng vậy!” – Mộ Hàn phục hồi tinh thần nói.

Hai người nhất thời không nói gì, chỉ nắm chặt tay nhau ngồi đó, Mộ Hàn đột nhiên nói: “Anh nghĩ chúng ta cũng có thể giống như bọn họ, tương thân tương ái, luôn luôn bên nhau đến suốt đời.”

Diệp Vĩ Gia buông tay Mộ Hàn, ôm lấy y, nhẹ nhàng hôn lên môi y: “Vâng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui